Tiếng Mịch La từ phía sau truyền đến: “Lát nữa lại tìm ngươi ôn chuyện.”
Nàng cước bộ không ngừng, thản nhiên nói: “Tốt.”
Đi ra rất xa, nàng còn có thể nghe được bên trong phòng khách truyền đến đối thoại của hai người chủ khách:
“Ngài và Ninh trưởng lão rất quen thuộc?” Giọng nói Hoàng Phủ Tung Vân có ba phần tò mò.
“Đúng vậy, chúng ta quen biết nhiều năm, là sinh tử chi giao.” Tiếng nói trong trẻo mang theo chút vui vẻ, nghe giống như người nói có tâm trạng vui sướng. Khỏi cần nói, đây là tên Mịch La nói dối không để lộ chân tướng.
“A? Nhiều năm? Nhưng tuổi Ninh trưởng lão không lớn lắm nha.”
“Ha ha...”
May mắn bước đi của nàng ổn định, bằng không lúc vượt qua cánh cửa này chắc chắn sẽ té ngã. Tên hồ ly chết tiệt há mồm nói lời bịa đặt, hoàn toàn không cần soạn bản nháp. Không tới ba năm đã kêu “Quen biết nhiều năm” sao? Còn “Sinh tử chi giao”? Đúng rồi, vừa bắt đầu hồ ly chết tiệt đó vì hạt giống linh trà còn đuổi theo nàng muốn chém tận giết tuyệt đấy, không phải sống chính là chết, vậy cũng có thể nói “Sinh tử chi giao”?
***
Không biết qua bao lâu, bên trong sảnh Hồng Nhạn rốt cục một lần nữa lâm vào yên tĩnh. Tân khách đều đã gặp hết, tất cả ám vệ không biết đã rút lui từ lúc nào.
Hoàng Phủ Tung Vân lật bàn tay, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế dựa, phát ra tiếng “cạch” “cạch” có quy luật, đây là thói quen khi hắn suy tư.
Trong bóng tối phía sau hắn, từ từ đi ra một người.
Người này mặt trắng không râu, mắt tam giác, vóc người có chút thấp bé, vừa nhìn không quá thu hút. Sau khi hắn đi ra nói câu nói đầu tiên là: “Mịch La tiếp nhận vị trí lớn – phủ chủ phủ Phụng Thiên, quả nhiên thần thái lập tức khác hẳn trước kia.”
Câu nói thứ hai là: “Nàng kia chính là Ninh Tiểu Nhàn sao? Ngoài ý liệu, lại hợp tình hợp lý.” Vừa rồi hắn công khai đứng trong điện nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Người tu tiên biết nơi này mai phục rất nhiều ám vệ, ngược lại không thèm để ý hơi thở một phàm nhân như hắn.
Hắn cố ý bước đi nặng nề, Hoàng Phủ Tung Vân nghe thấy cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Thật là cô gái trẻ tuổi. Bề ngoài người tu tiên thường dừng lại ở thời điểm bước vào Kim Đan kỳ. Chỉ có điều tu sĩ hàng trăm hàng ngàn tuổi dù tướng mạo trẻ tuổi, thần sắc ý vị cũng có điểm khác biệt. Mặc dù nàng ta cố tỏ vẻ cẩn thận, nhưng giữa lông mày vẫn còn hiện ra vẻ ngây thơ, hiển nhiên tuổi còn nhỏ.”
Hoàng Phủ Tung Vân thở dài: “Kể từ khi Minh Nhi ở Ẩn Lưu được nàng cứu. Sau khi trở về suốt ngày nhắc tới nàng ta, ngay cả tính cách bại hoại cũng sửa lại bảy tám phần. Đột nhiên bắt đầu dụng công nỗ lực, thực sự khiến ta và Triều Vân Tông mừng rỡ không thôi. Aizz, ta còn nói một nữ nhân yêu mị tận xương như thế nào, có thể khiến hắn nóng ruột nóng gan, nào biết...”
“Rốt cuộc thì thiếu gia vẫn còn nhỏ tuổi, ánh mắt nhìn người cũng khác so với nam tử trưởng thành. Thân phận của ngài ấy tôn quý, từ nhỏ trên người phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề, lại không có huynh đệ tỷ muội. Khó tránh khỏi tâm tình thường cô đơn buồn rầu. Đều nói thiên nga không làm bạn cùng chim yến tước, hài tử cùng tuổi với thiếu gia, ngài ấy một người cũng không nhìn trúng.” Người mặt trắng cười nói: “Ta đoán, từ trên người Ninh Tiểu Nhàn, ngài ấy tìm được ảo giác trường tỷ, trẻ con lòng tràn đầy ngưỡng mộ mà thôi.”
“Lai lịch cô gái này có chút quỷ dị, lúc tiến vào thế nhân trong mắt đã là trưởng lão Ẩn Lưu.” Hoàng Phủ Tung Vân Liên hừ một tiếng: “Cái yêu tông đầu óc chết tiệt đó, trước kia mấy lần ta phái ra sứ giả muốn mua đổi linh dược đều bị bọn họ nhiều lần cự tuyệt. Hiện tại lại để một người phàm đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tông, việc này thật đúng là chuyện kì lạ, hơn nữa bây giờ còn mở cửa kinh doanh.”
Người mặt trắng gật đầu nói: “Nếu công lao Ẩn Lưu mở cửa do nàng. Vậy cô gái này rất được. Trên mặt làm ăn, không ngại đi lại chiếu cố chút ít, ngày sau đối với chúng ta có lợi mà vô hại.”
Hoàng Phủ Tung Vân cau mày: “Lai lịch của nàng không rõ, cuối cùng ta vẫn không yên lòng. Chúng ta dò xét thật lâu, những việc trước đây của nàng ở Ẩn Lưu hoàn toàn trống rỗng. Làm gì có chỗ nào bỗng dưng nhô ra nhân vật số một như thế? Mới vừa rồi Mịch La nói mình và nàng là bạn cũ. Ta thử dò xét mấy câu, nhưng miệng hắn rất chặt, không lọt chút tin tức hữu dụng. Chỉ có điều lúc ở đây hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt rất vui mừng, xem ra quả nhiên quen biết. Thanh Nhạc, những việc nàng trải qua trước đây, thật sự không dò xét được sao?”
Người mặt trắng chính là đại ty thừa – Điển Thanh Nhạc trợ thủ đắc lực của Hoàng Phủ Tung Vân, cũng là chủ nhân cũ của bà cốt.
“Có chút manh mối, đang dò xét. Trước đó không lâu hình như nàng ta có đi Đại Tây Bắc một chuyến, phát sinh xung đột với Minh Thủy tông, còn khiến phó tông chủ Văn Nhân Bác bị thương nặng. Hiện tại nàng ta có Ẩn Lưu làm chỗ dựa, Minh Thủy tông không dám tới tìm nàng gây phiền toái. Nguyên nhân xung đột Minh Thủy tông dấu diếm rất kĩ, chỉ có điều ta nghe nói bức họa Ninh Tiểu Nhàn từ rất sớm đã truyền về trong tông.”
“Cái Minh Thủy tông không có tiền đồ bắt và mua bán nô lệ kia?” Hoàng Phủ Tung Vân nghiền ngẫm nói: “Hành động lần này của nàng rất được lòng ta! Nhưng cho dù Minh Thủy tông bắt nô lệ tới đỏ mắt cũng sẽ không đi bắt người tu tiên mới đúng, muốn bức họa nàng làm gì?”
“Trước mắt chưa thể biết.” Đại tư thừa Điển Thanh Nhạc nói: “Theo như thuộc hạ thấy, đại nhân cũng không cần quá mức lo lắng. Nếu bản thân Ninh Tiểu Nhàn là cô gái bình thường không có gì kì lạ, lấy ánh mắt của thiếu gia sao có thể nhìn nàng? Cõi đời này tình yêu nữ nhân giống như bức họa nửa che đậy, ý vị sâu xa. Nếu thoáng cái đã có thể tìm hiểu tất cả, thì còn có hứng thú gì để nói?”
Lời này vừa nói ra, chủ tớ hai người hiểu ý cười một tiếng.
“Huống chi, chắc hẳn ngài cũng đã nhìn ra. Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn là người phàm nhưng lại không phải tu sĩ. Mới vừa rồi ám vệ ẩn thân ở đây nói, nàng là người phàm ngay cả linh căn cũng không có, hơi thở trên người hết sức cổ quái, nói vậy phương pháp nhập đạo có lối tắt khác.”
Quả nhiên Hoàng Phủ Tung Vân bị khơi dậy hứng thú: “Người phàm không có linh căn lại có thể tu tiên? A, ngươi nói nàng có thể giống chúng ta cũng thế... hay không?”
Điển Thanh Nhạc trầm ngâm một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Điều này thật sự không có khả năng. Trên người nàng không hề có chút sát khí nào. Tuy không biết nàng tu thần thông gì nhưng lực lượng tiết ra ngoài cũng bàng bạc mênh mông, như thiên địa chính khí, đa số người như vậy hơn một nửa đều là con cưng của thiên đạo. Người có sát khí còn có thể tu luyện thần thông đến cảnh giới cao như vậy, đương thời ngoại trừ tiểu thiếu gia, có lẽ không có người thứ hai.”
Hắn cúi đầu nói: “Vô luận như thế nào, tiểu thiếu gia lâm thế chính là hành động nghịch thiên, dễ bị trời ghét mà chết non. Nếu không chúng ta cần gì phải đưa hắn vào Triều Vân Tông cầu cả tông phái để có số mệnh che chở? Nếu nàng thật sự có số mệnh, tiểu thiếu gia được nàng ta bảo vệ cũng là chuyện tốt.”
“Nói rất đúng. Nếu nàng có phúc trạch, tốt nhất có thể phân chút ít cho Minh Nhi. Aizz, nàng ta là người phàm thì dễ làm rồi. Chờ khi Minh Nhi lớn tuổi thêm chút nữa, trực tiếp mang nàng vào cửa là được.” Hoàng Phủ Tung Vân Trường thở dài nói: “Nếu Minh Nhi để ý Kim Mãn Nghiên thì tốt? Chỉ ba năm nữa bọn họ sẽ thành hôn rồi. Bây giờ tiểu tử này còn khắp nơi ghét bỏ người ta, suốt ngày chạy đến chỗ ta hô hào muốn từ hôn. Thật sự không biết nỗi khổ tâm của ta!”
“Con gái mười tám thay đổi lớn, có lẽ đến lúc đó thiếu gia sẽ nhìn nàng ta nhiều hơn.” Điển Thanh Nhạc chậm rãi nói: “Tế Thế Lâu chiếm phong thủy bảo địa, nuôi ra nữ nhi thiên kiều bá mị, chờ thiếu gia trưởng thành, tất nhiên sẽ nhận biết nữ nhân tốt hơn.”
***
Ninh Tiểu Nhàn và đám ẩn vệ vừa ra khỏi sảnh Hồng Nhạn thì lập tức có nô tài khom lưng chạy ra đón chào hành lễ, sau đó đưa bọn họ đến chỗ ở mới.
Kính Hải vương phủ an bài cho nàng cả một đình viện tên “Dật Thanh Viên”, ở bên bờ Tiểu Kính Hồ, phía dưới một ngọn núi nhỏ cô độc, địa thế hơi cao. Từ trong viện cũng đủ no mắt ngắm cảnh biển và núi, lại có thể thoáng nhìn bóng dáng những người trong lâu điện khác, quả nhiên vị trí tuyệt hảo.
Đình viện này của nàng có một hồ nhỏ, nước xanh nhưng không sâu, cỏ cây khẽ lay động, ẩn hiện cẩm lân bơi lội. Đình đài thủy tạ trên hồ dùng cầu hình vòm nối liền, phòng ốc hoàn mỹ thấp thoáng sắc màu rực rỡ bên trong. Chỉ nhìn cách bố trí cảnh sắc vườn này một cách đơn thuần cũng biết chủ nhân trong lồng ngực tự có núi đồi (là cách nói tỷ dụ người nào đó tự biết phán đoán xử trí chuyện biết cao biết thấp)
Trong vườn có sáu tòa phòng ốc tinh xảo, nàng mang đến hơn mười người, ở rất rộng rãi, thoải mái. Đương nhiên mình nàng là chiếm một tòa, nô tài và những ẩn vệ khác tự mình an bài.
Viện này của nàng được an bài hơn hai mươi thị nữ, từ lúc nàng bước vào Dật Thanh Viên, gần như trừ bước đi, chuyện gì cũng không cần nàng làm. Khát, tự nhiên có người bưng chén nhỏ thanh ngọc lên, bên trong là trà hoặc súp nấu vừa tới; mệt mỏi thì đốt hương. Khuê phòng được trải sẵn giường chờ ngài lên tiếng. Khi nhàm chán thì thị nữ cẩn thận tỉ mỉ hỏi có muốn đi dạo hồ một chút hay không? Hoặc dâng lên các đạo cụ đặc biệt tinh xảo dùng để ngắm cảnh. Trong phòng bếp nhỏ luôn luôn có món ngon, súp nóng hổi đang chờ, cả ngày bất cứ lúc nào cũng có thể dùng.
Nàng chỉ cần chau mày, thị nữ sẽ nơm nớp lo sợ khom lưng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Đại nhân có gì phân phó?”
Sự xa xỉ nhàn hạ phú quý thoải mái như vậy không phải người giàu bình thường có thể hưởng thụ. Hoa Hạ bao nhiêu người mất ăn mất ngủ hăng hái dốc sức, còn không phải vì muốn trôi qua cuộc sống một phần mười kiêu xa (kiêu ngạo và xa xỉ) này sao?
Ninh Tiểu Nhàn thầm than, nghe nô tì kể, điền viên nơi này có hơn 270 tòa, mỗi một tòa đều tinh mỹ thoải mái như vậy, làm người ta lưu luyến mà quên đường về. Tuy nói người tu tiên thường không quá coi trọng hưởng thụ nhưng đa số người vốn là người phàm gia cảnh bình thường, làm gì từng được hưởng bao nhiêu phúc? Bỗng nhiên ngã vào một thiên đường nhân gian như vậy, bao nhiêu người có thể nói mình không động tâm? Chẳng trách đoạn đường đi tới đây nàng gặp rất nhiều nhân sĩ tu tiên. Ngay cả bản thân nàng, nếu không phải có chút ít kinh nghiệm từ trước, sợ rằng nhất thời cũng bị vây quanh nơi này trong sự lộng lẫy khiến hai mắt bị mê hoặc.
Tốt một cái Kính Hải vương phủ.
May mắn bản tâm nàng ngưng thực, cảm giác tiếp xúc phú quý cũng chỉ ngầm kinh ngạc mấy câu, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ. Chỉ có điều nàng không thích một đống người đứng bên cạnh, mỗi người đều nhìn chằm chằm nàng, cho nên nàng sai khiến hầu hết nô tỳ ra ngoài, chỉ để lại hai người bưng khay chuyển lời thay nàng.
May mà hôm qua nàng lôi kéo Cưu Ma ra đường mua sắm một phen, nếu không quần áo trang sức cũng không đủ dùng. Thị nữ cầm khay cẩn thận chăm sóc mái tóc đen rũ tới thắt lưng của nàng, chỉ cảm thấy lược bí trong tay như vào thác nước, cơ hồ chải không cần chút sức nào, ánh mặt trời từ cửa phía tây chiếu vào phía sau Ninh Tiểu Nhàn khiến một đầu tóc đen nàng phản chiếu tỏa ra bảy phần kim quang. Thị nữ không nhịn được thấp giọng khen: ” Tóc của Tiên cô rất mềm, chất tóc cũng thật tốt.”
Phúc lợi tu tiên chứ sao? Nàng lười biếng đáp một tiếng, yêu cầu chải đầu theo kiểu thùy hoàn phân tiếu kế*. Thị nữ kia hơi ngừng tay, ánh mắt tựa như quét qua trên mặt nàng. Ninh Tiểu Nhàn bỗng dưng mở mắt nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
Ảnh minh họa kiểu tóc kiểu thùy hoàn phân tiếu kế*.
Thị nữ chỉ cảm thấy trong mắt nàng ánh sáng chớp động, khiến người ta không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu nói: “Không, không có gì.”