Người của Thiên Lam biệt viện, xế chiều giống như con ruồi không đầu hỏi thăm chỗ ở của Ninh Tiểu Nhàn khắp hơn, hắn đặc biệt sai người nói địa chỉ cho Lão K, buổi tối còn tự mình đến theo dõi, chính là muốn mượn thời cơ trời cho từ Thiên Lam biệt viện, dò hỏi một chút thực hư về nàng. Bí ẩn trên người cô nương này quả nhiên là càng ngày càng nhiều rồi, trước đó không lâu còn là một người phàm, nhưng bây giờ đã có năng lực chính diện đánh nhau cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Khụ khụ, mặc dù trong quá trình nàng đánh nhau có sử dụng một ít hoa chiêu, nhưng với tư cách của người đứng xem, Mịch La nhìn phương pháp của cô nương này một phen, thật là cảnh đẹp ý vui nha.
Bây giờ thấy sắc mặt nàng vẫn có chút tái nhợt tiều tụy, chân mày còn lộ vẻ mệt mỏi, tim của hắn mơ hồ như nhũn ra, nàng đã đi nơi nào chọc phiền toái để bị thương thế? Từ lúc bắt đầu gặp phải nàng đến bây giờ, nàng giống như hay bị thương, một tiểu cô nương như nàng, không biết khí lực ở đâu ra mà hay đấu với người khác như vậy?
Lúc này Lão K trên mặt đất cắt đứt suy nghĩ của hắn, yếu ớt nói: “Mịch La công tử? Xin tương trợ cứu giúp bọn ta ra khỏi nơi này, Thiên Lam biệt viện tất có hậu tạ!” Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người tại chỗ đều chuyển hướng nhìn Mịch La, muốn xem hắn làm như thế nào.
Mịch La ngửa mặt lên trời cười ha ha, xoay người nói: “Sắc trời sáng dần, vẫn nên trở về ngủ bù giấc thôi, quá mệt nhọc, ta cái gì cũng không còn nghe được.” Đúng là thấy chết mà không cứu bốn người trên mặt đất.
Trên mặt Lão K lộ ra tuyệt vọng cùng không cam lòng, đột nhiên mắng: “Phi, một đôi cẩu nam nữ. . . . . . !” Lời còn chưa dứt, đã bị Đồ Tẫn lấp kín miệng rồi.
Mịch La đã bay lên, thân hình ở giữa không trung ngừng lại một chút, phất tay vẫy vẫy về phía sau, lúc này mới tiếp tục bay đi.
Bị gọi là một đôi cẩu nam nữ với nàng, cảm giác này cũng rất không tệ ! Hắn cũng không chú ý khóe miệng mình mỉm cười. Chi sĩ dưới tay hắn cũng không phải là không có người giảo hoạt hơn nàng. Nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không có thuận mắt và thú vị như nàng.
Tên yêu tinh này cuối cùng đã đi. Ninh Tiểu Nhàn biết là hắn muốn dò xét thật hư về mình, xem ra hành động sau này càng phải cẩn thận thêm. Mịch La này là người có tâm Thất Khiếu Linh Lung. Lộ ra một chút lông tơ nào đều dễ dàng bị hắn nhìn thấu.
Đặc tính của bại huyết của Răng Nanh đã bị nàng giải trừ, vết thương Lão K cũng dừng chảy máu lại, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt. Hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn vẫn nhìn thẳng hắn, ánh mắt thật dọa người, phảng phất như con sói hoang nhìn thẳng miếng thịt heo nhỏ, trong lòng cũng không khỏi có chút bồn chồn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi giết chúng ta. Thiên Lam biệt viện sẽ không để yên cho các ngươi.”
Lão còn dám uy hiếp. Nàng bĩu môi: “Nếu ta không giết các ngươi, Thiên Lam biệt viện chịu từ bỏ ý đồ sao?” Mới vừa rồi trong lòng nàng thật ra đang tính toán linh lực trên người Lão K, có thể làm cho Tức Nhưỡng trồng ra bao nhiêu kỳ trân dị thảo. Đây là con mồi cường đại nhất bọn họ bắt được từ trước tới bây giờ. Ừ, vốn là còn có Mịch La, chỉ đổ thừa nàng nhất thời mềm lòng.
Lão K cứng họng.
Nàng cũng lười nhiều lời, đưa tay lên thu bốn người vào Thần Ma ngục.
=====
Người đầu tiên nhìn thấy Thần Ma ngục. Trong đáy lòng than thở chỗ ngồi đại lao này thoạt nhìn cao lớn đến cỡ nào.
Chờ bốn dế nhũi này từ cực độ khiếp sợ sang hình thức từ từ kính sợ. Sắc mặt Lão K tái như khổ qua. Không cần hoài nghi, đây là bí mật ẩn giấu của người ta, hiện tại bốn người đều vào nơi này, ta còn có thể để cho bọn họ sống đi ra ngoài để nói bí mật sao?
Hơn nữa hắc y nhân ngồi im như cột đá trước mắt hiển nhiên là chính chủ, mặc dù sắc mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại phát sáng dị thường, giống như đang suy tư hạ dao găm từ nơi nào sẽ hành hạ hắn tốt hơn.
Đúng là Trường Thiên đang suy nghĩ làm sao hành hạ hắn, chỉ là chưa nghĩ ra được hình phạt còn ngoan độc hơn với “Hạ dao găm” vô số lần. Người này trước đó không lâu còn nghĩ đánh cho Ninh Tiểu Nhàn trọng thương. Hiện tại thật vất vả bị đưa đến cửa, hắn có thể nào dễ dàng bỏ qua cho Lão K ?
Ninh Tiểu Nhàn thong thả mở miệng nói: “Ta nghĩ không thông. Trong tông phái mất bí bảo, dù các ngươi trung tâm với sư môn, nhưng cũng không nên liều mạng mà truy sát ta như vậy a.” Cho dù có thù oán với Thiên Lam biệt viện, nàng và mấy người này cũng không có ân oán cá nhân. Lại càng không có mối thù hận giết cha, đoạt vợ lẫn nhau, mấy người này vì sao thấy nàng liền giận, còn không ngại tổn hại quy định của Quảng Thành Cung, nắm chặt hết thảy thời cơ đuổi giết nàng? Đạo lý này nghĩ không thông.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một loại khả năng.” Nàng từ từ nói, “Người trộm Bảo đang ở trong đám các ngươi, hắn muốn mượn việc lần này giết ta diệt khẩu.”
Mặt Lão K cả kinh, đang muốn giải thích thì Trường Thiên gọi Đồ Tẫn: “Những người này thuộc về ngươi.”
Đồ Tẫn nhe răng cười một tiếng nói: “Xem ta.” Đưa tay bịt miệng của mấy người này lại, kéo bọn họ qua một bên.
Đồ Tẫn rốt cuộc tra khảo hồn phách như thế nào? Ninh Tiểu Nhàn muốn ở lại quan sát , Trường Thiên nhìn nàng một cái, ôn nhu nói: “Hôm qua nàng tiêu hao thần hồn, hôm nay bị thương càng mệt thêm, sao không đi ngủ một lát?”
Nhắc tới cũng kỳ, đối phó Lão K xong nàng có cảm giác bảy phần tinh thần ba phần đắc ý, nghe xong những lời này của Trường Thiên, có chút nhàn nhạt bối rối rồi, không nhịn được ngáp một cái nói: “Được rồi, một lát nhớ phải đánh thức ta à. Đại điển xem lễ, không thể tới trễ.” Đợi nàng bị truyền tống đến tầng thứ năm, đi vào nhà gỗ nhỏ, bò lên giường của mình xong, thậm chí ngay cả mí mắt đều không mở ra được rồi, vội vã nằm xuống trực tiếp chìm vào mộng đẹp.
Ừ, còn giống như có một số việc nhỏ không có làm xong. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ đến, mặc nó, tỉnh ngủ rồi hãy nói!
Đồ Tẫn trừng lớn mắt, bội phục nói: “Thần Quân đại nhân lại tinh thông ‘ Ngôn Linh Thuật ’?”
“Hơi có đọc lướt qua mà thôi.” Ngôn Linh Thuật là một môn kỳ thuật, có thể thông qua ngôn ngữ làm đối phương nghe theo ý kiến của mình làm việc, giống như thuật thôi miên ở hiện tại, nhưng cao hơn rất nhiều. Trường Thiên thấy sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn không tốt, không muốn để nàng nhìn thấy chuyện hình ngục, lúc này mới dùng tới thuật này làm nàng tự động nghỉ ngơi. Trường Thiên nhàn nhạt nhìn bốn người kia một cái, “Bắt đầu đi.”
Vừa dứt lời, bốn người trên mặt đất bị khai giải hàn thuật lập tức truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết!
Ninh Tiểu Nhàn đang ngủ hết sức sảng khoái, nhưng phó chủ sự Lý Kiến Minh của Đa Bảo các lại không sống khá giả.
Trong lúc Đa Bảo các đứng sững ở một mảnh núi nhỏ trùng điệp.
Hôm nay đụng phải đại điển trong môn, Đa Bảo Các chịu trách nhiệm mở màn buổi lễ, cho nên giờ phút này không có người không có phận sự . Trong các có một tòa viện nho nhỏ, rừng trúc thanh tịnh, chim hót chiêm chiếp, thanh tuyền ào ạt, cá bơi thấy đáy, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, một suối một vườn hoa, đều bố trí vừa đúng, làm người ta thấy được nghe được liền tạo ra cảm giác tâm thần sảng khoái.
Xưa nay chuyên dùng tới đón đợi khách quý, người vào ở thường vừa thấy cảnh trí như vậy, tâm tình liền say mê.
Lý Kiến Minh ngồi ở trong tinh xá này, trên mặt của hắn không có nửa điểm say mê, ngược lại mơ hồ có chút phẫn uất khó tả. Trước mặt hắn là bộ bàn vân cẩm bằng gỗ dầy cộm nặng nề ngay ngắn, xuất từ tay thợ thủ công cao minh, hoa văn úp mở, ngồi lâu có nhìn ra rõ ràng hiệu quả, chỉ một cái ghế đã có giá trị hai nghìn linh thạch; hiện tại chỗ hắn ngồi, chính là hướng bình thường hắn thích ngồi nhất, đối diện nơi này là đình viện nho nhỏ, có thể thấy tước điểu nhàn nhã bay, cá lội nghịch nước trong, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Nếu như không có mấy người trước mặt đặc biệt chạy tới chất vấn mà nói…, đáy lòng hắn phiền chán thở dài.
Ngồi trước mặt hắn tổng cộng có chín người, trong đó có sáu người là thành viên trưởng lão của Đa Bảo Các.
Nam tử ngồi đối diện hắn, khinh miệt ở trong mắt không che dấu chút nào. Hắn là trưởng lão chấp pháp của Quảng Thành Cung, ngồi bên cạnh là nhị đệ tử Bùi Vu Viễn, một gã khác vừa là phó chủ sự Đa Bảo Các, cũng là một trong mấy vị trưởng lão có tư lịch sâu nhất của Đa Bảo Các. Lý Kiến Minh biết, mọi hành động hôm nay đều nhằm vào chính mình, bởi vì hắn có nghi vấn bất thường.
“Tối hôm qua, ta điều tra khố phòng, mới biết được Bạch Hoa Xà Thiệt thảo đã bị Lý phó chủ sự lấy đi.” Bùi Vu Viễn nhìn hắn nói, “Trong các quy định, muốn động dùng Tiên Thảo này, cần có bốn trưởng lão trong số bảy người tự tay viết chữ kí. Nhưng mà ta tra từ lấy sổ sách ra, chỉ có ba chữ ký. Lý phó chủ sự, có chuyện này không?”
Bắt đầu quả nhiên là nói chuyện Bạch Hoa Xà Thiệt thảo. Lý Kiến Minh lặng lẽ điều tức, lúc này mới trầm giọng nói: “Hôm tiến hành thủ tục lấy Xà Thiệt thảo, bên trong Đa Bảo Các chỉ có ba vị trưởng lão trấn giữ, Từ Vận Thanh ở Tây Lương Sơn làm việc thoát thân không ra. Ta đã phi hỏi báo cho, hắn trở về sẽ bổ sung cho ta, phía trên rõ ràng viết đồng ý điều phối sử dụng Xà Thiệt thảo, đợi sau khi trở về lại kí tên vào trong sổ. Kể từ đó, chính là có bốn người trưởng lão đồng ý. Y quy định, có thể lấy dùng.”
Một người nữ tử trung niên khác diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng tuyết, tóc búi cao tiếp lời nói: “Rất tốt. Như vậy lấy tờ giấy của Từ Vận Thanh tới xem một chút được chứ.”
Đây cũng là chủ sự Đa Bảo Các, Diệu Thiên Tuyết. Giờ phút này, trong mắt nàng tia sáng ảm đạm, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Nàng vừa mở miệng, phía sau đã có người đi làm chuyện này. Ánh mắt Lý Kiến Minh quét qua trên mặt mọi người, liền cảm thấy có chút không ổn. Trên mặt những người khác nhìn không ra cái gì, khóe miệng Bùi Vu Viễn mơ hồ hàm chứa một tia cười lạnh, giống như tính trước kỹ càng.
Quả nhiên qua một lúc, hạ nhân vừa chạy tới cho biết, lớn tiếng làm cho trong lòng Lý Kiến Minh căng thẳng: “Bẩm các vị đại nhân, không nhìn thấy tờ giấy như lời nói của phó chủ sự Lý Kiến Minh”
“Cái gì?” Lý Kiến Minh cả kinh, đây không phải chuyện đùa, cả giận nói, “Hôm qua ta còn bỏ vào hộp sự vụ cuả Đa Bảo Các, sao lại không nhìn thấy?”
Diệu Thiên Tuyết khoát tay áo, ý bảo hắn dừng tức giận lại, nghiêng đầu hỏi: “Đã tìm qua những chỗ nào?”
Hạ nhân kia cúi đầu nói: “Sổ sách nửa tháng này, hộp sự vụ, còn có đơn hàng vật liệu ra vào, cũng đã điều tra, nhưng không phát hiện có tờ giấy gì!”
Lý Kiến Minh vội la lên: “Cái này không thể nào, tất có bỏ sót. . . . . .”
Diệu Thiên Tuyết nhìn hắn, gằn từng chữ: “Hắn là người của ta, ta bảo hắn tra đồ, tất sẽ không có sơ hở. Trừ phi, nơi này vốn không có món đồ như vậy.”
Lý Kiến Minh há miệng, lại không nói ra lời, một lúc lâu mới nói: ” Tờ giấy kia hẳn là bị người ta len lén cầm đi.”
Lời này vừa nói ra, Bùi Vu Viễn liền cười: “Lý phó chủ sự, ngươi rời đi mấy chục năm, sau khi trở về đúng là khôn khéo gấp bội rồi. Tờ giấy kia của ngươi có thể đáng bao nhiêu, lại có người tới trộm chứ?”
Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng liền tấn công vào chỗ hiểm của địch. Lý Kiến Minh bị nhốt ở vùng đất luân hồi mấy chục năm, trở lại vẫn làm tới phó chủ sự như cũ, thuộc hạ lại không có mấy người dùng được, đây quả thật là xương sườn mềm của hắn. Nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm dễ nắm, cười lạnh nói: “Ta cũng không biết là loại chó nào nuôi dưỡng ra đồ rùa rút đầu, ra tay trộm sổ sách ở trong các.”