Edit: Trang Ju
Beta: Tiểu Tuyền
“Ta nói câu không dễ nghe, lão Hạc ngươi đừng trách ta.” Hắn chuyển hướng Hạc trưởng lão, ” Nơi đây, ngay chính chủ nhân Hám Thiên Thần Quân đích thân đến, cũng không cách nào vượt qua được thiên phú của Kim Thiền, đều khóc hết nước mắt!”
Nàng không thể tin nhìn đầm nước sâu kia, giờ phút này mặt nước đã quay về tĩnh lặng, ai có thể đoán được dưới nước mai phục một quái vật cường hãn như vậy? “Lão nói, có đúng không?” Nàng hỏi Trường Thiên.
“...... Ừ. Chọc tới người này, ta cũng không thể may mắn thoát khỏi, trừ phi ta tấn thăng đến cảnh giới chân thần, chạm đến đạo pháp chân đế.” Thật đáng buồn, đám tiểu tử này từ nơi nào vơ vét được Bích Nhãn Kim thiềm thế? Còn dùng nó đến canh cửa lớn, quả nhiên là ý tưởng đột phát.
Bản lĩnh này, quá nghịch thiên! Thiên hạ lại có sinh vật kỳ lạ như vậy. Phải biết rằng, người tu tiên muốn thi triển pháp thuật thần thông, thường thường phải đọc pháp quyết, nhưng nếu bị con cóc này dùng thần kỹ gia thân thúc dục nước mắt, tên xui xẻo này trừ từ cổ họng dặm phối hợp nước mắt liều mạng kêu gào khan tiếng ra, còn phải luôn nghẹn ngào không gián đoạn. Thần tiên trong loại trạng thái này, cũng không thi triển được thần thông a! Đáng sợ nhất chính là, thiên phú này không thể tránh được, nói cách khác, bị thi thuật nhất định phải khóc suốt một khắc đồng hồ mới được.
Nếu như hắn còn có mạng sống trên một khắc đồng hồ
Con cóc lớn hiển nhiên theo chủ nghĩa hoà bình, nếu không ông trời cũng sẽ không ban cho nó một thiên phú như vậy, có thể ngăn chặn địch, lưu lại thời gian chạy trốn.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên hỏi Hạc trưởng lão: “Thiềm tiên sinh tu luyện thành công, thiềm tô trên người nó có hiệu quả cực kỳ đặc biệt đúng không?” Thiềm tô tức máu trắng chảy ra từ mụn mủ của con cóc, trải qua quá trình làm khô trở thành bảo bối. Vật này tuy có kịch độc, nhưng tác dụng làm thuốc cũng vô cùng mạnh, Thiềm Thừ bình thường thiềm tô lấy từ trên người ra cũng có thể làm thuốc khiến thần kinh hưng phấn, thành phẩm từ con cóc thành tinh nàng lại càng là cực phẩm.
Từ biểu hiện vừa mới rồi của con cóc, nó đương nhiên là nghe hiểu được tiếng người. Nói thế nào đây cũng là chỉ Đại yêu quái, có lẽ là không thích tu thành hình người thôi.
Hạc trưởng lão tán thưởng nhìn nàng một cái, thầm nghĩ tiểu cô nương này tuổi còn trẻ nhưng không giây phút nào không nghĩ đến đan thuật, khó trách tài nghệ tinh thâm đến bực này.”Dĩ nhiên. Chúng ta nơi này có không ít đan sư, sẽ tìm đến thiềm tiên sinh đổi lấy thiềm tô.”
Ồ, có hi vọng! Nàng vội vàng hỏi: “Dùng cái gì đổi lại?”
“Các loại côn trùng đặc biệt.” Hạc trưởng lão nói, “Thiềm tiên sinh thích ăn độc trùng.”
Quả nhiên là đặc tính trời sinh của cóc. Vậy thì tốt. Nàng ngưng mắt nhìn đầm nước một cái, khóe miệng hiện ra nụ cười nguy hiểm. Trường Thiên rất hiểu nàng, ngạc nhiên nói: “Không phải nàng muốn thiềm tô sao? Nàng lại có suy nghĩ gì thế hả?”
“Trường Thiên, chàng nói xem, nếu Yêu Sọ hấp thu đặc hiệu thúc dục nước mắt này, có thể làm cho kẻ địch trong lúc chiến đấu cười ha ha, để chúng không thể thi triển ra thần thông hay không?” Khóe miệng nàng nở nụ cười thật sâu, “Chính chàng cũng không tránh được, ta nghĩ Âm Cửu U cũng không thể không có vấn đề gì”
Nữ nhân quả nhiên là không dễ chọc, Trường Thiên cùng Cùng Kỳ ở trong Thần Ma Ngục nhất thời không rét mà run.”Suốt ngày nghĩ tới tà đạo không đúng đắn.” Hắn cười mắng. Ừ. Đầu óc của nha đầu nhà hắn càng ngày càng linh hoạt, hiện tại cách nói có thể làm cho hắn ngạc nhiên, ừ, hắn rất thích.
Ninh Tiểu Nhàn đã đem ý định đánh tới máu tươi của Bích Nhãn Kim Thiềm, thứ làm nên thiên phú duy nhất. Thần thông thúc dục nước mắt nếu có thể bị Yêu Sọ hấp thu, sau đó dùng cho kẻ địch của nàng, cái đặc tính hèn mọn mà bỉ ổi này sẽ phát huy đến mức nào đây? Huống chi này con cóc thân hình khổng lồ như thế, nhất định vui lòng cho vài giọt máu huyết, hi vọng thành công của khoản mua bán này rất lớn.
Trong lúc nghĩ ngợi, mấy người họ đã đi qua cầu nhỏ, bước lên bờ bên kia. Bắt đầu từ nơi này mới tính là bước vào Tiên thực Viên. Sợ rằng chính khu vườn nhỏ trong Thần Ma Ngục của nàng cũng là muôn hồng nghìn tía. Song đối mặt với mảnh dược liệu bảo địa này của Ẩn Lưu, nàng cũng không thể không há hốc miệng, cảm thấy mình thật giống như lạc vào khu vườn rực rỡ, lộng lẫy.
Quả nhiên không thể so sánh một tổ chức lớn với một người được. Nơi này các loại dược liệu rất nhiều, chất lượng tốt, đủ để khiến mỗi lần người đầu tiên bước vào nơi này đều bị hoa mắt. Nàng nhìn thấy Huyết Ngọc Sâm hơn vạn năm, so sánh với nhân sâm quả sinh trưởng trên Tức Nhưỡng càng thêm nảy nở tươi tốt. Thậm chí còn thấy một chút Xà Thiệt thảo hơn năm ngàn năm, toàn thân cây và cành lá đã chuyển thành màu huyết ngọc, trong miệng lá mở ra đã giăng đầy răng nhỏ, cũng không phải bụi Xà Thiệt thảo nhỏ bé trong vườn của nàng có thể so sánh được. Khí hậu hình thành tiên thảo, yêu cỏ, quả nhiên chỉ có ở Ẩn Lưu, bí địa truyền thừa của yêu tông vài ngàn năm mới có may mắn gặp được.
Trong vườn lúc này cũng không phải chỉ có bọn họ là khách. Trừ yêu đồng ở chỗ này chăm sóc hoa cỏ trong vườn lại còn có hai tốp khách nhân dưới sự hướng dẫn của trưởng lão Tiên Thực Viên trông coi các khóm thuốc. Sở dĩ nói là khách nhân, chính là bởi vì trên người bọn họ cũng đều là hơi thở thuần khiết của nhân loại, dĩ nhiên có rất ít tông phái yêu quái nguyện ý chạy tới Ẩn Lưu làm khách, sức mạnh sinh trưởng của rừng rậm Ba Xà cơ hồ là khắc tinh của tất cả yêu quái.
Hạc trưởng lão nhìn thấu kinh ngạc của nàng nói: “Ẩn Lưu bình thời không hoan nghênh khách lạ. Nhưng mấy vị này đều là tu sĩ có tên tuổi trông coi dược phòng. Lần này Long Tượng quả trồng gối vụ thành công là việc lớn của đan giới, tin tức bay xa, mấy đại môn phái này cũng truyền tin thỉnh cầu đến xem một chút. Môn chủ đại nhân Cưu Ma cho là, chuyện này không sao cả, hơn nữa có thể tương trợ lẫn nhau, cho nên liền mời bọn họ tới. Nhưng mà chậm nhất là trong vòng hai ngày, toàn bộ bọn họ đều phải rời đi.”
Thì ra là, Ẩn Lưu không hề phong bế mọi vật giống nàng tưởng tượng, ít nhất vị Cưu Ma môn chủ này rất nguyện ý đối thoại với bên ngoài. Nội tâm của nàng nói thầm, lúc trải qua một gian phòng lưu ly ấm áp, nhưng lại dừng bước.
“Cái này,... đây là... Huyết Ngô Đồng!” Lấy công phu trấn định trước mắt của nàng, cũng nhịn không được lắp bắp.
Trước mắt là một cái cây nhỏ bé. Nói nó là cây còn quá đề cao nó, thật ra thì đây chính là một cọc gỗ trải qua một thời gian cắt đứt, độ cao cùng lắm là hai thước, cây khô so sánh với cánh tay của nàng còn nhỏ hơn, mấy rễ cây nửa đen nửa vàng cắm ở trong đất đen như ẩn như hiện, lá cây giống như mấy trăm năm chưa được tưới nước, có vài lá còn hoàn toàn khô vàng, hòa cùng sương giá thoạt nhìn rất không có sinh lực, chẳng qua là trên vỏ cả thân cây quấn sợi máu nhỏ rất quỷ dị, thoạt nhìn càng giống như một bệnh nhân bệnh nặng. Gốc cây nhỏ bé tầm thường này so sánh cùng với cả mảnh vườn cao hơn mười mét trong thung lũng, thật giống như một anh chàng cao lớn đẹp trai đứng cạnh một tên bụi đời đầu trâu mặt ngựa.
Nhưng nàng nhìn thấy gốc cây cây nhỏ này, ánh mắt lại tràn ngập hưng phấn cùng cuồng nhiệt. Ánh mắt nóng bỏng như vậy, để cho Hạc trưởng lão đi bên cạnh trong lòng không khỏi hoảng hốt, sau đó cười thầm bản thân, bảo bối này được bảo hộ tốt như vậy, đừng nói là nàng, chính là hai vị môn chủ đích thân đến cũng không nhất định trộm được đi, lão sợ cái gì nhỉ?!
Ẩn Lưu hiển nhiên cũng biết gốc cây nhỏ thật tốt này, nếu không sẽ không di chuyển riêng nó đến trong phòng lưu ly ấm áp. Nói trở lại, loại căn phòng ấm áp này cùng nhà kính ở Hoa Hạ là giống nhau, chuyên trồng các loại thực vật quý báu, có thể khống chế nóng lạnh. Nhưng so sánh với nhà kính ở Hoa Hạ thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Cho dù ngươi muốn dưới năm mươi độ trời đông tuyết phủ ngập trời, căn phòng này cũng có thể làm được trong khoảnh khắc. Có thể xử dụng loại phòng này để nuôi trồng thực vật, hiển nhiên không phải là vật phàm, nhìn xem cái Huyết Ngọc Sâm vạn năm kia, ấy vậy mà cũng chỉ tùy tiện trồng ở giữa sườn núi giữa trời đất?
Nàng nhiều lần cùng Trường Thiên xác nhận qua, gốc cây nhỏ này, được xưng chính là thiên hạ đệ nhất gỗ, Phượng Tê Ngô Đồng, hơn nữa còn trải qua Phượng Hoàng niết bàn, bị đốt thành tro bụi, lại từ tro bụi sống lại chính là: Huyết Ngô Đồng! Nàng nhìn chằm chằm cây nhỏ này, chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng muốn ngừng. Không có biện pháp, thứ này quá trân quý, cho dù đường đường Ẩn Lưu, cũng chỉ có một ít gốc cây như vậy. Hơn nữa còn mọc yếu ớt. Nghe nói Cưu Ma môn chủ có chút quan hệ sâu xa cùng Phượng Hoàng, lúc này mới có thể lấy được bụi cây Huyết Ngô Đồng mà thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay này.
Tác dụng của nó cơ hồ là thiên hạ đều biết, đó chính là chế tượng gỗ thế thân mà ngay cả công kích của tiên nhân cũng có thể toàn bộ hấp thu lên tượng gỗ.
Lần trước Đoan Mộc Ngạn dụng thần bút “Kinh Phong Vũ” đối phó Lang Gia, người sau nếu không lấy ra bảo vật đẳng cấp như vậy. Cũng chính là tượng người thế thân dùng Huyết Ngô Đồng này chế Thành, thì cho dù không chết cũng phải bị thương nặng. Như thân phận địa vị của hắn bây giờ, bị thương là chuyện nhỏ, suy giảm tới mặt mũi uy nghiêm mới là chuyện lớn, cho nên mới lấy ra tượng người thế thân để che một kích kia. Nhưng trong lòng Lang Gia cũng đau đến rỉ máu a, hai vị môn chủ đại nhân trong tay mỗi người cũng chỉ có một tượng người thế thân như vậy thôi. Bởi vì trước mắt gốc cây Huyết Ngô Đồng này thật sự quá non nớt, căn bản chịu không được việc chặt cây.
Nhưng với nàng lại khác. Nàng có thần Thổ đệ nhất thiên hạ Tức Nhưỡng trong tay, trợ giúp bất cứ loài thực vật nào cũng không thành vấn đề. Nên thời gian rảnh này ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm cây Huyết Ngô Đồng, hung mãnh giống như diều hâu bay trên trời cao nhìn thấy con thỏ béo mập, giống như người ăn kiêng một tháng nhìn thấy thịt nướng. Bảo bối này, ở trong mắt nàng coi như đại biểu vô tận linh thạch, linh thạch, vẫn là linh thạch! Cho nên Hạc trưởng lão cười khan một tiếng. Sau đó khen ngợi nàng “thật là tinh mắt”, nàng cũng hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu đầy suy nghĩ làm cách nào để đem bảo bối này thu vào trong túi. ( lòng tham của bạn Nhàn lại trỗi dậy:))
Quang minh chính đại cướp đoạt nhất định là không được, nàng chưa ra khỏi Tiên Thực Viên cũng sẽ bị đánh cho thành tro bụi. Thế đấy. Trộm cắp mờ ám như thế nào? Ở Quảng Thành Cung, nàng cũng trộm không thành công hạt giống Chín Bông Lúa ở Tiên cốc đúng không?
Đang lúc suy nghĩ của nàng không ngừng thay đổi, Trường Thiên phải mấy lần giội nước lạnh, làm nàng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Vật này trước mắt nàng không lấy trộm được. Cơ quan trong phòng ấm tuyệt đối không ít, sợ rằng đi nhầm một bước sẽ đem nàng nổ nát bấy. Còn nữa, Ẩn Lưu đối xử với phản đồ cùng kẻ trộm chưa bao giờ nương tay, có lẽ nàng đừng mạo hiểm như vậy thì tốt hơn.”
Nàng hít thở một hơi thật sâu, đang định truyền âm cho hắn, bả vai lại bị người vỗ nhẹ nhẹ một cái, sau đó có một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo vài phần vui mừng: “Ninh cô nương, đã lâu không gặp!”
Ở nơi này cũng có thể gặp gỡ người quen? Nàng mờ mịt quay đầu, thấy được một văn sĩ trung niên gương mặt thanh liêm. Trong đầu nàng chỉ toàn suy nghĩ về Huyết Ngô Đồng, trợn mắt nhìn thật lâu mới nhận ra thân phận người này
A, quả nhiên là đã lâu không gặp.
Người trước mắt này, chính là người đã gặp nửa năm trước Lý Kiến Minh, phó Các chủ Đa Bảo Các của Quảng Thành Cung.
Lý Kiến Minh trước tiên hướng về Hạc trưởng lão cùng Từ Lộng U thi lễ một cái, chính mình tạ lỗi, sau đó mặt mày hớn hở lôi kéo Ninh Tiểu Nhàn qua một bên ôn chuyện, nếu không phải cô nương này gần như là cứu mạng hắn hai lần, thì vừa thấy mặt cũng không phải thân cận như vậy. Lúc này hắn bị người đàng trước che chắn, nàng không thấy thấy hắn ở trong đám tân khách, nhưng hắn lại thấy được nàng.
“Đúng rồi, Quảng Thành Cung cũng là một trong những đại phái trong thiên hạ, ngươi có thể tới Ẩn Lưu làm khách cũng không kỳ quái.” Nàng vỗ vỗ cái trán của mình, vì ở chỗ này thấy cố nhân mà vui mừng, sau đó âm thầm có mấy phần áy náy. Bởi vì từ lúc rời khỏi Quảng Thành Cung, nàng gặp quá nhiều chuyện lớn, gần như đem người này ném ra sau gáy rồi, lúc trước những sự việc bàn bạc hợp tác, cũng bởi vì nàng một đường đi về phía tây mà không có hoàn thành.” Tình trạng gần đây của Quảng Thành Cung như thế nào? Ta nghe tin đồn tiền bối Phong Văn Bá đã lên làm chưởng môn đúng không? Đang muốn chúc mừng Lý đại ca.”
Lý Kiến Minh theo phe của Phong Văn Bá. Nếu Phong Văn Bá lên cầm quyền, hắn với tư cách là cùng phe, đương nhiên địa vị ở Quảng Thành Cung nước lên thì thuyền lên.
Nào biết vẻ mặt của Lý Kiến Minh hơi chậm lại, sau đó chính là cười khổ một tiếng nói: “Aizz, chuyện bên trong rất rối loạn, người ngoài đồn đãi thôi.”
Xem ra, trong Quảng Thành Cung cũng xuất hiện chút ít vấn đề, liên tưởng đến Âm Cửu U ở trong đó đại triển tay chân, Lý Kiến Minh có thể nhận thấy được mạch nước ngầm trong môn phái bắt đầu khởi động cũng không kỳ quái. Đáng tiếc nàng hiện tại một đường về hướng tây, chuyện trước khi lâm chung Nam Cung Chân dặn dò nàng, vẫn không thể hoàn thành. Hắn nói tiếp: “Đan thuật của Ninh cô nương xem ra lại có tiến bộ, nếu không cũng sẽ không được Ẩn Lưu mời tới thưởng thức Long Tượng quả. Trước đó không lâu nghe Mịch La công tử nói, hiệu buôn, ngân hàng tư nhân dưới tay cô nương kinh doanh được ngày càng xuất sắc.”
“Quá khen.” Có Ninh Vũ cùng Tề Bàn Tử trấn giữ, sản nghiệp của nàng tự nhiên phát triển không ngừng, hơn nữa tin tức mới nhất Ninh Vũ truyền đến, khi hắn kiên nhẫn khuyên giải người dưới cùng đãi ngộ hậu đãi, đầu lĩnh của thương đội Vân Hổ là Đặng Hạo, người nàng quen biết đã lâu cũng tìm lý do từ thương đội Khánh Phong thối lui trực tiếp đến phía dưới ngân hàng tư nhân Biền Châu làm việc. Trải qua hai năm phát triển. Thương đội này đã bổ sung hơn một ngàn người, hơn nữa có không ít tán tu cùng yêu quái gia nhập, thực lực mạnh hơn mấy bậc.
Không ngờ Lý Kiến Minh lại nói tiếp: “Aizz, nói không chừng, một ngày nào đó ta rời khỏi Quảng Thành Cung, mong sau này Ninh cô nương có thể chiếu cố ta một chút a.” Hắn nói ra lời này, lập tức liền có vài phần sa sút tinh thần. Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc, liền hỏi có chuyện gì, hắn chẳng qua là lắc đầu cười khổ, không nói gì thêm.
Nàng biết có thể biến cố bên trong Quảng Thành cung không nhỏ, dẫn đến lão nhân trong phái như hắn cũng lo sợ trong nội tâm, muốn tìm cho mình một con đường rút lui. Bình tĩnh mà xem xét, Lý Kiến Minh người này thông minh cơ trí, ánh mắt, sự can đảm mọi thứ không thiếu, mặc dù tu vi thường thường. Nhưng ở trên phương diện làm ăn có bản lãnh của mình, nếu không lúc ấy cũng sẽ không bỏ qua nghị luận, đem Xà Thiệt thảo giao cho nàng luyện chế linh đan. Nhân tài như vậy nếu chảy máu chất xám, nàng cũng muốn nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay. Cùng so sánh với những Tiên Tông khác, nơi này nàng cũng không có ưu thế gì nổi trội, chỉ có duy nhất chữ Thành ý để ra tay mà thôi. Nghĩ tới đây, nàng liền mỉm cười với Lý Kiến Minh nói: “Lý đại ca ngày sau nếu như một lần nữa khôi phục tự do tự tại. Tiểu muội bất tài, nguyện mượn lực đại ca.”
Lý Kiến Minh trong mắt phát sáng. Hắn muốn rời khỏi tông phái cũng không dễ dàng, Quảng Thành Cung khống chế cấp dưới cực nghiêm, nếu hắn có thể đi, hơn phân nửa cũng là bị đuổi ra ngoài. Môn phái khác ngại uy nghiêm của Quảng Thành Cung, có lẽ sẽ không dùng hắn. Dưới tình huống này, Ninh Tiểu Nhàn còn đuổi theo muốn hắn. Cho thấy nàng nhìn trúng năng lực của hắn. Trong lòng hắn phiền não đã lâu, giờ phút này nghe lời ấy của Ninh Tiểu Nhàn thì không còn buồn bã, cũng thep nàng một lần nữa di chuyển đến bên cạnh Hạc trưởng lão, bắt đầu đi thăm vườn dược liệu.
Chỉ một lúc sau. Đoàn tân khách phía trước xuất hiện huyên náo ồn ào, Theo lý thuyết, có thể tới tới đây đều là các nhân vật có máu mặt trong đại Tiên phái, nhất định không đến nổi giống như nhiều du khách tố chất thấp mà nàng nhìn thấy, cao giọng nói cười, không coi ai ra gì. Đây là có chuyện gì xảy ra?
Mấy người đi ra phía trước, mới phát hiện trong đó một gã tân khách bị người trông coi bảo vệ tại chỗ này cầm dây mây trói chân tay lại, giống như lợn rửa sạch sẻ nằm trên đất đợi làm thịt. Cái dây này xem ra có kết giới ăn mòn thực lực, bởi vì hộ thân hồng quang của người này càng ngày càng nhạt, gai nhọn trên dây rất nhanh sẽ phải đâm vào da tay của hắn.
Nàng vừa lúc nghe được một vị trưởng lão Ẩn Lưu lạnh lùng nói: “Thiên Nhai Hải Các thật vô lễ, Ẩn Lưu có lòng tốt mời các người làm khách, kết quả các ngươi lại ở chỗ này làm ra chuyện trộm cắp!”
Người bị trói lớn tiếng nói: “Ta không có! Ngươi ngậm máu phun người! Ẩn Lưu thế lực lớn, muốn nói ta ăn trộm, ngươi phải lấy ra chứng cớ!” Người này cũng rất nhanh trí, hiện tại mọi người của bảy tám Tiên phái đứng ở trong Ẩn Lưu, hắn nói một câu này liền đem Ẩn Lưu nói thành ỷ thế hiếp người, lập tức đem tất cả người ngoài trở thành đối địch với Ẩn Lưu.