Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 2 chương 56: cò kè mặc cả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Hồng nôn nóng, không nhịn được lên tiếng nói: “Sao ngươi có thể như thế?”

Tiểu yêu quái, rốt cục lộ ra chân ngựa rồi nha, sao không hề đều nhịp trả lời nữa? Tỷ tỷ vốn thật sự nghĩ hai ngươi có tính cách giống nhau như đúc đây.

“Sao không thể như thế? Ta một mình đi theo các ngươi tới nơi này, bản thân có thể coi như rất mạo hiểm, rất có thành ý. Kết quả các ngươi ra điều kiện là cái gì?” Nàng bắt đầu ép giá. Thật ra thì chỉ bằng một viên kết Kim Đan, khoản mua bán này hoàn toàn làm được rồi. Dù sao hai tiểu yêu quái lại không biết viên dược hoàn này là thứ nàng có thể cần dùng đến.

“Một viên kết Kim Đan thoạt nhìn rất đáng tiền, nhưng đối với ta lại hoàn toàn không có chỗ hữu dụng. Nếu ta muốn dùng nó để đổi lấy tiền, còn muốn đánh cược nhân phẩm đi tìm một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn thật tốt bụng sẽ không đoạt đan giết người!” Muốn đem cái này để giải quyết trên con đường quanh co không thuận thật không dễ dàng a. Bi ai của người phàm là hoàn toàn bị thần tiên và yêu quái không để vào trong mắt, nếu nàng thật sự mạo mạo hiểm hiểm tìm tu sĩ mang đan dược đi bán, kết cục khả năng nhất không phải là cầm một đống bạc hoặc linh thạch trở lại, mà là bị tu sĩ kia đoạt đan rời đi, làm không tốt còn có thể bị một kiếm giết chết, để tránh tin tức tiết ra ngoài.

Hiện tại nàng dần dần thăm dò ra phương thức suy nghĩ của hai tiểu yêu quái. Lời này nghe vào trong tai bọn họ, không nhịn được sẽ nghĩ, nếu ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, ta sẽ đoạt bảo hay là trả tiền đây? Không nghi ngờ chút nào chính là người vế trước, đối với bọn họ mà nói thì điều này càng tiếp cận sự thật hơn.

Nàng cầm lấy cái Kết Kim Đan này đúng là rất khó bán ra, vì vậy hai tiểu tử này cũng không lên tiếng.

Nàng hiển nhiên đã nói đúng trọng điểm rồi. Ninh Tiểu Nhàn, cố gắng lên.”Rồi lại nói cái. . . . . . hạt giống.” Nàng không biết gọi cái thứ ở trong hộp này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố gắng ra vẻ ghét bỏ, “Ngay cả chính các ngươi cũng không biết cách dùng như thế nào, lại có thể nói là ‘thứ đặc biệt tốt’ lấy ra làm giao dịch?”

Mặt Bạch Hồng đỏ lên nói: “Hai thứ đồ này là lúc thành Minh Tiêu bị phá, chúng ta thừa dịp rối loạn từ trong phủ thành chủ nhặt được. Đồ được thành chủ trân trọng giấu đi, sao có thể là vô dụng được?”

Ninh Tiểu Nhàn bắt được lỗi trong lời nói của hắn; lỗi ngôn ngữ, liền cười lạnh nói: “Trước ngươi nói là nhặt được , lúc này lại nói là thành chủ giấu đi, rốt cuộc vật này vốn được để ở đâu?”

Bạch Cảnh giận trợn mắt nhìn Bạch Hồng một cái: “Ngu ngốc thì đừng có há mồm rồi! Ninh tỷ tỷ, hai thứ đồ này vốn là được thành chủ đặt ở trong mật thất. Thời điểm thành Minh Tiêu bị công phá, thành chủ đã bị giết, mấy thân tín của hắn trước xông về phủ thành chủ, đoạt đi không ít bảo bối quý trọng. Lúc ấy trong lòng mọi người bàng hoàng, khi đó ta và Bạch Hồng len lén vào phủ thành chủ nên không người nào phát hiện. Bọn họ ở trong mật thất lựa lấy đồ, chúng ta cũng lẻn đi vào, kết quả có hai đám người trước sau đi vào, giống như cùng nhìn trúng một bảo bối, rồi đánh nhau, hai ta thừa dịp sờ loạn lấy đi hai kiện đồ vật.”

Hắn nói tiếp: “Chúng ta quả thật không biết giá trị đích thực của hai thứ này, hạt giống kia ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra là cái gì. Nhưng đã được đặt ở phòng trong cùng của mật thất, được bảo hộ nghiêm mật nhất, hẳn là đồ tốt nhất mới đúng!”

Hai tiểu tử này mặc dù thông minh, nhưng nếu nói đàm phán chỉ là người học nghề, không hiểu được lá bài tẩy của mình là không thể dễ dàng lật cho người khác nhìn. Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một lát.

Nhưng Bạch Hồng không nhịn được. Bọn họ đều thẳng thắn như vậy rồi, hắn dùng điều kiện tốt như vậy ôn tồn nói với Ninh Tiểu Nhàn, nhưng nữ phàm nhân này lại ra sức khước từ, hắn càng nghĩ càng căm tức, cho nên ác thanh ác khí nắm góc bàn nói: “Cái giao dịch này không làm không thể, nếu không ta liền giết ngươi!” Hắn vừa dùng lực, một góc bàn nho nhỏ bị hắn bẻ ra.

Trong lòng nàng lộp bộp vang lên một tiếng, sức lực của tiểu yêu quái này thật lớn, tính tình cũng không quá tốt, cùng yêu quái đàm phán quả nhiên có nguy hiểm đến sinh mạng. Song trên mặt nàng vẫn lộ ra vẻ tự nhiên, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn báo thù cho mẹ của ngươi, thì cứ giết ta đi. Mọi người nhất phách lưỡng tán, cùng lắm thì ta một mạng bồi hai người các ngươi, các ngươi thì sao, cứ trốn đông trốn tây cả đời đi.”

“Ta nghe nói tính mạng của bức yêu cũng rất dài , chậc chậc, ít nhất có thể sống hai trăm năm, nói cách khác, ở 170 -180 năm tiếp theo, các ngươi có muốn cũng không ngẩng đầu lên làm yêu quái được.” Đừng tưởng rằng đây chỉ là vấn đề mặt mũi, yêu quái tu hành cũng sẽ gặp gỡ tâm ma, nếu hai tiểu yêu quái này giết nàng mà khiến cho thù của mẫu thân khó báo, từ nay về sau trong lòng vẫn lo sợ, cũng sẽ dưỡng thành tâm ma, trở ngại tu hành.

Bạch Hồng Bạch Cảnh biết nàng nói đúng, đè xuống một chút phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói: “Ngươi thật có thể giúp chúng ta báo thù?”

Nàng dĩ nhiên không có nắm chắc rồi, chẳng qua là trực tiếp nói như vậy, sợ là sẽ bị hai Tiểu Yêu này xé thành mảnh nhỏ.

Nàng trầm ngâm nói: “Ta cần thấy rõ ràng tình thế rồi mới cho ra phán đoán. Nếu có kế hoạch thích đáng, không có chuyện gì là không làm được.” Lời này nếu lấy ra nói với người trưởng thành bình thường, sợ rằng sẽ bị xì mũi coi thường, kiểu nói “Dốc hết sức sẽ làm được” , cái loại cách nói trong lòng có bao nhiêu, thì làm bấy nhiêu, đã được chứng minh là lừa dối người . Đáng tiếc, hai con Tiểu Yêu trước mặt này còn quá nhỏ, bình thường tiếp xúc với Yêu Tộc cũng chất phác hơn nhiều so với Ninh Tiểu Nhàn, vì vậy không nhìn ra sơ hở trong đó.

“Nhưng các ngươi ra giá quá thấp.” Nàng đảo tròn mắt: “Nếu muốn ta hiến kế để đối phó Qua Thẩu, phải tiếp tục tăng giá lên đi!”

Bạch Cảnh khó xử nói: “Trừ hai thứ này ra, trên người chúng ta không có thứ nào khác, không lấy ra được những vật khác rồi.”

“Ai nói. Ta thấy các ngươi còn có một thứ cũng rất đáng giá a.”

Bạch Hồng sững sờ nói: “Cái gì?” Hắn cũng không nghĩ ra hai huynh đệ còn có thứ gì đáng giá có thể lấy, nữ nhân này phát hiện ra như thế nào?

Ninh Tiểu Nhàn cười, duỗi ngón tay ra chỉ vào lồng ngực của bọn hắn: “Chính là các ngươi!”

Bạch Hồng Bạch Cảnh ngẩn ngơ, mới kịp phản ứng nàng muốn hai huynh đệ lấy chính mình làm điều kiện, nhất thời giận dữ.

Sắc mặt Bạch Hồng đỏ ngầu, mở to hai mắt nhìn, dùng sức vỗ cái bàn nói: “Thì ra là ngươi muốn huynh đệ của ta làm nô lệ để sai sử! Thật đúng là to gan!”

Móng tay Bạch Cảnh cũng dài rồi, cười lạnh nói: “Chúng ta đường đường là yêu quái, sao có thể làm nô dịch cho người phàm? Ninh tỷ tỷ, ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

So sánh ánh mắt lớn à, ai sợ ai chứ? Nàng đè cảm xúc hoảng hốt xuống, trừng to mắt nói: “Chớ có nói bậy bạ, ai đánh tính toán coi các ngươi là nô dịch? Ta chỉ nghĩ trong lúc đi về phía tây, trên đường tìm hai người bạn. Các ngươi là yêu quái, rồi lại không có yêu khí, dưới nhiều tình huống có thể dễ dàng làm việc hơn so với người phàm như ta. Ta chỉ muốn mượn chút năng lực của các ngươi tới dùng, làm sao có thể nói là nô dịch?”

Bạch Cảnh Bạch Hồng liếc nhau một cái, nghi ngờ nói: “Mẫu thân nói, loài người luôn dùng lời ngon tiếng ngọt, không thể dễ tin. Chúng ta làm sao biết ngươi thật không có ý định nô dịch chúng ta?”

Nàng thật sự tính toán đem hai bọn hắn vào Thần Ma ngục, sau khi đi vào còn có thể tùy vào hai người bọn họ sao?

Nàng cười lạnh: “Mẹ ngươi nói ‘ loài người ’, chỉ chính là nam tử trong nhân tộc đi? Cái giống chết tiệt kia đúng là đa số đều khẩu Phật tâm xà, bội bạc ngu ngốc, phiền toái nhiều, chức năng ít, trị giá thì cực thấp.” Nàng nói một đống lộn xộn: “Nữ tử chúng ta thì lại khác, mẫu thân các ngươi đối xử với các ngươi chưa bao giờ đòi hồi báo đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio