Con đường này rất dài, còn có thể trông thấy mấy tiểu ăn mày, nhưng Ninh Tiểu Nhàn không tìm ăn mày tới làm việc này, cũng không phải vì trong lòng kỳ thị, mà là lo lắng bọn họ không vào được Hoàng phủ —— dù sao ở huyện Tứ Bình, Hoàng lão tài cũng là nhân vật có uy tín danh dự a, nếu đứa nhỏ quần áo tả tơi có thể tùy tiện ra vào nhà ông, vậy còn có thể tồn tại được hình tượng nhà giàu gì đó ư? Chỉ sợ dù chỉ bị cản lại hỏi vài câu, cũng là tổn thất nàng không gánh nổi —— điều nàng thiếu nhất hiện tại, chính là thời gian!
Mắt thấy hai người đằng trước đã biến mất ở trong hẻm nhỏ rồi, nàng mới rón ra rón rén đi theo.
Ngỏ hẻm này mặc dù hẹp, chỉ đủ chỗ cho ba người xếp hàng ngang đi qua, nhưng vừa quanh co vừa dài, hai bên trên đầu tường toàn rêu xanh, xem ra từ lúc xây dựng xong đến nay đã lâu lắm rồi, ở giữa có mấy đường rẽ. Ở trong con ngõ chật hẹp này, đều là người nghèo tầng dưới chót, thoạt nhìn bộ dáng không mấy quan tâm đến bất luận cái gì, trước mặt có hai người đi qua, họ cũng chẳng buồn nâng một cái mí mắt. Trong ngõ hẻm tràn đầy rác rưởi tồn đọng, dưới ánh nắng gay gắt thối rữa biến chất, tỏa ra mùi hôi đáng sợ.
Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn rất thích sạch sẻ, nhưng giờ phút này tự đáy lòng nàng lại cảm ơn mùi hôi này. Nàng biết mũi yêu quái đều rất tinh, nếu như ở đây sạch sẽ không có gì, vậy thì tám phần có thể ngửi thấy mùi của nàng rồi.
Yêu quái lại đỡ thiếu niên đi tới nơi vắng vẻ tối tăm nhất, nơi đó căn bản không có nhà nào nữa.
Nàng không dám đi quá gần, chỉ có thể vất vả theo đuôi phía sau, qua nhiều cái ngã ba. May là yêu quái phải đỡ một người, tốc độ chậm đi không ít, nàng còn có thể miễn cưỡng đuổi theo. Nhưng nhìn mấy cái ngã ba, nàng lại lo lắng Quyền Thập Phương đi vào có thể mất dấu hay không.
Thôi, phải tin tưởng Quyền sư huynh, hắn tự có thủ đoạn tiên gia! Trước mắt, quan trọng nhất là theo sát yêu quái không cho nó chạy thoát.
Yêu quái kia mang theo thiếu niên đi vào chỗ sâu nhất của hẻm nhỏ. Lúc này tuy là buổi trưa ánh mặt trời gay gắt, nhưng phía ngoài hẻm có một gốc đa lớn cành lá rậm rạp, bóng cây vươn vào vừa vặn che khuất cuối hẻm, thoạt nhìn có vài phần âm u.
Đôi mắt hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ khi nhìn thiếu niên kia, liếm liếm môi, hiển nhiên đã rất đói bụng, sắp không chờ được mà há to mồm. Ninh Tiểu Nhàn nắm tay lại thật chặt, chuẩn bị cố nén buồn nôn mà nhìn một màn quái vật hút máu xuất sắc.
Kết quả thiếu niên đột nhiên động đậy, mơ mơ màng màng dụi mắt nói: “A Phúc, đây. . . . . . đây là nơi nào, chúng ta về đến nhà chưa? A. . . . . .” Hắn chưa nói được mấy câu, đã thở nhẹ một tiếng, sau đó lại không động đậy nữa.
Ninh Tiểu Nhàn thấy thật rõ ràng, yêu quái “A Phúc” này thấy thiếu niên dần dần tỉnh lại, liền lấy móng tay bén nhọn nhẹ nhàng chích vào cổ hắn, con mồi liền nặng nề ngủ mất.”Xem ra trên móng vuốt của hắn có chất độc đưa tới tác dụng gây mê a.” Trong lòng nàng âm thầm cảnh giác.
“Hừ, kháng tính mạnh như vậy, cũng khiến ta lãng phí chút tinh khí!” Yêu quái cười lạnh một tiếng, lại không chần chờ nữa, mở cái miệng rộng cắn xuống cổ thiếu niên. Lúc hắn há mồm, Ninh Tiểu Nhàn rõ ràng thấy được bốn cái răng nanh sắc bén nhưng mảnh mỏng cực kỳ, giống như là con dao cạo râu, mà hai cái răng nanh phía trên càng dài hơn so với phía dưới.
Lúc hắn cắn xuống, tứ chi thiếu niên co quắp một chút, xem ra cũng cảm giác được sự đau đớn cùng cực trong cơn mê ngủ. Yêu quái này làm hại người cũng không để máu chảy khắp nơi như nàng tưởng tượng, mà là hút trọn vẹn, xem ra máu này với hắn mà nói là vô cùng quý giá.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hẻm nhỏ an tĩnh này, chỉ có tiếng rên yếu ớt của thiếu niên, cùng tiếng vang uống máu từng ngụm lớn khủng bố “ừng ực ừng ực” của quái vật kia.
Ninh Tiểu Nhàn nấp trong góc bóng râm không dám nhìn nữa, nghe cái thứ tiếng đáng sợ này, chỉ cảm thấy máu cả người cũng muốn đông lại theo.
Đây là yêu quái hoang dại đầu tiên nàng nhìn thấy, cảnh tượng bức yêu ăn người đầu tiên nàng nhìn thấy từ sau khi nàng tới dị giới, nó còn muốn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của nàng. Mắt thấy đồng loại bị yêu quái cắn nuốt như vậy, sinh mệnh lực dần dần trôi đi, mình lại không thể làm gì, còn phải lo lắng người tiếp theo có thể đến phiên mình hay không? Mùi vị đó thật sự khiến người ta cả đời khó quên.
Nàng đột nhiên cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi. Lúc còn nhỏ, nửa đêm trong phòng đen kịt, nàng nằm ở trên giường nhìn chằm chằm vào cửa tủ quần áo, trong lòng luôn nghi ngờ sẽ có một con quái vật chạy ra. Hiện tại, nàng lại một mình trốn trong bóng râm, trước mặt lại có một con quái vật ăn thịt người thực sự. Hơn nữa khoảng cách giữa nàng và con quái vật kia chỉ ngắn ngủi năm, sáu trượng mà thôi!
Nàng phải cắn chặt môi dưới mới không để răng trên dưới va vào nhau. Nhưng nàng không khống chế nổi nhịp đập tim mình, cái loại sợ hãi vốn thuộc về bản năng này quắp chặt lấy trái tim nàng, khiến tim nàng như nổi trống, không ngừng nhảy thình thịch.
“Ninh Tiểu Nhàn.” Đây là giọng Trường Thiên, “Yêu quái này thính lực rất tốt, ngươi phải khống chế nhịp tim của ngươi một chút, nếu không hắn rất nhanh sẽ phát hiện ra ngươi!”
Nàng biết, đương nhiên nàng biết! Sách sinh vật trung học cũng có ghi, dơi chủ yếu dựa vào tiếng vang để phân biệt vật thể, a Phúc trước mặt lại là một con yêu vật, thính lực so với con dơi bình thường chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Hiện tại hắn còn đang say mê trong mùi vị máu tươi, nhưng chờ hắn tỉnh táo lại, nghe được bên cạnh có tiếng tim đập rung động không ngừng, muốn không phát hiện nàng cũng khó!
Nhưng nàng sợ hãi a, thứ như sợ hãi con người có thể khống chế sao? ! Nàng bất quá chính là người phàm, còn là người phàm dị giới kinh nghiệm càng đơn giản hơn so với người phàm ở thế giới này.
Trường Thiên dường như tâm linh tương thông với nàng, khẽ thở dài một hơi, thả nhẹ ngữ điệu nói: “Chớ sợ, thả lỏng một chút, hết thảy có ta.”
Giọng hắn một khi thả nhẹ, là dễ nghe đến mức không chịu nổi, giống như ngọc thạch trong trẻo va vào nhau, rồi lại có vài phần thuần hậu của rượu ủ lâu ngày. Hơn nữa hắn nói “Hết thảy có ta” . Ninh Tiểu Nhàn rõ ràng biết, mặc dù hắn ngày ngày ngồi cùng nàng trong Thần Ma Ngục, nhưng không thể đi ra giúp nàng, nhưng khi nghe được những lời này, trong lòng lại không khỏi ngòn ngọt.
“Đây chỉ là yêu quái cấp thấp nhất, nếu ta ở cạnh ngươi, thì chỉ một ý niệm trong đầu là có thể khiến nó thần hồn câu diệt, không đáng khiến ngươi kinh sợ như thế.” Mặc dù nói từ mang sát khí nặng nề như “Thần hồn câu diệt”, giọng hắn lại như gió nhẹ nhàng phe phẩy, khiến nàng không tự chủ nghĩ đến cái buổi tối lần đầu tiên phát hiện Thần Ma Ngục kia, nàng nằm trên giường nói chuyện với Trường Thiên, tiếng nói của hắn dường như chính là một loại dịu dàng, “Nghĩ đến chuyện đẹp nhất tốt nhất, nghĩ đến đồ ngươi thích nhất, tâm tình tự nhiên có thể mở rộng. Chỉ cần kiên trì chờ đến khi Quyền Thập Phương chạy tới, ngươi sẽ thắng!”
Đồ thích nhất? Nàng nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng đến con chó nhỏ đáng yêu nhà cậu, cố gắng tưởng tượng đến bóng dáng non nớt của Nhị Hổ, kết quả trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của Trường Thiên!
Trước khi lần đầu đi xuống thang nhìn thấy hắn, nàng chưa bao giờ tin trên đời có thể có nam nhân tuấn mỹ như thần như thế, thật sự hắn chính là chuyện tốt nhất đẹp nhất nàng trông thấy. Từ đó trở đi, nàng lại có ý vô ý mà tránh né hắn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không nàng sẽ không đi vào gặp mặt hắn, bởi vì sự vật quá tốt đẹp khiến nàng lo được lo mất.
Trường Thiên nghe tim của nàng đập nhẹ đi, chậm lại, dần dần trở về bình thường, không khỏi hài lòng gật đầu. Vì cho nàng an ủi, lúc hắn nói chuyện đã vận dụng lực lượng thần thông, trói long tác phẫn nộ mà càng xiết chặt hơn, hắn cũng không quan tâm.