Nàng liếc nhìn ba người sau lưng lão bà, rồi nói tiếp: “ Cái này, bọn hắn không nói qua cho bà biết đúng? Chuyện đã xảy ra, tất nhiên đã bị ba người này thêm mắm thêm muối”.
Bà lão quay đầu nhìn lại, ba nguời này cúi thấp đầu không dám nhìn bà, lão bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn cố chấp nói “Cho dù như vậy thì việc đệ đệ của ngươi giết người là thật. Bản thân ta là trưởng bối của hắn, nhưng việc này phải được đòi công bằng, ta có thể không lấy tính mạng đệ đệ cuả ngươi, nhưng ít ra phải để lại hai cánh tay, đây là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu không hôm nay các ngươi cũng đừng hòng đi đâu được.”
Năm nay Hoàng Phủ Minh mới 13 tuổi, tu vi còn chưa đạt tới cảnh giới tự mình mọc lại chân tay, đừng nói không có chuyện Kính Hải vương để cho con trai độc nhất của mình bị chém hai tay, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn hắn bị thương trước mắt mình, trên mặt nàng ngược lại hiện ra vẻ tươi cười: “ Khổ Ẩu, đừng cậy già lên mặt, lấy đi hai tay so với giết hắn thì có gì khác nhau? Người chết không thể sống lại, điều ta có thể làm là bồi thường tổn hại cho quý phái, nhưng muốn lấy hai tay của hắn thì tuyệt đối không thể, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu không ngược lại ta muốn xem ở đây ai dám không cho chúng ta rời đi?”
Lông mày đen của nàng gương lên, ngồi thẳng trên lưng tỳ thú, hơi thở lạnh băng lập tức thả ra ngoài.
Nàng cũng biết trong chuyện này, nàng và Hoàng Phủ Minh đuối lý, nhưng khắp nơi trên đời này nếu có thể phân rõ phải trái, thì mình cần phải luyện một thân thần thông cao làm gì? Nàng từ trước đến này một mình đã quen, không có lắm bạn bè, nay Trường Thiên cùng Thất Tử lại bế quan, Thanh Loan thì bay một ngày một đêm nên đang đợi hồi phục tới cảnh giới cao nhất. Hôm nay mới nhận Hoàng Phủ Minh làm đệ đệ, trong nháy mắt đã có người tới ức hiếp hắn, để quả thật là muốn đem thuốc tính bao che khuyết điểm của mình kéo ra.
Nếu như hiện tại một mình nàng, nàng sẽ không sợ một tu sĩ Luyện Hư Kỳ, nhưng bây giờ còn có thêm Hoàng Phủ Minh, tu vi của hắn thấp hơn nhưng người ở đây, lúc đánh nhau sẽ không thể chiếu cố chu toàn, chẳng phải sẽ khiến hắn bị thương sao? Nên nàng cũng muốn giải quyết chuyện này một cách yên tĩnh.
Khổ Ẩu nhìn thấy khí tức hỗn loạn trên người nữ tử này. Bà ta không xác định được cảnh giới tu vi của nàng. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại cố ý gây nên, khí tức cuồn cuồn kéo dài lập tức trải rộng tràn ngập trong phương viên mấy trượng, làm cho bà ta có chút kinh hãi. Có điều bây giờ mà không bắt được hai đứa nhóc này thì bà làm sao ăn nói với ba vãn bối.
Ninh Tiểu Nhàn quan sát sắc mặt biết rõ bà ta đã giao động. Lại nói :” Khổ Ẩu, các người đều đến từ kinh thành, chính là muốn chúc thọ lão thái quân của Kính Hải vương?“
Khổ Ẩu khẽ giật mình nói “Không sai”
Như thế thì dễ rồi, Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng thở ra chỉ Hoàng Phủ Minh nói, “Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là Hoàng Phủ Minh con trai độc nhất của Kính Hải vương. Các ngươi ngàn vạn xa xôi chạy tới chúc thọ lão thái quân, lại muốn giết và lấy đi hai cánh tay của cháu trai ruột người ta sao?” Dù sao qua vài ngày nữa sẽ đến thọ lễ,bọn họ cũng sẽ nhìn thấy Hoàng Phủ Minh, bây giờ nói ra còn có thể miễn đánh nhau một trận.
Bốn người trước mắt sửng sốt một chỗ, cùng kêu lên “Cái gì?“.
Ở trên quán ăn tại bến đò bọn hắn lại xảy ra xung đột với con trai độc nhất của Kính Hải vương? Tỷ lệ xảy ra chuyện này cũng đặc biệt nhỏ a?
Bỗng nhiên một nữ tu cất giọng the thé nói “Ngươi lừa gạt ai đó, Kính Hải vương chỉ có một đứa con trai duy nhất, vậy tại sao tiểu quỷ này lại gọi ngươi là tỷ tỷ? Ngươi hãy nói cho ta biết Kính Hải vương từ khi nào lại xuất hiện thêm một đứa con gái thế?”
Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn co quắp. Nàng chỉ muốn tạo cho đôi bên một lối thoát
Hoàng Phủ Minh lại nói “Tỷ tỷ nói nhiều với bọn họ làm gì?“ Vung tay lộ ra một mặt lệnh bài, tấm bảng này tính chất kỳ lạ, màu đen giống như một khối gỗ. Ở trên có khắc cự thú đang há miệng gào thét, ở giữa thẻ bài chỉ có một chữ “KÍNH”.
Thẻ bày này có bề ngoài thật không to, nên mấy người trước mắt đều không …tin tưởng lắm. Tên tu sĩ suýt chút nữa bị độc giết chết kia cười ra tiếng nói “Chỉ là một cái thẻ gỗ nát, ngươi nói nó là lệnh bài của Kính Hải vương phủ? Ngươi cho là chúng ta chưa thấy qua lệnh bài của Kính Hải vương sao?”
Lần này, Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút bó tay rồi. Lệnh bài của Kính Hải vương phủ có tổng cộng bốn loại, ba loại dưới theo thứ tự là vàng bạc đồng, ba loại này là dùng chất liệu kim loại chế thành, chỉ riêng thành viên gia tộc Hoàng Phủ ở nơi quản lý mới dùng Kính Hải lệnh, chính là cái loại “ tấm gỗ nát“ có bề ngoài xấu xí này. Nó dùng từ gỗ cây đông hải lôi làm thành, nhìn bề ngoài mặc dù không tốt, nhưng bên trong có mang sức mạnh thiên lôi,thậm chí có thể coi như một cái pháp khí có uy lực cực mạnh để sử dụng.
Chẳng qua người thấy được tấm lệnh bài lôi mộc này quả thực không nhiều lắm, mà chuyến này bốn người họ đại khái chỉ nhìn qua các chủng loại lênh bài khác. Hoàng Phủ Minh lặng lẻ lên tiếng nói “Tỷ tỷ, tỷ có lòng tốt muốn tha cho bọn chúng một mạng, tiếc rằng người ta vội vã muốn tìm chết, không bằng bây giờ chúng ta thành toàn cho mấy tên nhà quê này nhé?”
Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ trong nháy mắt này, hắn nhìn thấy trong mắt nàng có tia sáng sắc bén chớp động. Đêm bị tập kích ở Ẩn Lưu, sát khí trong mắt nàng cũng chớp động lên như thế. Hoàng Phủ Minh biết rõ nàng muốn động thủ. Quanh thân lập tức nhiệt huyết trào lên, sau đó thì bên tai nhận được Ninh Tiểu Nhàn truyền âm “Đi ra phía sau ta”
Hai người bọn họ đã nhảy xuống thú cưỡi, Hoàng Phủ Minh đi đến bên người nàng, Ninh Tiểu Nhàn liền nắm lấy tay của hắn.
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền tới, Hoàng Phủ Minh sững sờ, sau đó cảm giác được một vật mảnh trơn trượt như rắn theo trong ống tay áo nàng tiến vào, cuốn lấy cánh tay hắn, sau đó theo cánh tay mà vòng quanh bảo vệ cơ thể hắn.
Đây là? Hắn suy nghĩ, chợt nhớ lại rễ cây leo mà Ninh Tiểu Nhàn thường hay dùng, hóa ra nàng đem cái này thả lên người hắn bảo vệ hắn.
Hai người ống tay áo rộng thùng thình, Nhục Cầu Phệ Yêu Đằng lại co lại được rất nhỏ, như vậy giao nhau không có để cho người nhìn ra được sơ hở. Ninh Tiểu Nhàn đưa hắn ra sau lưng để bảo vệ, hướng Khổ Ẩu cười nói: “Đã như thế liền không thể đồng ý rồi…” lời còn chưa dứt nàng đã nhào tới.
Đã nhất quyết phải động thủ, vậy thì đánh đòn phủ đầu.
Khổ Ẩu không ngờ tới một giây trước nàng còn lấy tay lôi kéo Hoàng Phủ Minh, một giây sau thì đã bắt đầu đánh, hai bên cách nhau không quá hai trượng, đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói, điểm cự ly ấy so với sức bật của nàng thì chỉ là thùng rỗng kêu to, chỉ thoáng một cái đã đến trước mặt bốn người kia.
Khổ Ẩu mặc dù kinh sợ nhưng không loạn, động tác của bà cũng cực kỳ đơn giản, bắt đầu đem gậy đầu rồng nhấc lên sau đó nhắm hướng mặt đất trùng trùng điệp điệp một lúc.
“Đông”là một tiếng trầm đục, phảng phất từ lòng đất truyền đến, lúc này sử dụng gậy đầu rồng biến thành vòng tròn vô hình chấn động bốn phương tám hướng gào thét lao đi, Ninh Tiểu Nhàn cùng Hoàng Phủ Minh đã cảm thấy như đại trùy đánh trúng, đau đớn càng ngày càng tăng thêm. Trực tiếp phun ra được một ngụm huyết sẫm tích tụ, động tác trên tay thoáng dừng một chút.
Lợi dụng thì giờ quý báu đoạt được, Khổ Ẩu đưa gậy đầu rồng lên trên đầu một chút, lập tức vô số hỏa diễm từ trong đó phun ra, Ninh Tiểu Nhàn làm sao chú ý cái này, nào biết hỏa diễm phun ra sau đó lại rơi rớt thành vô số chim lửa, mục tiêu tập trung chủ yếu trên người nàng, không đầu không đuôi mà đánh tới, giống như tự mình đã phát động sát chiêu tập kích, nhưng mà đan hỏa của nàng là huyền minh thần hỏa, trình độ hỏa diễm này đối với nàng chẳng tác dụng, bởi vậy lúc đụng vào nàng đều bị cương khí hộ thân làm cho tan biến trong vô hình.
Chấn động mới vừa rồi không khác gì sóng âm công kích, Ninh Tiểu Nhàn sợ nhất cái này, dùng tu vi của nàng thì ngăn cản sóng âm này trong nháy mắt, nhưng còn Hoàng Phủ Minh ở sau lưng nàng thì phải làm sao? Trong nội tâm nàng giận dữ, ống tay áo nhấc lên hướng về Khổ Ẩu, một luồng sáng trắng thật nhanh bắn ra ngoài, sau đó nàng không nhìn Khổ Ẩu, trực tiếp tiến về phía ba ngươi sau lưng Khổ Ẩu.
Nếu lão thái bà không biết xấu hổ như vậy thì bọn người đi cùng cũng không biết xấu hổ luôn rồi.!
Cô gái này lại thay đổi kế sách, đi giết tiểu bối của bà. Khổ Ẩu kinh hãi muốn đi ngăn cản thì ánh sáng tăng tốc độ đến trước mặt, đồng thời trên không trung biến ảo hình dạng, lập tức có một cái gai nhọn lăng không xuất hiện đâm về phía con ngươi của bà.
Ánh sáng bạc chính là dịch kim yêu quái Vô Diện. Hắn bị Ninh Tiểu Nhàn ném ra, nhiệm vụ duy nhất là cuốn lấy Khổ Ẩu, chờ đợi nữ chủ nhân giết ba người kia rồi trở về đối phó lão thái bà này.
Bị một tia sáng màu bạc giống như cây châm chỉ vào, trong đầu Khổ Ẩu liền truyền đến đau đớn kịch liệt “Kiếm quang thật đáng sợ”
Ba người tu sĩ này chưa tới Nguyên Anh kỳ, đương nhiên không đánh lại nàng, hộ thân cương khí vừa mới phóng ra, chỉ một hơi thở đều bị nàng thuận lợi đâm xuyên một chổ. Ở trước mặt thực lực cách nhau quá xa, thì tất cả kỹ xão cùng thân thông dều uổng phí, nàng như một thiểm điện giết chết hai người, nữ tử còn lại liền run rẩy lợi hại, quay người chạy trốn, kết quả chạy chưa được hai bước chân thì đã hét lên một tiếng, té xuống.
Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu xem xét, phía dưới quần áo rực rỡ của cô gái này có hình ảnh con rắn vàng chợt lóe lên.
Hoàng Phủ Minh triệu hoán đằng xà đi ra.
Lúc này trong lòng nàng vui vẻ, bây giờ mới có thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy quanh thân Hoàng Phủ Minh lóe lên tia sáng màu xanh nhạt, mắt to nhanh như chớp nhìn qua như thế nào, giống như bình an vô sự. Vừa rồi chấn động của Khổ Ẩu hẳn đã bị pháp khí phòng thân của hắn loại bỏ.
Ninh Tiểu Nhàn lập tức thở dài một hơi, đúng rồi, hắn được Kính Hải vương yêu thích, bình thường ngậm trong miềng đều sợ tan. Trên người khẳng định cất giấu không ít bảo bối. Cho dù hắn đánh không lại người khác, nhưng người khác muốn tổn thương hắn cũng không dễ dàng.
Lúc này mới hợp lẽ thường nha, nếu không có ai quản lý thì hắn cũng không cả gan một mình ra ngoài dạo chơi.
Khổ Ẩu đang bị Vô Diện cuốn lấy không thể nào thoát thân ra, nhìn thấy ba vãn bối lập tức chết trước mặt bà thì vừa sợ vừa giận. Ninh Tiểu Nhàn mới quay người lại đã đem Răng Nanh nhắm về phía ngực bà, tốc độ so với Vô Diện đều không thua bao nhiêu, Khổ Ẩu nổ lực tiếp một chiêu, bổng nhiên nhận được một sức mạnh rất lớn, nhịn không được một ngụm máu tươi phun ra, xương cẳng tay vỡ ra, cả gậy đầu rồng cũng cầm không được.
Bà ta là tu sĩ nhân loại sao có thể đấu cùng thân thể yêu tu mấy chục vạn cân như Ninh Tiểu Nhàn chứ? Nhìn hai địch nhân trước mắt,một cái tốc độ biến hóa kỳ lạ một sức mạnh kinh người,cả đời bà dù sao cũng nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đã biết lần này xem như xác định liều chết. Cô gái trước mắt này ra tay hung tàn, tu vi còn ẩn dấu trên nàng một chút, giờ lại có thêm quái vật màu bạc kỳ lạ tương trợ, tiếp tục đánh xuống, thậm chí ngay cả mình chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.