Edit: Hoa Vô Tử Beta: Tiểu Tuyền Khuôn mặt bình tĩnh của tu sĩ này chợt vặn vẹo, toàn thân bắt đầu run rẩy co quắp giống như đang sốt. Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy giây sau, nét mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại, hai mắt mở ra, trong nháy mắt có ánh sáng tím chợt lóe lên, đồng tử một lần nữa biến trở về màu đen.
Phân thân của Đồ Tẫn thành công chiếm cứ thân thể này, đem hồn phách nguyên chủ áp chế đến gốc trong cùng nhất của thức hải. hắn đưa tay chân ra cố gắng thích ứng thân thể mới, đúng lúc này có người đẩy cửa tiến vào, thấy được cử động của hắn khẽ giật mình nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Không có gì, giãn gân cốt thôi, vài ngày không hoạt động rồi.” Hắn không chút hoang mang thu hồi quyền cước, “Chuyện gì?”
“Phù chú trong tay mọi người đã dùng hết rồi, Phó lão đại nhắn nhủ tái luyện một ít đi, ngươi nhanh lên động thủ một chút đi, chỉ nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây, tránh cho Phái Tuyền Cơ tìm tới tận cửa.”
“Đã biết.” Hắn dường như lấy bộ dáng thân thể chủ nhân miễn cưỡng mà lên tiếng.
Bên ngoài nơi trú quân, Đồ Tẫn thu lại khí tức nhếch miệng cười cười, quay người đi ra. Lúc còn ở Hóa Thần Kỳ, hắn chỉ có thể phân ra hai phân thân, mà bây giờ sau khi tấn chức Đại Thừa kỳ, hắn đã có thể hóa ra ba bốn phân thân hồn phách rồi, hơn nữa dùng một cái phân thân trong đó đi áp chế thần hồn tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không uổng phí quá nhiều khí lực.
Đợi sau khi phân thân thu thập tình báo đầy đủ thì sẽ đi tìm bản thể Đồ Tẫn báo cáo.
Ở bên trong Thần Ma ngục, Ninh Tiểu Nhàn đang cùng Trường Thiên nghiên cứu tin tức mới vừa đến tay. Tin tức này của Tề Tam Bàn Tử ở thành Ô Đà, thông qua địa âm đồng tử phát tới đây.
Từ sau khi nàng rời khỏi thành Ô Đà, Tề Tam nhi buôn bán càng làm càng lớn. ở bên trong mấy lần đưa tin vãng lai, hắn đã báo cáo với Ninh Tiểu Nhàn trước đó Tiên An không chỉ giết chết đại bá cùng Tề nhị, cũng vận dụng không ít thủ đoạn một mực khống chế Tề gia trong tay. Cùng lúc đó, hắn mua mảng lớn ruộng lớn, chuẩn bị mô hình chăn nuôi ao cá, nguyên bản trên đỉnh núi sắp sửa thu hoạch giống khác rồi.
Ninh Tiểu Nhàn căn bản không sợ người khác rập khuôn hình thức này, bởi vì nàng lấy chút giống cây dâu giao cho Tức Nhưỡng cải tiến. Lấy đặc tính thần thổ của Tức Nhưỡng, hạt giống thực vật trồng ra được có hiệu lực gia tăng hơn gấp 10 lần so với bình thường. Nàng đã thí nghiệm qua, lá dâu mới trồng ra cho tằm cưng ăn, lần thứ hai kết xuất được cái kén bên trên mỗi một cái kén tơ đều ẩn hiện hào quang, mà lại nhẹ như không có gì. Nàng không cần thử lại đã biết rõ. Ươm ra tơ tằm nhất định phẩm chất bất phàm. Nàng đã muốn Tề Bàn Tử đem loại tơ tằm dệt ra sa tanh gọi là “Thiên gấm”, ý là thiên công sở đắc.
Kì diệu nhất chính là, loại cây dâu này không cách nào chiết cây, cũng không cách nào kết hạt đấy. Sau khi nhóm cây dâu này chết đi, chỉ có Tức Nhưỡng mới có thể tạo ra hạt mới. Cho dù người khác có thể nhìn ra được chỗ tốt của mô hình trồng dâu nuôi cá, tơ nuôi ra làm sao có thể so sánh với tơ tằm của Tề Bàn Tử?
Tề Bàn Tử cũng không có nhàn rỗi, hắn và Đặng Hạo của thương đội Vân Hổ đã liên hệ được. Hai người ước định, mùa đông năm nay gặp mặt ở thành Ô Đà, Đặng Hạo sẽ đem qua con đường thương đội đi về phía tây thành Ô Đà với tư cách đường thương đội phải qua, đợi đợt thiên gấm mới sản xuất ra thì thông qua thương đội vận chuyển đi các nơi.
Tiếp đó,tin tức bệnh dịch lan tràn khắp các nơi. Thành Ô Đà chỉ là thành thị quy mô trung đẳng, lần này còn không có bị ảnh hưởng đến, nhưng con đường tin tức Tề Bàn Tử đưa đến miêu tả chứng bệnh cùng với chỗ Phó Vân Tường thuật không khác mấy.
Nhưng mà, lần này Bàn Tử gửi tin tức lại là tố khổ cầu viện binh:
Chuyện thứ nhất là đội hàng Tề Tam Nhi ở tại Bản Châu hai lần gặp bọn cướp, tổn thất không nhỏ. Kiểu giao dịch ở trong châu nội thành này, thường do thương gia tự phái đội xuất phát, không dùng đến thương đội cỡ lớn. Hóa đội bình thường cũng mướn không ít cao thủ, nhưng việc đi thương này vốn phải chịu nguy hiểm lớn lao. Tề Tam Nhi có thể nói vận khí cực không tốt, hàng hóa bị cướp đi còn bị tổn thất bốn năm nhân mạng, tiền an ủi chăm sóc người chết, mất cả chỉ lẫn chài hơn bảy vạn lượng bạc không nói, còn bị thâm vốn hơn mấy ngàn lượng bạc trắng.
Bàn Tử nhận được hai tin tức này, tức giận đến cơm ăn không vô. Bên miệng nổi lên bốn năm cái mụn nước, vóc người tròn vo cũng gầy đi bốn năm cân.
Chuyện thứ hai, giống cây dâu trải qua cải tiến mọc cực nhanh, đánh giá không quá hai tháng sẽ hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó ngư nghiệp dâu tằm bên ngoài thành Ô Đà có thể vận tác bình thường rồi. Bàn Tử muốn trong lúc này, trước tiên ở phụ cận sáu tòa thành thị mở ra mười nhà cửa hàng vải, cửa hiệu mặt tiền cũng đã coi được rồi, chỉ đợi bạc đến giao tiền đặt cọc. Đây vốn là lão bản của Tề gia, hắn tất nhiên là quen thuộc, có thể đồng thời mở ra mười nhà thành phẩm không thấp, hiện tại hắn lại bao xuống mảng lớn ruộng nước, đúng là bạc ào ào chảy ra ngoài, thời khắc mấu chốt tiền lời còn chưa có thì trong tay nào có tiền mặt?
Hắn nhớ tới Ninh Tiểu Nhàn đã từng nói qua, Biền Châu có một ngân hàng tư nhân đổi họ Ninh, vì vậy gửi tin tức để mượn tiền, dùng cũng là tín vật Ninh Tiểu Nhàn lưu lại, kết quả bị đối phương không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, lý do là nhà ngân hàng tư nhân này từ sau khi bị Mịch La giao cho Ninh Tiểu Nhàn quản lý, đại chưởng quỹ trước kia đã vung tay không làm, hiện trong trang ở tình trạng quần long vô thủ. Tề Tam Nhi cho dù mang theo tín vật đích thân của Ninh Tiểu Nhàn đến cũng căn bản không có người có quyền để cho hắn lấy tiền ra.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn đến đây, chỉ cảm thấy cơn giận từ đáy lòng từ từ bốc lên.
Thủ hạ của nhà ngân hàng tư nhân dưới tay Mịch La luôn đối với mệnh lệnh của hắn không dám không theo, nào biết được sau khi chuyển cho nàng, bởi vì Ninh Tiểu Nhàn căn bản không rảnh phân thân đi Biền Châu quản lý, một đoạn thời gian ngắn như vậy nhà ngân hàng này bị đại chưởng quỹ chui chỗ trống. Nàng dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết trước khi đại chưởng quỹ rời đi, khẳng định động tay động chân ở trong trương mục ngân hàng tư nhân, không biết cuốn đi bao nhiêu công khoản ( tiền của công).
Phải biết, đây cũng đều là tiền của nàng! Bất luận cái gì dám với tay vào miệng túi của nàng trộm tiền đều sẽ bị băm mất!
Trường Thiên an vị ở trước mặt nàng nhàn nhã pha trà, nhìn nha đầu kia sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt cũng toát ra hào quang xanh mơn mởn, cảm thấy cực kỳ thú vị. “Nàng định làm như thế nào?” Hắn hớp một ngụm trà ngon. Ừm, thật sự là trà ngon, nếu như có thể công khai bán, chắc hẳn linh thạch thu nhập sẽ liên tục không ngừng.
Ninh Tiểu Nhàng đau lòng bạc của mình một hồi lâu, rốt cục cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại, không hề tốn hơi thừa lời: “Tề Bàn Tử gặp phiền toái, điểm thứ nhất ở chỗ hắn là phàm nhân, cho dù cách tính toán buôn bán được, nhưng không chỉ nói bọn cướp, gặp phải tiên yêu cũng vô kế khả thi. Điểm này là ta sơ sót, chỉ cần hắn bán mạng cho ta, lại không để cho hắn điều kiện phân phối tương ứng.” Nàng thở dài, “Nói cho cùng, là nhân thủ chúng ta không đủ ah.” Nếu như nàng có thể sử dụng tài nguyên nhiều một chút, cũng không trở thành nghèo rớt mồng tơi giật gấu vá vai như vậy.
Trường Thiên chậm rãi giương mắt nhìn về phía nàng: “Nàng cảm thấy, chúng ta nhân thủ thật sự không đủ?”
Hắn có hàm ý khác! Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn đáy mắt trong đôi mắt tĩnh mịch kia có một tia vui vẻ, trừng thật lâu đột nhiên mình cũng nở nụ cười:
“Chàng nói không sai, chúng ta có lẽ có rất nhiều nhân thủ mới đúng. Ta thực ngốc, trông coi bảo sơn vô ích mà không hiểu rõ mình!”
Nha đầu của hắn vẫn giảo hoạt như vậy. Trong nội tâm Trường Thiên thầm khen một tiếng, quay đầu nhìn Ninh Vũ, thấy hắn cũng giống như có điều ngộ ra, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhã.
Kế tiếp, Ninh Tiểu Nhàn đi lên tầng thứ năm, trước chơi cùng A Ly trong chốc lát, mới đưa hạt giống Diệu Hương hoa lấy ra ném lên Tức Nhưỡng, phân phó nói: “Thúc chủng, lập tức.”
Tức Nhưỡng vui sướng mà nhận lấy hạt giống, đem nó bao lại ở bên trong tầng đất, sau đó nẩy mẩm, đâm chồi, sinh cành, mọc lá, chỉ có trong tầm thời gian mười phút, một cây thực vật xanh mơn mởn cũng đã trưởng thành. Cây Diệu Hương hoa này không cao, chỉ tới vị trí trước ngực của nàng. Tức Nhưỡng theo yêu cầu của nàng thúc cây thẳng đến khi nụ hoa treo đầy đầu cành mới ngừng lại được.
A Ly ở trong vườn này chơi vài ngày, nhưng mỗi một dạng linh thảo tốc độ thúc cây đều trải qua Ninh Vũ tính toán tinh vi, hiệu quả và lợi ích lớn nhất, tuyệt sẽ không nhanh chóng như hiện tại vậy, bởi vậy hiện tại nàng trừng mắt như nhìn thấy kỳ quan vậy, nhịn không được đưa tay sờ sờ nụ hoa, lẩm bẩm nói: “Thơm quá.”
Ninh Tiểu Nhàn muốn Tức Nhưỡng bồi dưỡng Diệu Hương Hoa nhanh như vậy chính là vì làm thí nghiệm. Nàng thò tay hái được mấy đóa, cười nói: “Đợi nó nở rộ, hương sẽ càng thơm hơn gấp 10 lần lúc này.” Nụ hoa giữ hương mà không phát, đúng là chế hương cần thiết, nếu như nó nở rộ, thì quá mức hơn. Nàng mở ra phương thuốc cổ truyền chế hương Phó Vân Trường giao cho nàng, tỉ mỉ nhìn lại, càng xem càng nhíu mày.
“Trường Thiên, cái đơn thuốc này có lẽ không có vấn đề mới đúng, vì sao chế ra mùi hương lại là thối vậy?”
Trường Thiên thả ra thần niệm cuốn tờ giấy đi lên rồi xem xét nhiều lần cũng lâm vào trầm tư.
“Quản nó làm gì, trước chế ra rồi nói sau.” Trong nội tâm nàng có một cách nghĩ, chỉ là có thể thực hiện hay không còn phải xem đơn thuốc này có hiệu lực hay không.
Muốn luyện ra mùi kỳ hương này, cần hơn ba mươi sáu vị dược liệu, tuy nhiên đều không quá quý giá, nhưng số lượng thật sự rất nhiều.
“Haaaa… Rõ ràng còn cần xạ hương mật gấu, may mắn chỗ ta có hàng tồn!” Nàng chiếu theo phương thuốc lấy 50 nụ hoa, nhắc Phúc Vũ đỉnh tới bắt đầu tinh luyện rồi! May mà nàng cùng nhau đi tới rất chú ý thu thập các loại linh thảo, kỳ thật, trong phòng trữ vật ở tầng thứ năm đều bị nàng chất đầy đồ vật. Phải biết Tủ Cách Lý để đó có dung lượng trữ vật cực lớn, muốn đem chúng chất đầy, Ninh Tiểu Nhàn có thể phí không ít tâm tư.
Một lò linh hương này, trọn vẹn luyện nửa canh giờ. Thời điểm mở lò, A Ly đứng gần nên trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Thật sự thúi quá! Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới ở bờ biển Hoa Họa nhìn thấy ngư dân phơi nắng hải sản, khi đó đã cảm thấy thối không chịu nổi, mà bây giờ nàng chế ra nước diệu hương hoa còn thối hơn gấp 10 lần!
Cái mùi thúi mãnh liệt như thế này, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn đều đóng chặt hô hấp, vội vàng đem những vật thể màu đen cao này cất vào bình ngọc.
“Ninh tỷ tỷ, ta muốn đi xuống!” Bởi vì bịt mũi nên tiếng A Ly phát ra nồng đậm giọng mũi, sau đó xông về phía Truyền tống trận. Nàng không có thần thông như thế, không thể nín hơi quá lâu, nhưng nàng cảm thấy mình chỉ cần hít một hơi thì nhất định sẽ té xỉu đi.
Đã qua một phút đồng hồ, tầng thứ năm còn tràn ngập mùi hôi ngập trời. mùi vị kia bá đạo như thế, thật là kéo dài không tiêu tan ah, trên phương thuốc cổ truyền cũng không có nhắc nhở. Ninh Tiểu Nhàn khóc không ra nước mắt, đành phải để cho Trường Thiên phân phó Thần Ma ngục nổi lên gió lớn, thổi đi những khí thể đáng sợ này.
“Chàng cũng ngửi thấy được a?” Nàng hỏi Trường Thiên đã nhận được một tiếng “ừ” rất phiền muộn. Khứu giác của Trường Thiên so với nàng còn linh mẫn hơn gấp trăm lần, đoán chừng cũng bị độc hại không nhẹ.
“Ta cảm thấy được cái đơn thuốc này có thể thực hiện, sao lại thúi như vậy?” Nàng phiền não chết mất, mệnh lệnh Tức Nhưỡng thôi thúc một đóa Diệu Hương hoa. Đóa hoa non này cánh hoa nhanh chóng sinh sôi nở ra, vừa có màu đỏ tươi như máu rất rực rỡ, hấp dẫn, lại có vẻ trong trắng thuần khiết, mấu chốt nhất chính là, mùi của nó thật sự rất thơm, không chỉ thấm vào tim gan, còn làm cho người ngửi thấy tĩnh tâm di khí, ngay cả nhẹ vận hành khí quanh thân tốc độ đều đề cao hơn một cấp bậc.