Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 6 chương 456: ẩn nhẫn và xuất thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ có ở trên người nàng, hắn mới có thể rửa sạch sỉ nhục ngày đó. Hiện tại nàng bị hắn vây trong khuỷu tay, hắn muốn nàng đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Mắt thấy hắn tự tay xé rách quần áo trước ngực nàng, nàng vội vàng nói: “Chờ một chút, chờ một chút, ta với ngươi không cừu không oán, tại sao phải đối xử với ta như thế?

Hắn vùi đầu giữa cổ nàng hít sâu một hơi nói: “Không cừu không oán? Ngươi là nữ nhân Mịch La yêu thích, sao có thể không cừu không oán với ta? Buồn cười tiểu tử này lại thả ngươi, đến bây giờ vẫn là thân hoàn bích, không công cho ta được lợi.”

Da gà đều muốn bò dậy nhảy múa điên cuồng rồi. Nàng không tránh khỏi, chỉ có thể nổi giận nói: “Nói hưu nói vượn, ta không có chút quan hệ nào với Mịch La. Giữa huynh đệ các ngươi đấu ngươi chết ta sống đều không liên quan tới ta. Ngươi có bản lãnh tìm hắn đi, có cừu báo cừu có ân báo ân. Cho tới bây giờ ta không tìm ngươi gây sự.” Thời gian, thời gian, nàng thiếu chính là thời gian ah!

“Không có sao?” Khánh Kị híp mắt nói: “Không có sao? Hắn để ngươi vào ở tòa lầu nhỏ kia, trong lầu đó chưa bao giờ giữ nữ khách! Ngày đó ở trong rừng gặp lại ngươi, ta lập tức muốn ngươi, còn có thể thấy bộ dáng bị đả kích của Mịch La, quả thật một hòn đá hạ hai con chim.”

Lúc này trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đang mắng Nhục Cầu Phệ Yêu Đằng gần chết. Từ lúc được Tức Nhưỡng cho lượng lớn tinh hoa cỏ cây, mỗi ngày Nhục Cầu đều tới chỗ Tức Nhưỡng ăn nhờ ở đậu, lại một lần nữa tiến hóa đến biên giới tấn cấp, hiện tại đang bế quan ở tầng thứ năm trong Thần Ma Ngục. Nếu bây giờ có nó hỗ trợ, sao nàng có thể bị Khánh Kị giở trò chứ? Mặc dù trên người nàng có mặc ô lân bảo giáp nhưng nó sẽ không tự động cắn người, nhiều lắm chỉ bảo vệ nàng không để cho Khánh Kị chiếm lợi nhiều thôi.

Hắn tự tay vuốt ve đường cong bờ môi nàng. Ninh Tiểu Nhàn một ngụm cắn ngón tay hắn. Chỉ có điều hiện tại thần lực đã bị phong bế, lực đạo phát cắn đó không có bao nhiêu, cắn không động tới thần thông hộ thể của Khánh Kị, chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn. Đắc ý và dục vọng thân thể lôi kéo liền đè lên nàng.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng bình tĩnh nói: “Ngươi làm sao có thể phân biệt ta và Hô Liên Mẫn Mẫn? Chúng ta để lộ sơ hở ở đâu vậy?”

Khánh Kị đột nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn mắt của nàng cười nói: “Nghĩ kéo dài thời gian? Vô dụng thôi, ta hạ trên người của ngươi ba chiếc phệ linh châm không phải hàng bình thường. Cho dù tiên nhân cũng bị định trụ nửa canh giờ. Về phần bộ xiềng xích trên tay ngươi…” Hắn đụng xiềng xích trên tay nàng nói: “Có phải cảm thấy ngay cả sức lực nắm tay cũng không có hay không? Đây là cái gông khóa thần tiên ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được. Không có tu vi Đại Thừa kỳ trở lên căn bản không mở ra được.” Muốn hái hoa hồng vào lòng, phải nhổ gai sạch sẽ. Phân thân Âm Cửu U cũng thua trong tay nàng. Sao hắn có thể không cẩn thận chút chứ?

“Một chút thủ đoạn của các ngươi thì cho rằng thật sự không chê vào đâu sao?” Hắn tự tay phác họa má thơm của nàng nói: “Màu da nữ tử bộ lạc Hô Liên thiên về màu đen, có vài cô gái thậm chí còn được gọi là trân châu đen. Da của ngươi trắng nõn như vậy, hoàn toàn khác hẳn với con gái Hô Liên gia, sao ta có thể nhận lầm? Ngươi cho rằng trát mấy tầng phấn lên da là có thể giấu diếm được ta sao? Ah, ngươi ngồi trong xe chính là cả ngày, ngay cả ra ngoài đi tiểu cũng chưa từng ra. Những cô nương khác lại xuống tới hai, ba lần.”

Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, sao nàng lại quên mất mấy điều nhỏ nhặt đó chứ? Chỉ có người tu tiên mới không cần bài tiết, nàng lại biết một vài hộ vệ trong Thái Diễm đoàn thường xuyên dùng thần niệm nhìn lén các cô nương đại tiểu tiện cho nên đánh chết nàng cũng không đi ra ngoài. Trong đội xe có khoảng bốn mươi cô nương, người nào sẽ chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này. Không ngờ Khánh Kị đã sớm lưu ý nàng.

“Tuy ta sai người hạ Hành Công Tán trong thức ăn của ngươi nhưng xem ra không có tác dụng ah, tu vi của ngươi vẫn còn.” Khánh Kị cười nói: “Ta không biết ngươi trà trộn vào Thái Diễm đoàn làm gì? Chỉ có điều ta đến, nhất định đã làm rối loạn kế hoạch của ngươi. Ngươi muốn tiếp tục tiến hành, biện pháp tốt nhất chính là khống chế ta.”

Hắn nói một chút cũng không sai. Nếu bắt giặc phải bắt vua trước, thời điểm nàng đang tính toán Khánh Kị, làm sao biết không phải hắn cũng đang tính toán nàng đây? Người này không hổ là đại công tử phủ Phụng Thiên, bàn về giảo hoạt gian trá, quả nhiên là gia truyền. Người ngoài đánh giá tâm trí mưu kế và sự nhạy bén của Mịch La còn hơn hắn rất nhiều, xem ra trước kia hồ ly lẳng lơ kia đã thả vài con ngựa với mình. Nếu không nàng non nớt như vậy, sao có thể là đối thủ của tên đó?

Đúng lúc này, khóe mắt nàng liếc thấy một cái bóng, không nhịn được trong lòng quýnh lên: “Cái cô nương ngu ngốc này!” Cũng không dám nhìn hướng kia nhiều thêm.

Nhưng Hô Liên Mẫn Mẫn cố chấp lấy một thanh đoản đao, lén lút đi tới sau lưng Khánh Kị. Cả người nàng ta đều phát run, hai tay run rẩy lợi hại nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, cầm đoản đao dốc hết sức đâm vào sau lưng Khánh Kị.

Nàng bình thương nhát gan nhưng lúc này lại hiểu rõ tình thế rất khẩn cấp, nếu như nàng ta vẫn không làm chút gì đó, chỉ sợ sau khi Khánh Kị thu thập xong Ninh Tiểu Nhàn, người xui xẻo chính là mình.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhắm nghiền hai mắt, không đành lòng nhìn nàng ấy. Quả nhiên lưỡi dao còn chưa đâm vào sau lưng Khánh Kị, ống tay áo của hắn vung về phía sau, một sức mạnh đột nhiên bắn ra đánh bay cô gái yếu đuối phía sau, thân thể nặng nề đập vào vách xe. Hắn cũng không quay đầu mà lại nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Không nhìn ra, bằng hữu này của ngươi đối xử với ngươi cũng không tệ, đáng tiếc nàng ta chỉ là người phàm.” Thời điểm hắn đối mặt với Ninh Tiểu Nhàn chưa từng buông lỏng cảnh giác, tất nhiên thần niệm toàn bộ mở rộng, sao có thể bị Hô Liên Mẫn Mẫn lừa gạt? Huống chi mặc dù bước chân của nàng ta thả nhẹ nhưng tiếng người đi đường ở trong tai người tu tiên nghe được lại như nhịp trống vang dội.

Mấy hơi sau, tiếng rên yếu ớt mới vang lên từ bên vách xe, gánh nặng trong lòng Ninh Tiểu Nhàn lập tức thả lỏng, xem ra Hô Liên Mẫn Mẫn cũng không có gì đáng ngại. Vô luận vì sao cô nương này ta tay thì nàng ta vẫn thay Ninh Tiểu Nhàn kiếm được thêm chút thời gian quý giá.

“Chúng ta có một buổi tối để từ từ tiêu khiển.” Khánh Kị không thèm nhìn tới Hô Liên Mẫn Mẫn, vẻ háo sắc trái ngược với vừa rồi, đưa tay muốn cởi đai lưng nàng: “Ta phải nếm thử mùi vị Lịch Trung Kim, nghe nói cảm giác rất tuyệt diệu, ta còn chưa bao giờ thử qua.”

Nàng quá chủ quan rồi. Chỉ có điều nàng tuyệt đối không muốn bị hủy trong sạch trong tay tên này, phía ngoài còn có ẩn vệ, nàng trì hoãn thời gian dài như vậy, bọn họ nhất định đã bố trí tốt. Thần lực của Ninh Tiểu Nhàn bị phong bế, chỉ có thể phun nước bọt nói: “Đi tìm chết đi!”

Khánh Kị nhìn ánh mắt khinh thường của nàng, chỉ cảm thấy không thể ngăn chặn cảm giác hưng phấn toàn thân, cười nói: “Để cho ta chết trong thân thể ngươi nhé.” Cúi đầu muốn hôn đôi môi nàng thì ngoài xe đột nhiên truyền đến hô quát và tiếng đánh nhau.

Đám ẩn vệ rốt cục động thủ sao? Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng thở ra. Sức mạnh của nàng bị phong bế nên không cách nào sử dụng truyền âm, mà chỗ Trường Thiên lại đột nhiên trầm mặc. Nàng đoán hắn đang bận rộn an bài tập kích.

Khánh Kị không phải người không biết phân biệt được nặng nhẹ, giờ phút này nghe được động tĩnh bên ngoài, lại đem nàng chặn ngang ôm trong tay, cũng không vén rèm đi cửa ra vào, mà từ cửa sổ trượt ra ngoài. Thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không để mình bị vây trong xe ngựa.

Trường Thiên cuối cùng mở miệng, trong giọng nói hình như đang áp chế tức giận: “Độc của Cưu Ma bắt đầu tạo nên tác dụng, ta phái Thất Tử và Thanh Loan đi tiếp ứng nàng.”

Lượng tin tức thật lớn. Hắn nói chuyện đồng thời Ninh Tiểu Nhàn cũng thấy rõ cảnh trí xung quanh. Trong doanh trại quả nhiên xuất hiện mười mấy người mặc áo đen che mặt đang chiến đấu với người của Thái Diễm. Mặt nạ trên đầu bọn họ đã trải qua xử lý, dùng thần thức cũng không nhìn thấu. Hộ vệ áo giáp xanh của Khánh Kị không tùy tiện nhúng tay, chẳng qua là vây chủ tử vào giữa rồi đứng xung quanh bảo vệ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Là người ngươi đưa tới, hử?” Khánh Kị cúi đầu thấp giọng hỏi nàng.

Nàng nghiêng đầu qua một bên nói: “Ta không quen biết bọn họ!” Ẩn vệ ta tay cực nhanh và hết sức độc ác, những người này không phải ẩn vệ, nàng thật sự không biết đám khách không mời mà đến kia. Nàng và Khánh Kị đều là biến số xuất hiện trên đường, cho nên chi đội ngũ này hẳn tới phục kích Thái Diễm đoàn.

Vừa rồi lúc Khánh Kị đột nhiên ra tay chế trụ nàng, Trường Thiên vốn định ra lệnh mọi người ra tay, lúc này ẩn vệ phát hiện tung tích của thế lực thứ ba xuất hiện, lúc này mới tạm thời sửa lại quyết định, khiến nàng tức giận tới răng ngà cũng muốn cắn nát. Có một người yêu lạnh lùng bình tĩnh như thế, thật sự không biết là tốt hay xấu.

Dựa theo nhân số mà nói, hai bên hình như cũng không kém nhau bao nhiêu, nhưng lực chiến đấu lại cách nhau rất xa. Hiển nhiên người tới đều là người tài giỏi, hộ vệ và các tu sĩ của Thái Diễm đoàn không phải đối thủ của họ, đã bị đánh gục nhiều người, còn dư lại tất cả đều không đủ dùng.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn cũng nhìn ra tình cảnh có điểm kì lạ. Tuy mọi người trong Thái Diễm đoàn dốc sức chiến đấu nhưng tay chân mềm nhũn, không vận nổi chút sức mạnh, ánh mắt còn có chút tan rã, hẳn trong lúc vô tình bị người khác hạ độc. Đáng sợ hơn chính là mới chiến đấu một lát, sắc mặt bọn họ đã bắt đầu đỏ hồng, ngay cả tiếng kêu thảm trước khi chết của đồng bạn đều thờ ơ. Đối phương cũng nhìn ra đầu mối, ra tay càng ác độc hơn, chỉ chốc lát đã thương vong mười người.

“Độc của Cưu Ma thật sự thú vị.” Nàng nhìn mà âm thầm tặc lưỡi. Vốn trong kế hoạch bọn họ, bảy người sẽ đối kháng bảy mươi người, sợ võ lực hai bên cách xa rất khó khăn diệt toàn bộ. Đối phương có chân có thể chạy, hơi không chú ý, các tu sĩ lấy pháp khí phi hành bay lên trời rất khó bắt, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là hạ độc.

Dưới tình huống bên ngoài khu vực rộng rãi muốn đồng thời hạ độc nhiều người như vậy hầu như là không thể nào. Hai ngày qua, đoàn xe một mực di chuyển trên cánh đồng tuyết, lúc dừng doanh trại vẫn căn cứ theo đề nghị của người từng trải, buộc vào nơi đầu gió, loại băng tuyết rêu ở nơi quanh năm gió lớn gào thét, độc phấn thổi rồi tản ra. Mà ăn uống của Chung Ly Hạo và Khánh Kị đều có chuyên gia chăm sóc thử độc trước, cho nên dưới tình huống đó muốn thành công đầu độc, thật sự là một việc cần kỹ thuật.

Chỉ có điều cũng may trong tay nàng lại có người tài ba như Cưu Ma.

Cho tới bây giờ mọi người cũng không hiểu, nàng làm như thế nào để quăng túi chứa độc rất nhỏ vào trong lửa trại đang hừng hực thiêu đốt. Nhưng phàm là loài người, đều thích sưởi ấm khi cắm trại dã ngoại, nó phát ra từ nhu cầu bản năng, cho dù tu thành thần thông cũng không thay đổi. Mà bắt đầu từ đêm qua, loại túi chứa độc cực nhỏ như hạt vừng đó đã được Cưu Ma vẩy lên bó củi, quăng vào trong lửa. Ngọn lửa thiêu đốt gỗ phát ra tiếng nổ “tí tách” che dấu tiếng túi chứa độc nổ tung. Chỉ cần là người tới sưởi ấm, chỉ cần có thể ngửi thấy mùi thuốc khét, đều không ngoại lệ hoặc nhiều hoặc ít hút độc phấn đã khuếch tán ra ngoài.

Loại độc chất này rất thú vị, không chỉ có vô sắc vô vị, hơn nữa sau khi lẻn vào thân thể con người hoàn toàn không tạo thành nguy hại. Vậy nên hầu hết lúc mọi người từ từ vận chuyển linh lực yêu lực, căn bản không phát hiện ra sự hiện hữu của nó. Song khi chiến đấu kịch liệt tiêu hao lượng lớn thể lực, vận chuyển thần thông sẽ đột nhiên bộc phát, tâm trí mê man, khiến người đó biểu hiện bệnh trạng. Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải là độc vật tầm thường, ngược lại là loại thuốc mê hoặc tâm trí mạnh mẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio