Ninh Tiểu Nhàn trước sau hai ngày bị hai lần đả thương, đều có người chứng kiến. Hoàng lão tài phân phó phòng bếp làm thức ăn cho nàng .
Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, một chén cháo gan heo rau chân vịt nóng hầm hập đang chờ nàng.
Lại nói, lúc này thịt heo chính là thức ăn bình dân, nếu như bắt gặp nhà phú quý dùng để đãi khách thì rất không có thể diện, hơn nữa Hoàng phủ lại là đại tài chủ ở đây. Nhưng sau khi nàng bị thương mất máu quá nhiều, tác dụng bổ huyết bổ khí của gan heo đã được khắp dân gian thừa nhận, cho nên đầu bếp qua mấy phen suy nghĩ vẫn dùng nó để làm món ăn.
Gan heo và thịt nạc đều được dùng miến khô và rượu vàng ướp trước một thời gian ngắn, để khử mùi tanh, cũng gia tăng vị trơn mềm. Lúc này trong nồi cho gạo vào, đun cho đến khi nồi cháo sôi, sau đó cho gan heo, thịt nạc đã ướp gia vị cùng với gừng rồi khuấy đều, cuối cùng mới cho rau chân vịt vào, cho thêm hạt tiêu để ngon miệng hơn.
Khó khăn của món ăn là nếu gan heo nấu quá lâu sẽ cứng, mùi vị khô khốc, mà nồi cháo thì có thể đun từ từ để làm nóng, vì vậy xử lý lửa như thế nào vô cùng quan trọng. Mà trước khi cho rau chân vịt thì cháo phải nấu cùng gan heo trước, nếu không, không chỉ hiệu quả bổ huyết bổ khí giảm nhiều, ngay cả mùi vị cháo cũng sẽ biến thành chua. Dùng lời của Ninh Tiểu Nhàn, chính là trong rau chân vịt có cỏ chua, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị giác và việc hấp thu dinh dưỡng.
Mà đầu bếp Hoàng phủ nắm chắc các khâu, xử lý vô cùng tốt, chén cháo gan heo rau chân vịt này rất giống cách làm “Sinh cút” ở thế giới khác, ăn ở trong miệng mềm trơn trượt xuống cổ họng, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết điều vị dạ dày, quả thật rất thích hợp cho bệnh nhân dùng.
Một ngày kia sau giờ ngọ, nha hoàn tới thông truyền, có một đồng tử ở cửa cầu kiến.”Hắn nói, ngài còn thiếu hắn hai đồng bạc.”
Nha, sao nàng lại quên biến chuyện này cơ chứ? Trước khi bắt a Phúc, nàng từng ở ven đường cản đường một đồng tử, bảo hắn hỗ trợ nhắn tin cho Quyền Thập Phương, cũng nói rõ sau này sẽ cho thêm hai đồng bạc. Nhưng sau khi bắt được a Phúc, Dư Diêu và Quyền Thập Phương dùng thần thông, thần không biết quỷ không hay trở lại Hoàng phủ, không có kinh động người đi đường bình thường. Nàng cũng trở lại theo, hai đồng bạc này, tất nhiên là chưa cho đồng tử kia.
Nếu không phải hắn tìm Quyền Thập Phương được kịp thời, Ninh Tiểu Nhàn sớm đã là vong hồn dưới móng vuốt của a Phúc rồi. Nói như vậy, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng còn thiếu bạc người ta không trả, vốn chính là không nên. Nhưng mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, nàng còn bị Thạch Quý San cô nương kia đâm thành trọng thương, đã sớm vứt chuyện này qua sau ót. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lập tức cảm thấy hết sức áy náy.
“Mời hắn vào đây.”
Nha hoàn che miệng cười trộm nói: “Đồng tử kia xấu hổ, nói tường Hoàng phủ chúng ta quá cao, người gác đại môn nhìn quá hung hãn, hắn không dám đi tới, muốn mời ngài ra bên ngoài phủ cho hắn là được rồi. Nếu ngài không muốn gặp hắn, tỳ nữ có thể trực tiếp làm thay.”
Đối phương có ân với nàng, kết quả nàng ngay cả mặt mũi cũng không trông thấy, trực tiếp để cho nha hoàn cầm bạc đuổi hắn? Chuyện như vậy, Ninh Tiểu Nhàn không làm được. Nhưng trong bụng nàng cũng bồn chồn, mình ở huyện Tứ Bình huyện không thân không quen ai, đứa nhỏ này làm thế nào biết nàng ở trong Hoàng phủ đây?
Đồng tử kia quả nhiên ở bên ngoài Hoàng phủ chờ nàng.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn đi ra, hắn đang nhất hòn đá trên mặt đất, cầm cỏ xanh trêu chọc châu chấu trong khe đá. Châu chấu bị trêu chọc nóng nảy, chân sau thon dài phát lực, “Vụt” một cái nhảy ra chỗ xa, động tác vừa nhẹ vừa nhanh.
Nhưng mà động tác của đồng tử còn nhanh hơn nó. Châu chấu mới vừa nhảy lấy đà, tay nhỏ của đồng tử đã chờ ở phía trước rồi, tiểu động vật xui xẻo này giống như là trực tiếp đụng phải trong tay của hắn, bị ngũ chỉ sơn vững vàng trấn áp.
“Tên tiểu tử này, động tác thật là linh xảo.” Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tặc lưỡi, một tiểu đồng năm sáu tuổi có thể có phản ứng bén nhạy như vậy, thật sự ngoài dự tính của nàng.
Đồng tử này cũng nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn, nháy mắt mấy cái, bỏ châu chấu lại chạy tới nói: “Đại tỷ tỷ, ta tới lấy tiền thưởng của ta á. Tỷ tỷ sẽ không có không cho chứ?”
Quả nhiên là đồng tử ngày đó. Hôm nay nàng mới rảnh để nhìn kỹ, chỉ thấy hắn mặc một thân quần áo bằng vải thô, hiển nhiên là hài tử nhà bình dân, trán rộng xương gò má cao, màu da thiên vàng, xem ra bình thường thức ăn không đủ, khi nói chuyện há mồm lộ ra mấy chiếc răng sữa, xem ra hàm răng còn chưa mọc đủ.
Thân thế Ninh Tiểu Nhàn đáng thương, mặc dù cậu thương nàng, nhưng dù sao cũng không phải là cha mẹ ruột thịt. Giờ phút này nàng thấy bộ dáng đứa nhỏ này, không khỏi sinh lòng thương tiếc, cho nên móc ra một lượng bạc nói: ”
Ngày đó đệ làm được rất tốt, giúp tỷ tỷ đại ân. Nhưng mấy ngày nay tỷ tỷ lại không đi tìm đệ, thật là xin lỗi. Một lượng bạc này, coi như là ta đưa cho đệ làm phí tổn thất tinh thần được không?”
Đứa bé kia cười hì hì đi đến để nhận. Mặc dù hắn không biết “phí tổn thất tinh thần” là vật gì, nhưng người nào được lấy thêm chút bạc mà không vui nha? Cho nên hắn lộ ra hai khỏa răng nanh nói: “Ninh tỷ tỷ thật là người tốt, ta mang một lượng bạc này trở về, mẫu thân sẽ vui mừng lắm đây.”
Hôm nay có gió và nắng, ánh mặt trời hết sức rực rỡ, cách nơi này không xa từ trong hồ nước truyền đến từng trận âm thanh của ếch, đường bên cạnh cây bóng nước nở hoa khiến người ta say lòng. Nếu không tính đến nhiệt độ cao chết người, chính là một ngày tốt đẹp cỡ nào chứ.
Nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Nhàn đã từ từ phai nhạt xuống. Nàng chậm rãi lui về phía sau hai bước, nhìn đồng tử này, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc ngươi là người nào?”
Nàng chưa từng nói với đồng tử này, nàng họ Ninh!
Trường Thiên ở bên tai nàng vội vàng nói: “Tiểu tử này có cổ quái. Mau trở lại trong Hoàng phủ đi, không nên đứng ở nơi này! Không tốt, phía sau có người!”
“Ninh tỷ tỷ đúng là có tâm tư tinh tế đây. Không trách được có thể bắt được a Phúc.” Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng nàng, cùng lúc đó, có một cái tay nhỏ bé cũng bắt được cổ tay của nàng không ngừng lay động. Người ở bên ngoài xem ra, đây chỉ là đồng tử đang làm nũng với nữ hài nhi thôi, chỉ có trong nội tâm nàng cuồng loạn không dứt. Chẳng lẽ. . . . . .
Phía sau nàng có một đứa bé đi ra ngoài, cũng mặc một thân quần áo vải thô màu xanh nhạt, cũng trán rộng xương gò má cao, màu da thiên vàng. Mặt mày ngũ quan, vẻ mặt nụ cười của hắn giống như đúc đồng tử đang đứng ở trước mặt nàng.
Đây là một cặp bé trai sinh đôi!
Nàng ở trên đường tùy ý tìm được tiểu đồng, lại có một huynh đệ lớn lên giống nhau như đúc? Hơn nữa nếu như nàng không đoán sai, chỉ sợ hai tiểu đồng này chính là người mà Triều Vân Tông tìm vài ngày nay.
Cổ tay của nàng bị giữ chặt, cho nên con ngươi chuyển lòng vòng, há mồm muốn kêu to. Bảo vệ Hoàng phủ cách nàng chỉ có năm trượng, chỉ cần nàng kêu ra miệng thì họ sẽ tới đây xem xét.
Đồng tử bên trái đột nhiên nói: “Tim tỷ tỷ đập thật là nhanh, sợ rồi sao? Muốn tìm người tới hỗ trợ?”
Đồng tử bên phải nói tiếp: “Chỉ cần ngươi hô ra miệng, hai chúng ta sẽ giết toàn bộ những người chạy tới.”
Đồng tử bên trái cười khanh khách nói: “Tới một người giết một người, tới hai người giết hai người, nếu như người toàn bộ phủ tới ——”
Đồng tử bên phải cũng cười khanh khách nói: “Chúng ta sẽ giết chết người toàn bộ phủ.”
Ngay cả giọng nói hai đồng tử này cũng giống nhau như đúc. Thoạt nhìn hai người bọn họ tâm ý tương thông, tiếp lời nhau mà khiến nàng không có cảm giác ngừng ngắt câu chút nào, nếu như nhắm mắt lại nghe, mấy câu nói đó quả thực giống như là từ cùng một người nói ra.
Trong khi nói chuyện, đồng tử bên trái chế trụ Ninh Tiểu Nhàn khẽ giơ ngón tay lên. Nàng mắt thấy trên móng tay từ từ dài ra, sắc bén, còn lóe ra màu đen nhánh sáng bóng.