Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 6 chương 359: trường thiên xuất thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Trang Ju

Beta: Tiểu Tuyền

Hắn bị đánh tập thể lâu như vậy, hộ thân pháp khí gì đó cũng đã dùng hết, lần này bị đánh đỉnh đầu vỡ nát, cổ họng cũng không thốt lên nổi một tiếng liền chết. Thật ra thì mọi người cũng đều nhìn ra, dù là Phong sư nhai không có đem hắn đánh chết, người này sau khi lên cơn như vậy, sợ rằng tu vi cũng phải rớt xuống vài cảnh giới. Mọi người đợi hai hơi thở cũng không thấy nguyên thần hắn xuất khiếu, giờ mới hiểu được ngay cả của hắn nguyên thần đều bị hao tổn trong lúc chiến đấu, đã không còn chút nào.

Ninh Tiểu Nhàn ở nơi này, cũng gặp phải phiền toái.

Nếu Ôn Yêu đã bị tiêu diệt, nàng không còn lý do tiếp tục ở nơi này xem người ta thủ túc tương tàn. Thừa dịp phía trước tình hình chiến đấu kịch liệt, nàng lặng yên không một tiếng động rút lui ra khỏi gần trăm trượng, đây là một khoảng cách rút lui an toàn. Nàng đem Đồ Tẫn đưa vào trong Thần Ma ngục, xoay người đang muốn nhảy lên lưng Thất Tử, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét.

Nàng không biết đó là tiếng gào do Hình Đại phát sinh dị biến tạo ra, lại cảm thấy phía sau bị đánh tới lạnh cả người, cả phía sau lưng cũng nổi da gà. Nàng một đường đi về phía tây trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy, bản thân xuất hiện cảnh báo nguy hiểm thế này chỉ là lần thứ 2 mà thôi.

Chuyện xảy ra quá nhanh, nàng cũng không quay đầu lại, đem thần lực toàn bộ vận hành tới trên đùi, điểm mũi chân một chút, hai chân thon dài chợt bộc phát, người tựa như con báo chờ trong bụi cỏ đã lâu, nhẹ nhàng mà nhanh chóng lao về phía trước. Lần này chân duỗi lưng khom, cả phần lưng như là cánh cung, tư thế mặc dù không đẹp, nhưng thắng ở chỗ nhanh vô cùng, làm cho bước đi bình thường của nàng đột nhiên trượt ra xa cách ba trượng.

Một chiêu này đúc kết Thượng Cổ Thú Vũ. Thời kỳ hoang dã, cổ nhân săn thú coi trọng chờ đợi, một kích trúng mục tiêu, điệu nhảy này thời gian ngắn, vận dụng pháp môn thần thông bộc phát mạnh, lúc này bị nàng dùng để chạy trốn, hẳn là vô cùng thích hợp.

Một chiêu thức này, thời gian tốn cũng chỉ một phần mười cái nháy mắt mà thôi, cơ hồ liền ở tại chỗ xẹt qua một đạo tàn ảnh.

Cảm giác ở lưng có gai nhọn vẫn không biến mất, chẳng qua là hơi giảm bớt một chút xíu. Lúc này nàng mới đè xuống bất an ở trong lòng quay đầu lại.

Người áo đen kia đứng ngay vị trí nơi nàng vừa đứng, nghiêng đầu nhìn nàng. Hắn kinh ngạc, nàng thế nhưng có thể tránh được một kích này của hắn, một tay kia còn kẹp lấy Khánh Kị công tử.

Đại công tử phủ Phụng Thiên không ai có thể bắt nạt, lại bị người này cắp ở trong tay? Nàng âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt lại trầm tĩnh như nước. Nhìn thẳng Hắc y nhân trước mắt không nói một câu. Mỗi một dây thần kinh trên người nàng đều căng lên.

Hắc y nhân kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng nghi ngờ: “Ngươi nhìn rất quen mắt, ta đã gặp ngươi ở nơi nào đúng không?”

“Vốn không quen biết, ngươi nhận lầm người.” Nàng chăm chú nhìn hắn, không dám có chút khinh thường. Người này làm cho nàng có cảm giác nguy hiểm cực độ, giống như hắn nhìn nàng mấy lần, là có thể đưa nàng vào chỗ chết vậy. Lúc này nàng mới phát hiện, con ngươi người này lại là màu tím đậm rực rỡ là màu tím thuần túy, giống như thủy tinh tím thượng hạng.

Khánh Kị công tử dưới tay hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng. Sau khi xem xét, hai mắt đột nhiên mừng rỡ nói: “Là nàng! Là người yêu của tên oắt con Mịch La, mang nàng đi!”

Nàng sợ hết hồn, nàng không hiểu được mình chưa từng gặp mặt Khánh Kị tại sao hắn nhận ra nàng. Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không biết, nàng ở Thành Minh Trì đã xuất đầu lộ diện nhiều lần, đã sớm bị thám tử giám thị Mịch La biết được, sau đó đem hình dáng tướng mạo nàng vẽ cho Khánh Kị công tử. Vốn định sau khi đối phó Ôn yêu xong, hắn đã nghĩ muốn thông qua nàng để cho đệ đệ thêm chút đau khổ, nào biết lại có thể gặp nàng ở nơi này.

Đám người Mịch La đang ở cách đó không xa, tiếng gào thét của Hình Đại càng ngày càng yếu, hiển nhiên đã sắp không chống đỡ được. Khánh Kị công tử không nhịn được thúc giục: “Bắt lấy nàng, chúng ta đi mau!”

Hắc y nhân cũng không để ý đến hắn, đột nhiên hướng về phía Ninh Tiểu Nhàn cười một tiếng: “Không thể nào. Trí nhớ của ta cũng không tệ. Thật thú vị, đi theo ta một chuyến.” Hắn trưng ra khuôn mặt này thoạt nhìn vốn là bình thường không có gì lạ còn có cảm giác một chút trầm lặng, nhưng nụ cười này, tròng mắt màu tím này làm cho cả khuôn mặt này vô hạn trẻ tuổi cùng sức sống.

Trẻ tuổi? Người trước mặt này với người trẻ tuổi chênh lệch khá xa, không biết tại sao nàng lại có cảm giác này.

Nàng từ trong mắt của hắn. Thấy được nồng đậm hứng thú, đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Bởi vì nụ cười hắn còn chưa hết đã tùy ý đưa tay tới bắt. Tay trái của hắc y nhân còn mang theo Khánh Kị, cho nên chỉ có tay phải có thể sử dụng, hiện tại vươn ra tóm nàng. Cảm giác như nàng đứng ở đó chờ hắn dắt đi, giống như nàng đương nhiên sẽ bị hắn dắt đi.

Đáy lòng của Ninh Tiểu Nhàn cũng hít một ngụm khí lạnh. Người này động tác rõ ràng không nhanh, thoạt nhìn tùy tiện như vậy, nhưng mà nàng trơ mắt nhìn hắn giơ tay lên, vươn tay, năm ngón tay mở ra, hắn đưa tay đến trên bả vai, nhưng lại không có một chút ý nghĩ phản kháng.

Trước mặt hắn thờ ơ như vậy, song ở một mảnh thiên địa nho nhỏ này, lại hoàn toàn duy ngã độc tôn, khí khái mặc ta độc hành, tựa hồ hắn muốn làm gì, liền có thể làm cái đó. Mà ngược lại, quanh thân của nàng giống như bị giam cầm, như bị núi đè, nói không ra lời, bị đè nén một cách nặng nề.

Không khí bên người cũng đọng lại. Nàng phát hiện mình ngay cả sức để động đậy đầu ngón tay cũng không có, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Người này đáng sợ ở chỗ, không chỉ tu vi của hắn thâm hậu, cũng bởi vì hắn thoạt nhìn căn bản không tránh kiêng kị bị người khác đánh lén sau lưng! Bạch Kình cũng dùng sát khí đối phó với nàng một lần, nhưng mà lãi coi như nói cho nàng biết, một kích không trúng, ngại thân phận nên không hề xuất thủ nữa. Nhưng người trước mắt này thì không! Hắn thoạt nhìn không có đem nàng coi vào đâu, nhưng nàng tránh thoát khỏi lần đầu tiên hắn đánh lén, lúc này lại ra tay, lại dùng bản lãnh “Cảnh tùy tâm động” đem nàng giam cầm. Không ngờ người này đã đạt tới cảnh giới đó.

Nàng vừa tới tu vi Vạn Tượng trung kỳ, so sánh cùng người này thật là khác nhau một trời một vực.

Nhưng vừa rồi thời điểm hắn đứng ở đối diện Mịch La, Trường Thiên rõ ràng đã nhìn ra tu vi của hắn vẫn chưa tới luyện thần kỳ, sao có thể… có thể thuần thục sử dụng cảnh giới thần thông mà người thông qua khảo nghiệm Thiên kiếp mới có? Người này chẳng lẽ còn yêu nghiệt hơn Bạch Kình?

Thấy ánh mắt của nàng, tThất tử một thân lông trắng lo lắng run rẩy, nhưng nó cũng không có cách nào nhúc nhích. Một trảo này, nàng vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi.

Trong lúc nguy cấp, lông măng trên người nàng dựng lên, thần lực ở toàn thân lưu chuyển hơn mười vòng, tốc độ cực nhanh, làm cho kinh mạch nàng giảm bớt gánh nặng, mơ hồ hơi đau, có điều không có việc gì? Thần lực vận chuyển nhiều hơn một vòng, cũng làm cho trói buộc trên người nàng buông lỏng chút xíu.

Nhanh một chút, mau hơn nữa một chút nữa! Nàng ở trong lòng không tiếng động gào thét.

Tay phải ngón trỏ, rốt cục nhẹ nhàng mà nhúc nhích một chút.

Bàn tay Hắc y nhân đã duỗi tới đây, động tác của hắn chính là chế trụ xương tỳ bà nàng. Ngay lúc này, Răng Nanh vô thanh vô tức trượt vào trong tay nàng.

Tay phải nàng chậm chậm động, động tác biên độ rất nhỏ, Răng Nanh sắc bén,mũi dao ở giữa trưa sáng rỡ bóng loáng, giống như một loại rắn độc bị dẫm lên đuôi mà công kích.

Nếu như hắn còn muốn tiếp tục đưa tay, chính là đem gân mạch trên cổ tay mình đưa đến trên mũi đao Răng Nanh. Răng Nanh sắc bén, chỉ cần chém hắn một tầng da mỏng, là có thể làm động mạch chủ hắn không ngừng phun máu.

Ninh Tiểu Nhàn đang thở phào ở trong lòng. Đáng tiếc với trình độ của hắn, động tác của nàng cuối cùng cũng không thể nhanh chóng như dự định. Hắc y nhân kia đem ngón trỏ cùng ngón cái bắn lên, ở trên thân đao của nàng nhẹ nhàng mà gõ một cái, lưỡi đao nhất thời bị lệch. Tay của hắn vẫn không thay đổi, hướng bả vai của nàng bắt lại, chẳng qua là đáy mắt hứng thú càng nồng đậm.

Nàng cũng không muốn bị người này bắt đi! Nhưng nàng phải làm cái gì bây giờ? Ở trong phạm vi đáng chết này, người của nàng tựa như rơi vào đầm lầy, mặc dù thần lực làm nàng có thể nhúc nhích, nhưng lại mất đi sự linh hoạt hàng ngày. Chiến đấu với người như vậy, nàng làm sao có thể thắng?

Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm, bí mật truyền âm đinh tai nhức óc: “Trường Thiên, giúp ta!”

Thân ảnh màu đen trong Thần ma ngục bỗng dưng giật giật.

“Buông lỏng.” lời nói Trường Thiên thể hiện ma lực trấn định lòng người, tiếp theo câu nói đầu tiên vang lên từ đáy lòng nàng, “Hết thảy có ta.” Sau đó, một sức mạnh to lớn mênh mông cuồn cuộn, một ý chí uy nghiêm cao thượng, trống rỗng phủ xuống người của nàng, tiếp nhận chủ quyền khống chế thân thể này.

Thật là kỳ quái, thân thể rõ ràng vẫn là của mình, nàng có thể nhìn, có thể nghe, có thể ngửi, nhưng không có năng lực chi phối và tự chủ, tựa hồ nàng trở thành một khán giả, nơi này đang trình diễn một màn thể nghiệm chiếu bóng chân thật nhất. Cảm giác như vậy thật là đáng sợ, nhưng bởi vì nàng tín nhiệm vô điều kiện người hiện giờ thao túng thân thể nàng, cho nên ý chí khổng lồ như vậy bao phủ xuống, hoàn toàn không làm nàng cảm thấy có khó chịu chịu.

Năng lực phạm vi cũng đã không thể giam cầm nàng. Nàng cảm thấy “Mình” ở cấp bách lúc lặng yên tự nhiên phát sinh các tiểu thần thông có lợi , theo thứ tự là thân thể, sức lực, tốc độ, tác dụng của chúng là làm mạnh mẽ cơ thể, khiến cho sức mạnh của mình lớn hơn nữa, hành động càng thêm nhanh nhẹn. Nếu chính nàng sử dụng mấy thuật pháp này, làm sao cũng cần mất thời gian hai ba hơi thở niệm chú, sao có thể nhẹ nhàng lưu loát như vậy? Sau đó nàng đối với nắm tay sắp chạm vào bả vai nàng, ngược lại giơ tay lên nhẹ nhàng ném một cái, Răng Nanh giống như sao băng bay về phía ngực đối phương.

Giờ phút này khoảng cách hai người chỉ cách một cánh tay, tốc độ của Răng Nanh nhanh đến kinh người, nhãn lực của nàng thậm chí theo không kịp tốc độ của nó, chỉ cảm thấy nó ở trong không khí tựa hồ quấy lên một trận dao động, giống như trên mặt hồ nước lặng yên đột nhiên xuất hiện một ít rung động.

Thời điểm rung động nổi lên, nó đã cắm vào lồng ngực đối phương, vững vàng ghim vào vị trí trái tim, giống như một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời mà không kịp cháy hết. Lần này như điện quang hỏa thạch, nàng ném Răng Nanh ra mặc dù không mang theo nửa tiếng gió, nhưng lực phản chấn lại đẩy thân thể Hắc y nhân khẽ ngửa ra sau, bàn tay vốn sắp bắt được bả vai nàng vậy mà chỉ bắt được khoản không.

“Bụp ” một tiếng vang nhỏ, đây là âm thanh lưỡi dao đâm vào trái tim, nhưng nàng lại không có buông lỏng, thừa dịp thời gian Hắc y nhân ngửa ra sau, Răng Nanh vẫn lặng yên không một tiếng động đâm tới, ý muốn đâm vào cổ họng đối phương. Tay trái nắm lại thành quyền, không chút khách khí đánh thẳng dưới xương sườn của hắn.

Sinh mệnh lực của người tu tiên cực kỳ ương ngạnh, cho dù bị trúng ngay chỗ hiểm, chỉ cần không mất đầu, liền còn có khả năng đánh lại. Nhưng là nếu như trên Răng Nanh có năng lực đặc hiệu “Bại máu” thì sao đây?

Một dao này cắm vào thân thể con người, âm độc vô cùng, sức mạnh của bại huyết cũng đã phát động. Lấy khả năng của Hắc y nhân kia, cũng vừa sợ vừa giận, bực bội hừ một tiếng, chắc hẳn cơ thể nhất thời như bị thiêu đốt, máu sôi trào. Đa số người lúc này trên mặt sẽ biến thành màu gan heo, hắn cũng không ngoại lệ.

Cảm giác máu huyết đột nhiên sôi trào nhất định rất đáng sợ, nàng dùng một chiêu này đối phó lão K của biệt viện Thiên Lam, trực tiếp liền để cho đối phương đau ngã xuống đất, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio