Hắn thở nhẹ một hơi, một quả cầu nhỏ màu vàng bay ra từ trong miệng hắn, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay trái của Ninh Tiểu Nhàn. Bả vai trái bị thương, nàng không nhấc nổi tay trái lên, nhưng cũng may thị lực còn tốt. Nàng nhìn thấy rõ quả cầu kia rất tròn, có màu vàng nhạt, trên quả cầu còn có bóng dáng của một con rắn nhỏ màu tím, đang không ngừng chuyển động, lưỡi phun ra nuốt vào cực kỳ linh động.
Hắn cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười xấu xa bên khóe miệng nàng chưa biến mất, “Ngươi cười cái gì?” Trong đầu nàng luôn có một số suy nghĩ cực cổ quái.
“Không có gì!” Nếu để cho hắn biết được suy nghĩ của mình, rất có thể sẽ treo ngược nàng lên mà đánh đòn ý chứ? Hắn hình như là có thuật đọc tâm a. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác, “Quả cầu nhỏ này là cái gì?”
“Là nội đan của ta, có tác dụng chữa thương. Ngươi phải cầm trong lòng bàn tay.”
Ha ha, chân thân của hắn đúng là một con đại xà, nói trắng ra bản chất cũng là yêu quái, đương nhiên là có nội đan. Lúc trước xem mấy bộ phim tiên hiệp, đều có diễn cảnh yêu quái có thể dùng nội đan đi cứu người. Xem ra chuyện đó đúng là có thật, chẳng nhẽ đạo diễn cũng đã xuyên qua rồi nhặt được tư liệu sống, vừa xuyên xong lại về làm phim luôn? Quả nhiên sống cả ở đây và trái đất a.
“Nó cực kỳ đẹp a!” Nàng nhỏ giọng tán thưởng, đưa tay ra vỗ về chơi đùa cùng con rắn nhỏ màu tím trên nội đan. Nhìn kỹ lại, trên đầu con rắn này có mấy cái sừng nhỏ nhắn đáng yêu, “Ngươi chắc chắn đây là rắn mà không phải là rồng sao?”
Chơi vui thật á, mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng nó cứ bơi tới bơi lui trên nội đan, muốn tránh khỏi ngón tay của nàng. Đáng tiếc trong lúc này nội đan cứ lớn lên từng chút một, nó đừng mong tách khỏi đầu ngón tay của bà cô nhỏ này.
Thân thể Trường Thiên cứng ngắc lại. Trong nội đan này là thân lực nguyên bản của hắn, vô cùng thần thông, nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm, nàng cứ vỗ về lăn qua lộn lại nội đan, so với việc trực tiếp chơi đùa thân thể của hắn cũng không khác gì, thậm chí cảm giác còn mãnh liệt hơn.
Hắn cố gắng đè phản ứng trên người xuống, thô lỗ nhét nội đan vào trong tay nàng, đưa cho nàng cầm. “Cầm cho chắc vào, đừng lộn xộn.” Giọng nói không kiên nhẫn, kì thực mang theo ba phần tâm hỏa. Nữ nhân này đúng thật là. . . . . . Đưa cho nàng trị thương mà nàng còn có thể chơi đùa như vậy, không biết máu mình chảy sắp hết rồi sao?
Nàng nghe lời nắm chặt tay trái, trong nháy mắt cảm thấy sự ấm áp từ lòng bàn tay tràn lên, nhanh chóng lan khắp toàn thân, lại có một lực lượng thần kỳ tích trữ ở vết thương bên vai trái, đang cố gắng thúc đẩy vết thương khép lại. Nàng mất máu đến tận bây giờ, thân thể dần cảm thấy rét lạnh, từ lúc có dòng khí ấm áp kia bổ sung, nhất thời cảm giác mình giống như đang ngồi trong suối nước nóng, thoải mái ấm áp, trong miệng không nhịn được rên rỉ “ưm” một tiếng.
Ninh Tiểu Nhàn ngươi không biết xấu hổ, sao có thể phát ra loại âm thanh này? Một tiếng này thốt ra khỏi miệng, nàng thấy thất thố, lập tức ngượng đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt lại. Một lát sau, lại không nhịn được liếc trộm Trường Thiên một cái, phát hiện vẻ mặt vô cảm phía đối diện của hắn đang mặc niệm chú ngữ, đáy lòng không khỏi thả lỏng, lại vừa âm thầm cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ mình không có chút lực hấp dẫn nào đối với hắn sao?
Trường Thiên nào biết trong lòng nàng lại có suy nghĩ như vậy? Hắn đem đầu Ninh Tiểu Nhàn dựa vào gần ngực mình, lại kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa tay ra kiểm tra vết thương trên vai nàng. Thạch Quý San ra tay quá ác độc, lúc rút kiếm cũng không chút nương tay, vết thương to lớn dữ tợn, da thịt lộ ra ngoài, giống như một cái miệng lớn đang há to cười nhạo. Nếu như trị liệu theo cách của người phàm, không dưỡng bệnh hai ba tháng, cũng chưa chắc đã có thể khỏi hẳn, trong thời gian đó còn phải chịu đau đớn hành hạ.
Trường Thiên nhìn thấy thương thế của nàng, trong lòng lại cảm thấy đau nhói, sát ý trong mắt càng nặng hơn. Nữ nhân kia, sau này nhất định phải đối đãi với nàng ta thật tốt, khổ sở mà Ninh Tiểu Nhàn phải nhận, sẽ trả lại nàng ta gấp trăm lần!
“Nhịn một chút, sẽ khỏi nhanh thôi.” Hắn nhẹ nhàng xé áo bên vai trái của nàng xuống, lộ ra cả vết thương.
“Không được nhìn xuống dưới.” Đầu nhỏ chôn trong ngực hắn, đột nhiên phát ra giọng mũi.
Nàng nói như thế, ngược lại thành ra nhắc nhở hắn. Hắn chợt thoáng nhìn xuống dưới, trước ngực tuyết trắng đã bị máu nhiễm đỏ.
“Bớt nói nhảm.” Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.
Hắn đưa bàn tay che lên vết thương, dùng thần thông, làm vết thương nhanh chóng khép lại. Nếu như Ninh Tiểu Nhàn quay đầu, sẽ nhìn thấy bàn tay hắn tỏa ra ánh sáng trắng.
Vết thương vốn nóng bỏng như thiêu đốt, bàn tay hắn lại lạnh như băng, che trên vết thương, truyền đến sự mát lạnh.
“Trong hai ngày ngươi đã xé hỏng mất hai bộ quần áo của ta.” Nàng tiếp tục lên án. Còn không phải sao, hôm qua hắn dùng lưỡi dao gió làm hỏng một bộ, hôm nay lại xé rách bộ này, loại người háo sắc như thế nào mới làm như thế chứ? “Ta có tất cả ba bộ quần áo thôi, cũng chỉ còn có một bộ thôi đấy.”
“Ông ngoại Quyền Thập Phương không phải đã tặng ngươi mấy bộ rồi sao?” Lão đầu kia làm người cũng không tệ, đáng tiếc lão lại là người thân của Quyền tiểu tử kia, làm cho hắn không có ấn tượng tốt được.
“Những bộ quần áo kia chất liệu rất tốt, không thích hợp để đi đường.” Mặc quần áo đắt tiền đi ở nơi rừng núi hoang vắng, còn không tương đương với việc viết mấy chữ “mau tới cướp” trên mặt sao?
Hắn khinh thường hừ lạnh. “Vài bộ quần áo rách mà ngươi lại coi như bảo bối vậy.” Cho dù biết Quyền Thập Phương không còn là đối thủ cạnh tranh nữa trong lòng hắn vẫn hơi chua.
Thời gian nói mấy câu như vậy, miệng vết thương của nàng đã cầm máu, kết vảy, hơn nữa còn đang khép lại. Nàng cũng nhận thấy, thầm nghĩ thần lực của Trường Thiên quả nhiên lợi hại, so với linh dược của Triều Vân Tông thì còn thần kỳ hơn nhiều, thuốc kia còn mất nhiều canh giờ mới trị lành vết thương nhỏ của nàng. Ý nghĩ này của nàng mà để Trường Thiên biết được, đảm bảo tức giận việc nàng dám so sánh mấy thứ thuốc vớ vẩn của Triều Vân Tông với thần lực của hắn!
“Sẽ không để lại sẹo chứ?” Nữ nhân nhất định phải cố giữ sự hoàn mỹ.
“Máu của ngươi sắp chảy khô rồi, còn để ý việc có để lại sao hay không sao?” Nữ nhân đúng là một loại sinh vật ở thế giới khác a, quả là không thể hiểu nổi, không chỉ có nha đầu này, những sinh vật giống cái hắn gặp phải lúc trước cũng thế.
Nàng nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên, ta không hy vọng trong lòng tướng công tương lai có khúc mắc.”
Hắn sẽ không! Lời này đã đến khóe miệng, lại bị hắn đè lại. “Có thể còn sống đi về phía tây hay không còn chưa nói, ngươi lại còn nghĩ đến tướng công?”
“Ngươi thật độc ác a! Cho nằm mơ chút cũng không cho.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Sẽ không để lại sẹo, ngươi hài lòng chưa? Thêm nữa, không phải là ngươi không còn chút sức lực nào sao, làm phiền ngươi đem tay phải rút về có được không?”
Từ lúc bắt đầu chữa thương đến giờ, tay phải không bị làm sao của nha đầu này vẫn cứ sờ sờ ngực và bụng của hắn, mặc dù động chạm rất nhẹ, nhưng thật sự nghĩ rằng hắn không có chút cảm giác nào sao?
“Gì, chuyện này không liên quan đến ta.” Nàng ngượng cười thu tay về. Thân thể của hắn cao ráo, không ngờ tới bên trong lại được như vậy, da thịt thực cứng a, giống như bọc thép vậy, làm cho nàng không nhịn được muốn tìm tòi đến cùng. Dường như vừa rồi nàng vừa sờ đến cơ bụng tám múi hoàn mỹ gì đó, “Chính là nó tự làm theo bản năng đấy. Dù sao hiện tại cái gì ta cũng không làm được.”
“Ngươi còn có sức nói nhiều như vậy, không bằng dưỡng sức cho tốt, còn có thể khôi phục nhanh một chút.” Hắn dạy bảo nàng. Cho nên không gian tầng này rốt cục lại được an tĩnh.