Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 5 chương 285: dỗ dành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Người kia, chính là Âm Cửu U!”

Âm Cửu U? nàng ở trong lòng nhắc lại ba chữ kia, cảm thấy cái tên này giống như đã từng nghe qua. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, lại cảm thấy nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống vài độ.

Trường Thiên nghiêng đầu, nheo mắt lại “Nói lại lần nữa, người nọ là ai?”

Bạch Hổ lầu bầu “Ngươi không có dùng đến lỗ tai sao ….? Được rồi được rồi, Đừng trừng ta. Ta nói, người nọ là Âm, Cửu, U!”

Hắn nói ba chữ kia xong, Trường Thiên lại ồ một tiếng, đột nhiên quay lại nói với Ninh Tiểu Nhàn “Thời gian bữa trưa đã qua rồi đúng không? Ta muốn ăn con hoẵng hầm nấm rừng”

Nàng giật mình nhìn hắn.

Sắc mặt hắn bình tĩnh. Quá bình tĩnh, tịch liêu như núi lửa trước đêm bộc phát, chẳng qua trong mắt có từng sợi sát khí không khống chế được tràn ra, tựa như cái tên này gợi lên thâm thù đại hận của hắn.

Trường Thiên mặc dù thích đồ ăn do nàng nấu, nhưng chưa từng chủ động gọi món ăn nào. Phương thức đuổi nàng đi quá không uyển chuyển rồi, mặc dù Trường Thiên bình thường lãnh mạc, nhưng tuyệt đối không lạnh lùng như vậy.

Trong lòng của hắn, nhất định là rối loạn.

Hắn không muốn chia sẻ bí mật với nàng. Ninh Tiểu Nhàn cắn môi nhẹ gật đầu, cố gắng bỏ qua sự chua xót trong lòng, đứng thẳng lưng ra khỏi Thần Ma Ngục.

Bạch Hổ vì ngụy trang mà chộp tới con mồi, vẫn ném dưới đất. Nàng nhặt lên, dùng nước suối rửa sạch sẽ. Cùng lúc đó, có một con sói lén lén lút lút men theo mùi máu tươi từ trong bụi cỏ chui ra, muốn đánh lén nàng từ sau lưng, kết quả nàng ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, ném Răng Nanh ra, vừa vặn tại chỗ lão sói chuẩn bị đặt chân xuống, đem nó dọa sợ bỏ chạy đi rất xa.

Cho dù tại thời điểm tâm trạng không tốt, nàng cũng không nhẫn tâm đích thân giết chết một tính mạng.

Trong Thần Ma Ngục, Bạch Hổ đang cùng nói chuyện với Trường Thiên lỗ tai giật giật, giống như đối với chuyện xảy ra bên ngoài suối đều biết rõ. Ngạc nhiên nói “Tiểu cô nương này đi theo ngươi bao lâu rồi? Không ngờ vẫn nhân từ nương tay như vậy”

Trường Thiên thở dài, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt cưng chìu mà chính hắn cũng không phát hiện ra “Nàng từ trước đến giờ đều thế”

Trường Thiên có chuyện muốn mật đàm cùng Bạch Hổ, vậy thì nàng có rất nhiều thời gian. Thất Tử và Đồ Tẫn rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.

Ninh Tiểu Nhàn cố gắng đem tích tụ trong lòng vứt qua một bên, đem nguyên liệu nấu ăn thu tới.

Hiện đang giữa hè, nguyên liệu nấu ăn trong rừng có chút phong phú, lại thêm nửa tháng trước mới có trận mưa. Ngoại trừ làm sạch mấy con gà, ở bên bờ suối nàng còn từ trên gỗ mục lấy được không ít nấm, rồi trong rừng trúc không xa đào mấy cây măng núi.

Trong lúc nàng đang lấy nấm, bắt gặp một con gấu đen đang kiếm ăn. Đại khái trong rừng sâu núi thẳm ít người lui tới, con gấu này kinh ngạc quan sát nàng hồi lâu, liền nhe răng gầm thét nhưng không làm chỉ xoay người bỏ đi. Cũng may là như vậy, nếu không trong lúc tâm tư không tốt, Ninh Tiểu Nhàn sẽ cân nhắc buổi tối có nên thêm món chân gấu trên bàn ăn không. Ngoại trừ con hoẵng được Trường Thiên điểm món thịt hầm nấm. Trong tay nàng còn có mấy con gà rừng cùng thỏ. Thịt thỏ cực non, chính là nguyên liệu tốt để làm món thịt kho tàu. Nàng bào rất nhiều măng núi, thanh đạm hấp dẫn, là thứ rất thích hợp nấu chung cùng thịt thỏ.

Hai con gà rừng kia, nàng xem xét hồi lâu. Quyết định làm món gà nướng lá sen. Lai lịch món ăn này mọi người đều biết, nhưng mà nàng không tính làm món ăn đơn giản. Dù sao có rất nhiều thời gian, trong lúc chưng thịt, nàng đem nhục đậu khấu, đinh hương, hoa hồi nghiền vụn, thoa lên thân gà, sau đó nhét chân giò hun khói tự chế cùng cá suối, nấm hương, và một chút rượu đế vào trong bụng gà, cuối cùng dùng dùng lá sen đã cất giữ nhiều ngày bó chặt gà lại. Phía ngoài bao một lớp bùn thật dầy, vùi sâu vào dưới đống lửa nướng.

Bận rộn chuẩn bị bữa cơm mất hơn một canh giờ. Khi nàng đem thức ăn đưa tới, Trường Thiên và Bạch Hổ giống như đã bàn bạc xong, đang ngồi đối diện nhau uống linh trà.

Trường Thiên cũng khôi phục bình tĩnh, ít nhất là ngoài mặt.

Kết quả bữa cơm này, Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên đều không có khẩu vị. Trường Thiên chỉ ăn vài miếng rồi ngừng, hắn lấy đôi mắt màu vàng nhìn nàng như có điều suy nghĩ.

Nàng thì ngồi đó gẩy gẩy cơm trong chén, mấy lần vô tình cùng Trường Thiên bốn mắt nhìn nhau, đều mở to mắt trừng hắn, hận không thể qua ánh mắt nói cho hắn biết mình đang tức giận, kết quả đối mắt trong chốc lát nàng bại trận … Người này tính nhẫn nại rất cao, nàng theo bản năng rời mắt đi.

Chỉ có Bạch Hổ hai mắt sáng lên, cầm đũa như gió, tựa hồ không cảm nhận được đao quang kiếm ảnh giữa hai người bên cạnh. Hơn nữa khi nàng đập vỏ bao ngoài gà nướng ra, một mùi thơm xông vào mũi, tiếp theo thịt gà ngon mắt hiện ra. Nàng dám đánh cuộc, lúc đó trong mắt con hổ này lóe ra ánh sáng màu lam.

Thấy hai người đều không ăn nữa, Bạch Hổ dứt khoát đem cái mâm ôm tới, gẩy, gạt mấy cái toàn bộ thức ăn đã vào trong bụng. Cách hắn ăn cơm hoàn toàn theo trường phái dã thú, trước sau không tới một khắc đồng hồ tựa như gió cuốn mây bay càn quét sạch sẽ đồ ăn.

Ăn xong, hắn còn vuốt ve cái bụng, thở dài nói “Không đủ a”. Dù sao cũng hơn vạn năm không được ăn. Hơn nữa với sức ăn của hắn, dù Ninh Tiểu Nhàn có nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn gấp mười lần, cũng không đủ lấp cái dạ dày của hắn

Hắn trời sinh thích nước, vốn là vào rừng rậm tìm nguồn nước tắm gội một phen, kết quả gặp phải Ninh Tiểu Nhàn. Hiện tại cơm nước xong, liền nhớ tới muốn thong thả tắm một cái, cho nên ra rời Thần Ma ngục, vô tình hay cố ý nhường lại tầng dưới cùng cho hai người.

Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu thu dọn bát đĩa, cũng không thèm nhìn tới Trường Thiên, xoay người muốn đi. Hắn thấp giọng nói “Nha đầu, đang tức giận sao?”

“Không có!” Nàng trả lời cực kỳ nhanh chóng.

“Vậy hẳn là cảm thấy ủy khuất?”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên, lỗ mũi cũng ê ẩm. Nàng thầm mắng mình trong lòng, đã học Bí Quyết Dẫn Đường, đã thay đổi bản thân cơ thể mình, đã có thể khống chế mỗi khối da thịt trên cơ thể, bản lĩnh tinh thần tăng cao, nhưng tuyến lệ lại không có biện pháp kiềm hãm, nước mắt muốn chảy ra là tới, không cần sự đồng ý của nàng.

Cũng không hiểu công phu luyện tập đi đâu mất rồi.

Còn chưa đợi một câu “Không có” của nàng, Trường Thiên đã nói “Có một số việc, ta muốn chính miệng nói với nàng, không muốn để tên Bạch Hổ kia thêm dầu thêm mỡ”

Lời này phối hợp với nét mặt nghiêm trang của hắn, nghe như thế nào cũng có sức thuyết phục. Miệng lưỡi Trường Thiên nhà nàng càng ngày càng láu cá. Nước mắt còn chưa rơi khỏi hốc mắt giờ đã không thấy bóng dáng, trong lòng nàng ngọt nào, nhưng vẫn giận dỗi “Chàng thích nói thì nói, dù sao ta không muốn nghe” nhưng cước bộ lại không tự chủ dừng lại.

Vậy mà Trường Thiên thẫn thờ thở dài nói: “Được rồi.” Sau đó liền yên lặng, thật sự không lên tiếng nữa.

Một giây, hai giây, ba giây......

Không ngờ tên này thật sự không nói! Nàng tức giận đến tột cùng, giật ma nhãn trước ngực xuống xem như ám khí ném tới. Dưới cơn thịnh nộ xuất thủ, nàng rót vào ma nhãn lực đạo rất lớn, nếu đánh tới tường đã cũng có thể đục vào hai lỗ, Trường Thiên thế nhưng không đưa tay ra đón, lại để nó đánh trúng lồng ngực mình.

Hắn làm như đau đến cúi đầu, rên một tiếng, đưa tay che trước ngực.

Ninh Tiểu Nhàn sợ hết hồn, khẩn trương nắm tay, la lên “Chàng không sao chứ?” Không tự chủ lại bước tới một bước. Lúc này mới nhớ tới người trước mặt thủy hỏa bất xâm, là Cự yêu lì lợm, chớ nói nàng ném một cái như vậy, cho dù có cầm Răng Nanh đâm tới, hắn cũng không việc gì!

Quả nhiên, một giây sau nàng thấy Trường Thiên nâng khuôn mặt tuấn tú lên cố nén cười, nào có bộ dáng đau đớn nửa phần.

“Nhạt nhẽo!” Mặt nàng đỏ bừng, dậm chân, xoay người đi phía cửa truyền tống.

“Khụ khụ.” Hắn vội vàng ho khan hai tiếng, “Bà cô của ta, tới đây đi, nàng thắng rồi, muốn biết cái gì?” Lời này nói ra, quả nhiên thành công khiến nàng chậm lại, rốt cuộc ngừng lại, xoay người nửa tin nửa ngờ nói “Thật không?”

“Thật”

Không thể không nói, Trường Thiên nghiêm mặt rất có sức thuyết phục, cho nên nàng suy nghĩ một chút, hay là quyết định tin tưởng hắn đi, nàng từng bước, từng bước dịch qua.

“Liền nói từ việc Thanh Long đi, các người làm sao giết được Thanh Long?”

Thần sắc hắn giật giật “Nàng thật muốn nghe chuyện này?”

“Đúng” nàng muốn nghe, nhưng thấy trên mặt hắn có chút cổ quái, chẳng lẽ đâm đúng chỗ đau của hắn? Nàng vội đổi lời “Hay là, nếu không muốn nói, vậy không nói chuyện này”

“Cũng không có gì không thể nói” Hắn tuy nói như vậy, nhưng lại thở dài “Sau trận ác đấu, thần hồn Thanh Long bị hao tổn, lâm vào hôn mê, nội đan cũng vỡ vụn, chẳng qua sinh mệnh lực của hắn quá mạnh, vô luận mọi người dùng biện pháp gì, cũng không thể giết được hắn. Cho nên ta…”

Hắn nói chuyện mả ngập ngừng như vậy, là rất ít thấy.

Trường Thiên thấp giọng nói “Cho nên ta hóa về bản thể, nuốt hắn….” Chỉ thấy miệng nhỏ của nha đầu này khẽ mấp máy, hiển nhiên là bị kinh sợ chút ít, “Sau đó, ta bế quan ngủ say hơn một nghìn năm, mới có thể hoàn toàn tiêu hóa tinh hoa của Thanh Long. Đông Phương thất túc Ất Mộc sinh trưởng lực rốt cuộc hoàn toàn ban cho ta”

Trời ạ, hắn lại nuốt trọn vẹn một con rồng! Ninh Tiểu Nhàn thật lâu mới khép miệng lại, không biết nên nói gì. Dáng vẻ bên ngoài ôn văn ưu nhã Trường Thiên rất có tính lừa gạt, nàng vốn cũng biết đây là bề ngoài, người này bản chất vẫn là kiểu động vật máu lạnh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn là Cự yêu, cắn nuốt đối thủ không phải là bản năng huyết mạch hay sao? Lại nói, bản thể của hắn là Cự Xà, rắn vốn là động vật nuốt chửng đồ ăn. Xác của Thanh Long có sức mạnh sinh trưởng, chống lại lực tiêu hóa của Cự Xà, cuối cùng vẫn thua.

Đại khái thời gian nàng trầm tư quá dài, trên mặt đất truyền đến cảm giác mát mẻ do Trường Thiên giơ tay khẽ vuốt má nàng.

“Nàng sợ?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Nàng nghe ra lời nói của hắn có lo lắng, hắn sợ nàng cùng hắn sinh ra khoảng cách.

“Không sợ” nàng đem mặt cọ trên bàn tay hắn, bộ dáng cực kỳ giống con mèo nhỏ làm nũng, thấy vậy trên người hắn nóng lên “Như thế nào cũng là chàng. Nếu không ăn hắn, chàng làm sao sống tới giờ. Nếu trong thân không có Ất Mộc Lực, chàng làm sao có thể chờ ta hơn ba vạn năm dài đằng đẵng”

Hắn không phải là vẫn một mực chờ nàng sao? Trường Thiên cười, trong mắt có vui sướng nhàn nhạt, cúi đầu hôn mái tóc nàng.

“Chàng có nhớ, trước kia từng dùng thần lực biểu diễn cho ta xem quá trình cá chép hóa rồng không?” Nàng thấy hắn gật đầu, liền nói tiếp “Sinh linh đều có ước nguyện hóa rồng, nhưng vừa rồi Bạch Hổ nói, chàng cố tình không muốn hóa thân làm rồng, vì sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio