Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 6 chương 559: thiên thượng bạch ngọc kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nước mưa trong lành gột rửa ngói Lưu Ly, tường cẩm thạch đẹp như mới, ánh sáng lấp lánh lưu chuyển, lầu gác tinh tế đẹp đẽ.

Tia sáng ở phía sau liên tục hiện lên, lại có không ít người tiến vào trong thế giới kính, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng đều khen ngợi không dứt.

Thiên Thượng Cư bốn năm một lần mở đấu giá ở Kinh Đô, danh khí đã truyền khắp nơi, thứ nhất là có nhiều kỳ trân, thứ hai là sân cử hành này thật sự thần kỳ, lại đặt ở trong kính thế giới. Cổ Kính đồng xanh dung nạp thế giới này, xưng là”Tiểu thiên Kính”, mỗi lần đấu giá ở Kinh Đô đều cố định cử hành ở chỗ này, người tu tiên cho thế giới kính này một cái tên rất êm tai ——

Thiên Thượng Bạch Ngọc kinh.

Cổ ngữ có nói: “Thiên Thượng Bạch Ngọc kinh, mười hai thành trì, phủ của tiên nhân, kết tóc được trường sinh”. Bạch Ngọc kinh mặc dù không giống trong lời thơ ” mười hai thành trì”, nhưng cung điện Vân Hải Cô Phong này cũng là hết sức hoàng tráng.

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm cười trong lòng. Ngay từ lúc nhận được thiệp mời của Thiên Thượng Cư, nàng thu tập tư liệu về Bạch Ngọc kinh nên bây giờ thật ra cũng không quá kinh ngạc, chẳng qua là Thiên Thượng Cư đem phòng khách riêng thiết kế thoáng đãng được như vậy chỉ vì để cho tân khách tiến vào trong kính thành, so sánh cùng bên ngoài tạo ra cảm giác rung động mãnh liệt, càng cảm thấy Bạch Ngọc kinh tráng lệ. Chỉ bằng bản lãnh gây tác động lòng lòng người đã nhìn ra Thiên Thượng Cư có chỗ lợi hại.

Tiểu thiên Kính là do một vị đại năng thời kì thượng cổ tạo ra, nhằm tạo ra một “thế giới thu nhỏ”. Thời điểm Thiên Thượng Cư nhận được thần khí này bên trong cũng đã là một thế giới phong kín như vậy. Nó với bí cảnh bình thường hoàn toàn không giống nhau. Tiểu thiên kính có tánh mạng, lãnh thổ quốc gia có thể từ từ phát triển sinh trưởng, từ thời kỳ thượng cổ đến nay đã có vài ngàn năm lịch sử, diện tích so với lúc ban đầu đã lớn hơn rất nhiều.

Thiên Thượng Cư đem buổi đấu giá cố định ở trong này một mặt vì thể hiện rõ sự hùng hậu của cải và thực lực; mặt khác, Tiểu thiên kính là một thế giới hoàn toàn phong kín, lối ra vào duy nhất chỉ có một, do đó người tu tiên tiến vào nơi này cũng không dám tùy ý gây sự, như thế thuận tiện cho Thiên Thượng Cư nắm chặt toàn cục.

Mới đứng một hồi, có người vội vàng chạy từ trên cầu vồng tới, hướng mọi người vái chào: “Chậm trễ tiếp đón các vị khách quý, thứ tội. Ta là quản sự nhất đẳng Thiên Thượng Cư Bạch Ngọc kinh, họ Ngô, chịu trách nhiệm dẫn đường các vị khách quý Ẩn Lưu tham quan Bạch Ngọc kinh.” Giọng điệu của hắn nhiệt tình, khách khí nhưng không nhún nhường —— làm quản sự Thiên Thượng Cư tất nhiên phải tươi cười đón khách, nhưng nếu ăn nói khép nép đối với tân khách, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Có thể làm loại công việc này tất nhiên phải thể hiện sự lão luyện, làm người ta cảm giác như được tắm gió xuân, chỉ nói mấy câu nói, Ngô quản sự đã cùng mọi người thân quen, chỉ trước mặt nói: “Nơi này mỗi tòa cung điện trên ngọn núi chỉ trưng một loại hàng triển lãm, cho nên mỗi lần đấu giá có khoảng mười bảy loại. Duy chỉ ở trung ương núi Thăng Long bây giờ không làm bất kỳ triển lãm gì bởi vì trên đỉnh Thăng Long, Trích Tinh lâu là địa điểm năm ngày sau cử hành đấu giá.”

“Trích Tinh lâu?” Nàng nhẹ giọng nói, “Tay giơ lên có thể hái sao. Lầu này nguy nga như thế đúng là danh xứng với thực.”

Ngô quản sự tự hào cười một tiếng: “Trích Tinh lâu có mười bảy tầng. Thời điểm đấu giá cử hành, mỗi tầng sẽ có vật phẩm đấu giá riêng.”

Thất Tử lẩm bẩm nói: “Là mười bảy tầng đồng thời đấu giá! Lần này Bạch Ngọc kinh tổng cộng có bao nhiêu vật phẩm muốn bán?”

Ngô quản sự cười nói: “Mỗi một lần đấu giá Bạch Ngọc kinh sẽ kéo dài chừng bảy ngày. Nếu tính một lần mà nói, lúc ấy mỗi ngày Trích Tinh lâu sẽ đưa ra hơn tám ngàn bảo vật, cho nên đến khi đấu giá kết thúc làm thống kê, tổng cộng là khai mạc sáu vạn bốn trăm bốn mươi bảo vật, hoàn thành thủ tục mua bán năm vạn sáu ngàn bảy trăm vật. Về phần cụ thể mua bán mặc cả ra sao, chúng ta không thể truyền bá, thứ cho không thể để để lộ.”

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tặc lưỡi. Thiên Thượng Cư dựa vào biển chữ vàng này, năng lực kiếm tiền quả nhiên mạnh mẽ. Chả trách khách nhân từ buổi đấu giá trở về đều muốn nó kéo dài ra nữa, thì ra là hơn mười vạn vật phẩm, dù chỉ nhìn số lượng này thì cũng cần đến rất nhiều thời gian.

Đang nói chuyện, bọn họ đã đi qua cầu vồng thứ nhất, bước chân vào đại điện thứ nhất.

Đại điện này trưng bày các nguyên vật liệu, bán thành phẩm. Hắc Diệu Thạch, Thiên ngoại thạch, Xích hỏa đồng, U Minh mỏ thiết, lôi mộc, cùng với nhẫn trữ vật được luyện chế một tấc vuông vân vân, ngoài ra, còn có các loại bảo vật trên người yêu thú, như túi thơm xạ yêu, máu bệ thú, là tài liệu tốt chế bùa, luyện khí. Tinh hoa tính mạng Hải vương kình cũng có, chứa trong trong bình Lưu Ly, trích nhỏ ra bán. Thiên Thượng Cư rất là biết hàng, đem một túi tinh hoa máu Hải vương kình dùng để nuôi nấng Huyết Ngô Đồng, người bình thường làm không được.

Nàng thậm chí còn thấy được một khối kim tinh, so với A Ly nhỏ hơn một chút, nhưng đồ chơi này năng lực tăng pháp khí lên thật sự mạnh mẽ, cho nên nhìn vào ánh mắt sáng quắc của người tu tiên là biết, người muốn đem nó thu vào túi không ít.

Mỗi một vật triển lãm đều đặt trên bàn Bạch Ngọc, bên ngoài có một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, hiển nhiên là đặt kết giới bảo vệ mạnh, không để cho người đem nó lấy đi. Cho nên ở thế giới này không có người nào ngốc đến mức ra tay thử cường độ kết giới này một chút. Trên mỗi bàn Bạch Ngọc còn dùng ngọc bài chỉ rõ ra số lượng, tính trạng, cách dùng của vật này. Điều này cũng rất dễ hiểu, rất nhiều đại tông phái mua tài liệu lấy nghìn cân làm đơn vị, nơi này chỉ triển lãm hàng mẫu thôi. Kỳ quái là, trên ngọc bài không ghi rõ giá tiền làm cho không người nào phỏng đoán được giá tiền.

Nghe nàng hỏi thăm, Ngô quản sự mới giải thích: “Mỗi dạng đồ dĩ nhiên đều đã có Giám Định Sư làm giám định trước, bảo đảm chính phẩm, nhưng giá tiền không công bố công khai, là do khách nhân đến tự đánh giá đặt ra. Phương thức định giá ngài lập tức sẽ biết thôi.”

Nàng đối với nguyên vật liệu không cảm thấy hứng thú mấy cho nên mọi người rất nhanh đi tới đại điện thứ hai. Trừ Trích Tinh lâu, cung điện này khổng lồ hơn so với bất kỳ một ngọn nào còn lại, bởi vì nơi này triển lãm vật sống, là đầy tớ và dị thú.

Đem sinh linh có trí khôn cùng dị thú đặt vào ở chung một chỗ, chính là một loại vũ nhục. Chẳng qua Thiên Thượng Cư không thèm để ý, khách quý cũng sẽ không để ý.

Đại điện chia làm hai điện. Đông điện chính là đủ loại kiểu dáng, hình thù kỳ quái quái thú ngoại tộc. Đối với những sinh vật này dĩ nhiên không thể dùng kết giới bao lại, người ta là dùng xiềng xích, tương tự với tử kim gông trong tay nàng, tuy nhiên cấp bậc thấp hơn rất nhiều, chúng bị gông ở cổ và tứ chi, nhốt vào trong lồng, không thể đả thương người.

Dị thú là một loại sinh linh xen giữa yêu quái và dã thú, giống như Thương Long của Ẩn Lưu. Bọn họ và yêu quái đều có trí khôn thấp, căn bản không thể đặt chân tiên đồ, cho dù hấp thu nhiều hơn nữa tinh hoa cũng vô dụng. Nhưng bàn về cường độ thân thể, nanh vuốt sắc bén, cùng với tuổi thọ thì hơn hẳn dã thú, có một vài dị thú có thể có được thiên phú.

Ví như “Côn Ngô” nàng đang xem này, thân thể không lớn, màu lông nâu đen, hình dáng như chồn sóc, nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng một khi thuần hóa tốt có thể miệng phun kim khí, trong lúc chủ nhân luyện pháp khí thì rót vào hơi thở kim khí. Loại hơi thở này mặc dù xa xa không bằng kim lực của Bạch Hổ Thần Quân nhưng có thể tăng lên sự sắc bén cho kiếm, đao, vì vậy”Côn Ngô” là đồng bạn yêu thích của luyện khí sư.

Còn có những dị thú khá đáng thương, đại khái là trên người có một bộ phận dùng làm thuốc hoặc luyện khí nhưng yêu cầu cần phải tươi sống, vì vậy bị bán ra khi còn sống nhưng lúc trở về thì kết quả thật đáng buồn.

Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này dừng lại một thời gian tương đối ngắn, nhớ kĩ bộ dáng và đặc tính vài loại dị thú, lúc này mới bước đến tây điện.”Yêu sọ” có thể căn cứ vào việc hút lấy máu huyết mà mô phỏng ra đặc tính khách nhau, nàng ở chỗ này đem ít dị thú hữu dụng trở về, đúng lúc làm phong phú chủng loại kho máu của mình.

Dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lí, nhưng vừa mới bước vào Tây điện nàng vẫn cảm thấy lòng tràn đầy cảm giác không nói nên lời.

Dị thú số lượng dù có hạn, nộ lệ ở Tây điện mới thật gọi là”nhiều vô kể”, giới tính khác biệt, màu da khác biệt, chủng tộc khác biệt, hình dáng tướng mạo khác biệt nhưng tất cả trên chân đều bị buộc xiềng xích, yên lặng ngồi dưới đất.

Nơi này một chút cũng không dơ dáy bẩn thỉu giống trong tưởng tượng của nàng, ngược lại ở bốn góc đại điện đốt hương thơm thanh nhã, trên cột điện khảm minh châu sáng ngời, bọn nô lệ tuy là ngồi trong lồng giam, nhưng trong lồng quét dọn sạch sẽ, hơn nữa mỗi tên nô lệ còn được phân theo năng lực là ngũ cốc đất đai, để cho những chuyện ngấm ngầm xấu xa không bại lộ ở trước mặt tân khách.

Ninh Tiểu Nhàn thậm chí ở chỗ này thấy được vài vạc Lưu Ly lớn trong suốt, bên trong chuyển động là mái tóc dài bồng bềnh, thân người đuôi cá —— Mỹ Nhân Ngư? Kết quả đến khi sinh vật này quay lại, vẻ đẹp mà nàng vừa tưởng tượng ra bị phá hư sạch sẽ.

Vật này cả người màu chàm, nhìn bóng lưng còn yểu điệu hứng thú, có thể làm cho người vô hạn mơ màng, đáng tiếc nhìn trực diện có thể khiến người ta chật vật rút lui.

Tuy sinh vật này ngực cũng cực kỳ đầy đặn, nhưng trên mặt nó hai mắt lồi ra ngoài, lòng trắng mắt rất lớn, nhưng con ngươi rất nhỏ, hơn nữa không có mí mắt, cho nên tạo ra cảm giác như đôi mắt trắng dã từng thời điểm đều nhìn chằm chằm ngươi, ngoài ra, nó còn có mũi tẹt, miệng rộng, răng nhọn bao gồm nhiều tướng mạo cổ quái, có thể đem mỹ cảm phá hỏng gần như không còn gì. Nếu đang bơi lội trong biển đột nhiên gặp phải sinh vật như vậy chính là một loại ác mộng.

“Đây là...... người cá?” Nàng do dự hỏi.

“Không sai. Đây cũng là giống cái Lam giao ở Đông Hải.” Ngô quản sự hiển nhiên nhớ rất kĩ về hàng triển lãm ghi. Quản sự như hắn vậy thì phải đem danh xưng, đặc tính cơ bản của hơn mười vạn loại hàng triển lãm nói rõ chính là yêu cầu cơ bản, nhờ có thần niệm cường đại, đa số người tu tiên cũng có bản lãnh nhìn một lần sẽ không quên, “Đừng xem nó lớn lên xấu xí, nhưng nước mắt Lam giao màu lam nhạt, ban đêm có thể sáng lên, được rất nhiều cô gái yêu thích, cũng là nguyên liệu dệt tốt nhất.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio