Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 2 chương 25: trường thiên, ngươi thấy thế nào?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sakura hime

Beta: Tiểu Tuyền

Đang muốn đổi giọng, thì nữ tử áo đỏ Thạch Quý San đã mở miệng, mặc dù giọng nói êm tai như Hoàng Oanh, nhưng lời nói lại không dễ nghe: “Ngươi thật to gan, dựa vào cái gì muốn sư huynh của ta chở bọn người phàm này qua sông?”

Người phàm cũng là người, không có người phàm chi phí ăn mặc các ngươi từ nơi nào đến? Nàng cưỡng chế lời nói phản bác lại…, nhìn về phía Quyền Thập Phương. Hắn là người quyết định tại đây, nàng không cần đi quản tiểu lâu la nói như thế nào.

Quyền Thập Phương nhẹ khẽ cười nói: “Không sao.” Sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một miếng ngọc chạm khắc hình lá cây to bằng đầu ngón út của nàng, chạm trổ tinh tế, nhìn rõ từng đường gân lá, trên bề mặt còn phát ra ánh sáng, cho thấy phẩm chất ngọc khí bất phàm.

Hắn đã lấy ra vật này, hiển nhiên là kiện pháp khí rồi. Đôi mắt nàng trông mong mà chờ, chỉ có Trường Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Những nhân loại tu tiên toàn thích mấy pháp khí đẹp mà vô dụng!”

Quyền Thập Phương thấy mặt nàng lộ vẻ hứng thú, trong lòng âm thầm có chút vui mừng, tiện tay ném lá cây về phía đất trống, trong miệng nói ra: “Đây là pháp khí sư tôn ban thưởng, có thể cưỡi trăm người.”

Sau khi chiếc lá cây bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên to ra ở trên không trung, lúc cách mặt đất còn có một xích(0,33m) thì lăng không lơ lửng, trở thành một chiếc thuyền lá khổng lồ. Thạch Quý San lập tức vội la lên: “Sư huynh, đây chính là chưởng môn ban tặng, sao có thể cho hai chân phàm nhân làm bẩn?”

Meow, quá xem thường người rồi. Các ngươi bay trên trời, hai chân không dính bùn đúng không? Ninh Tiểu Nhàn cắn răng không lên tiếng, người ở dưới mái hiên, vẫn nên cúi đầu a.

Quyền Thập Phương lắc đầu, nhảy lên đầu tiên rồi cao giọng hướng quần chúng đang kinh ngạc bốn phía nói: “Hương thân cần qua sông thì xin mời lên, ta chở các ngươi đi một đoạn đường.”

Mọi người vừa mừng vừa sợ, hoan hô một tiếng rồi bắt đầu bò lên thuyền. Pháp khí này cũng rất thần kỳ, càng nhiều người đi lên thì thể tích nó càng lớn. Cho đến người cuối cùng bò lên, nó mới đình chỉ sinh trưởng.

“Ngồi vững vàng nhé.” Sau đó, chiếc thuyền lá chậm rãi bay lên, lúc xẹt qua mặt sông không hề dừng lại mà tiếp tục bay về phía đối diện. Dưới chân nước sông lao nhanh, hết lần này tới lần khác mình ngồi ở bên trên pháp khí này không chỉ mau lẹ hơn nữa lại an toàn, nhắm mắt lại tựa như đang vững vàng ngồi trên mặt ghế ở trong phòng khách nhà mình, hành khách trên thuyền lá đều hô to ngạc nhiên. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ, phúc lợi tu tiên quả nhiên là tốt, người địa cầu ngồi máy bay, gặp phải khí lưu mạnh còn không tránh được xóc nảy, cái thuyền lá này bay trên bầu trời đoán chừng cũng vẫn vững vàng như thế.

Thời gian trong nháy mắt, thuyền lá đã đến bờ bên kia, hơn nữa vững vàng hạ xuống mặt đất. Quyền Thập Phương đánh ra một đạo pháp quyết, một lần nữa thu vào. Nơi này là phạm vi thế lực của phái Xích Tiêu, mọi người bình thường cũng biết tu sĩ tồn tại, hiện tại hành khách chung quanh mới kịp phản ứng, lập tức muốn đi lên quỳ lạy, càng có mấy phụ nữ trung niên muốn mượn cơ hội kiểm tra góc áo Quyền Thập Phương, dính chút tiên khí, trở về để nói khoác cùng với người nhà hàng xóm.

Thiếu nam ngây thơ Quyền Thập Phương lập tức bị dọa đến trán đổ mồ hôi lạnh, mang theo mọi người vội vàng rời khỏi.

Đã tiến vào phạm vi huyện Tứ Bình rồi. Sắc trời dần tối, Ninh Tiểu Nhàn tiện đường tìm khách sạn nghỉ trọ. Nàng và Quyền Thập Phương cũng chỉ quen biết sơ qua, còn không có quen thuộc đến mức có thể đến nhà ông ngoại người ta làm khách. Đương nhiên bọn sư đệ sư muội Triều Vân tông lẽ thẳng khí hùng đi theo sát Quyền Thập Phương. Thạch Quý San trước khi đi còn hất cằm về phía nàng, giống như đang thị uy.

Kỳ lạ! Nàng bĩu môi, tìm gian phòng, sau đó gọi nhân viên cửa tiệm tới đưa nước tắm. Đường cái ở đây mới thực gọi “Đường cái” ah, thật không phải là để người đi đấy, ăn hết một ngày tro bụi, toàn thân bẩn chết rồi!

Tiểu nhị ca thu nàng vài đồng bạc vụn đem làm tiền boa, rất ân cần cũng rất thần bí mà nói cho nàng biết: “Trong đêm ngàn vạn lần đừng ra khỏi cửa, gần đây buổi tối huyện Tứ Bình rất không yên ổn, có khả năng có yêu quái đi ra hại tánh mạng người.”

Yêu quái? Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, lập tức có hứng thú, đó cũng là từ khiến cho nàng vô cùng xoắn xuýt. Nếu nàng có thể bắt yêu, có thể đem tức nhưỡng nuôi tốt, nuôi đến to khoẻ cường tráng —— điều kiện tiên quyết là nàng có thể kiếm được hạt giống. Thế nhưng trở ngại lớn nhất trên đường nàng đi về phía tây, có khả năng cũng là yêu quái, nàng lấy cái gì đi bắt yêu chứ?

Có điều con người luôn sẽ nghĩ ra được biện pháp, cho nên nàng nhất định phải nghe tinh tường minh bạch.

Sau khi nhân viên cửa tiệm “Người khác ta không nói đâu” đưa lỗ tai nói nhỏ, nàng mới nghe xong đại khái. Hóa ra mười ngày gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng, phía đông và nam của huyện có một gã tú tài và một nữ tử mất tích, hai ngày sau mới bị phát hiện đều phơi thây tại đáy giếng.

Nàng hỏi “Làm sao biết là không phải do con người làm?”

“Trên cổ hai người đều có bốn cái lỗ thủng, ngỗ tác của huyện cũng chứng minh là đúng, bọn họ đều bị hút khô máu rồi! Điều này do người làm sao?”

Bốn cái lỗ? Hút máu? Nghe sao giống như vampire trong phim truyền hình tây âu thế?

“Không đúng, nơi này là phạm vi của phái Xích Tiêu, tại sao lại có yêu quái quấy phá?” Bình thường đám tiểu yêu quái chỉ dám gây sóng gió ở vùng biên giới của các thế lực.

“Ai, đại khái là do các lão gia tiên ngại năm nay Tứ Bình huyện giao thiếu tiên ngân, chẳng muốn quản đó.” Tất cả các châu, huyện dưới sự quản hạt của đại tiên pháo đều cống nạp một lượng tiền bạc nhất định gọi là “Tiên ngân”, bởi vì bản thân các tu sĩ không tự sản xuất được, ăn mặc chi phí bên nào không cần tiền? Theo nàng thấy, cái này là thu “Phí bảo hộ” trắng trợn nha. Xem ra huyện Tứ Bình thiếu phí bảo hộ nên phái Xích Tiêu không muốn quản nhiều.

Nhân viên cửa tiệm cười khổ nói: “Tiên gia môn bình thường đều bận rộn, trừ phi số người chết quá nhiều hoặc xuất hiện đại ôn dịch, nếu không bọn hắn cũng sẽ không để ý tới chúng ta.” Hắn nói đúng với tình hình thực tế, các tu sĩ bình thường ước gì mỗi phân mỗi giây đều dùng để tu luyện, làm sao lại đi phân tâm đi quản chuyện người phàm không liên quan tới mình? Có rất ít người đi làm người tốt dở hơi như Quyền Thập Phương.

Đã trong đêm không an toàn, nàng cũng không có ý định đi ra ngoài rồi, có muốn làm thám tử cũng phải chú ý an toàn của chính mình ah, nàng ở trong phòng tắm rửa tử tế một cái.

Kết quả vừa mới tắm xong, trên cửa sổ đã truyền đến tiếng gõ nhẹ cốc cốc.

“Không phải đâu, ta còn chưa có đi bắt yêu, ngược lại yêu quái đã tìm tới cửa?” Nói không khẩn trương là giả dối. Cuộc đời nàng chỉ thấy qua hai yêu quái, một cái bị khóa ở trong Thần Ma ngục lại còn là một tuấn nam hình dáng con người, một cái tuy ngoại hình đáng sợ nhưng rốt cuộc là được nuôi trong nhà, còn bị nàng xếp đặt thiết kế bắt làm phân bón cho tức nhưỡng.

Nên cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy yêu quái sống hoang dại đâu.

Trường Thiên khinh thường nói: “Vật đưa tin mà thôi. Ngươi đi mở cửa sổ, không sao đâu.”

Nàng nghe lời mở cửa sổ ra, có một con hạc giấy nho nhỏ bay vào, bay bên người nàng hai vòng, miệng phun ra tiếng người: ” Hai ngày này trong huyện không an toàn, Ninh cô nương đừng đi ra ngoài ban đêm , đợi ta tra ra manh mối trước đã.” Hiển nhiên là giọng nói của Quyền Thập Phương.

Tiểu Quyền thật sự là nam nhân tốt của thế kỷ mới ah, ở nhà ông ngoại ăn ngon uống sướng cũng không quên nhắc nhở nàng nơi này có nguy hiểm.

Nàng trầm ngâm một lát, hỏi: “Trường Thiên, ngươi thấy thế nào?” Ai nha, có thể hỏi ra lời kịch này thật sự là quá sung sướng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio