Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 6 chương 606: một người âm cửu u

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tấm lụa đỏ giống như cái đuôi rắn độc bị bị giẫm, phắt một cái nâng lên nhào về phía trước!

Ninh Tiểu Nhàn từng đấu thắng nàng vài lần nên đã hiểu thần thông của nàng ta. Bây giờ không có Kim Vô Hoạn ở bên cạnh quấy nhiễu, mà nàng đã sớm không để ý sinh tử, trong lòng trống rỗng vô cùng, tới khi tấm lụa đỏ lấn đến trước mặt cơ hồ quấn lên người. Nàng đều không tránh không né chấp nhất cầm răng nanh nhẹ nhàng một kích tinh chuẩn đâm vào “bảy tấc” của tấm lụa đỏ! Tấm lụa đỏ nhìn như mềm mại, song sau khi quấn lên địch nhân, chỉ cần một ý niệm trong đầu chủ nhân là có thể xiết đối phương nổ tung máu thịt đầy đất. Đáng tiếc, nó phải chống lại Ninh Tiểu Nhàn, từ đầu đến cuối cũng không có cơ hội này.

Vũ khí của Hàn Quỳnh tiên tử uốn lượn linh động như rắn độc. Song phàm là rắn tất nhiên đều có chỗ hiểm bảy tấc. Chỗ yếu hại của vài thước lụa đỏ mềm nhũn lúc nào cũng được biến đổi lưu chuyển. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn khổ tu tâm pháp thấy mầm biết cây mới có thể phân tích cặn kẽ bắt được chỗ sơ hở duy nhất đó. Lần này vừa đâm khiến trên mặt lụa có một lỗ nhỏ, cả tấm lụa đỏ cũng ngừng lại héo rũ trên đất như rắn chết, không chút linh tính.

Nàng khổ luyện thuật lụa đỏ trăm năm cứ như vậy bị phá rồi? Hàn Quỳnh tiên tử nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, khó có thể tin, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh u ám không ánh sáng, có cảm giác nản lòng thoái chí.

Nàng vừa thất thần, Ninh Tiểu Nhàn đã lướt đến trước mặt Dư Anh Nam, ánh mắt đảo qua trên người nàng, sau đó không lý do cảm thấy một trận lạnh lẻo thấu xương, không nhịn được sợ hãi nói: “Nàng ta muốn làm cái gì?”.

Ý niệm này của nàng ở trong đầu còn chưa chuyển xong, trên cổ tay phải đột nhiên chợt lạnh, bên tai nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của Ninh Tiểu Nhàn: “Thật xin lỗi!”

Sau đó, đau đớn thấu tim từ cổ tay phải nổ tung. Lúc này nàng mới phát hiện đối phương cầm lên chủy thủ, cắt Nam Minh Ly hỏa kiếm và tay phải của nàng xuống!

Ninh Tiểu Nhàn khẽ khom lưng, tay phải vững vàng tiếp được cánh tay Dư Anh Nam đang rơi xuống và thần kiếm.

Quan trọng hơn là nàng không cảm giác được một chút chống cự nào.

Xem ra suy đoán ban đầu của nàng không sai, chỉ cần nắm Dư Anh Nam “trong tay” là được, chuôi thần kiếm này quả thật có chút...yếu ngốc.

Rốt cục thì nàng đã có được Nam Minh Ly hỏa kiếm. Chịu nhiều khổ cực như vậy, ngay cả tính mệnh đều dán một nửa vào. Rốt cục thanh thần kiếm này bị nàng nắm trong bàn tay.

Trong lòng vừa mới hiện lên vui sướng từ tự đáy lòng, nàng lập tức thấy thân thể mệt mỏi, lại có cảm giác không đứng thẳng nổi. Đây là điềm báo nguyên thần sắp hết, có lẽ nàng nên sớm trở về…

Nàng không thể trở về Thần Ma Ngục.

Bởi vì vừa rồi khi nàng vừa bắt được Nam Minh Ly hỏa kiếm, trước mắt lập tức lặng yên hiện ra một bóng dáng.

Đây chắc chắn không phải ảo giác do nàng mất máu quá nhiều mà nhìn thấy. Người này thật sự trống rỗng xuất hiện trước mắt nàng, hơn nữa gương mặt thoạt nhìn rất quen thuộc. Gương mặt ôn nhuận, đôi môi hơi dày, ánh mắt vừa cười một tiếng lập tức híp thành một đường. Chính là Ngô quản sự mấy ngày nay mỗi ngày đều làm bạn với nàng trong Bạch Ngọc Kinh.

Hắn nở nụ cười nhìn nàng. Trong tay cầm vũ khí – Thứ Long Kích nàng đã nhìn quen. Không đợi nàng dần dần suy nghĩ cẩn thận hiểu được tại sao thanh vũ khí hơn năm vạn cân lại được tên quản sự nho nhỏ này một tay nắm chặt, hắn cầm cái kích dài đâm tới đây.

Nàng ở Hoa Hạ có xem một tiết mục ngắn: hòa thượng trong miếu trên núi, tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng: trước khi ngộ đạo ngài đều làm những thứ gì? Lão hòa thượng nói: “Đốn củi, nấu cơm, ăn cơm”; như vậy sau khi đắc đạo thì sao? Đáp viết: “Vẫn là đốn củi, nấu cơm, ăn cơm”. Tiểu hòa thượng u mê khó hiểu, vậy hai đạo đó có gì khác nhau chứ? Lão hòa thượng trả lời nói: “Đương nhiên có khác nhau, trước kia lúc ta đốn củi sẽ nhớ nấu cơm; hiện tại khi ta đốn củi cũng chỉ nghĩ tới đốn củi.”

Kể từ khi bước lên lên con đường về phía tây, nàng xem qua rất nhiều người ra tay: có xinh đẹp, có đơn giản, có nhanh chóng như lôi điện, có biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, có chính khí hết sạch không còn gì, có âm nhu ác độc. Nhưng chưa bao giờ có một người ra tay có thể giống như Ngô quản sự, chất phác tự nhiên, quy củ nhưng lại có thể làm một chuyện tới cực hạn, ăn cơm chính là ăn cơm, ngủ chính là ngủ, giết người chính là giết người!

Một kích đâm ra, cũng chỉ có một kích đâm ra mà thôi, dứt khoát gọn gàng, tâm không suy nghĩ mà chuyên tâm. Thoạt nhìn thậm chí là bình thản thanh quả như nước, cùng không hề tương xứng với uy danh của chuôi kích nặng giết người như ngóe kia. Nhưng lại nàng trơ mắt nhìn, mới phát hiện tốc độ của cái kích dài này lại vượt xa tốc độ phản ứng suy nghĩ của nàng.

Thậm chí trước khi nàng theo bản năng muốn nhanh chóng vào Thần Ma Ngục mũi kiếm đã đâm vào ngực nàng.

***

Ninh Tiểu Nhàn thường nghe người khác nhắc tới từ “đau nhức thấu tim”. Nàng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ đích thân nếm thử mùi vị này.

Cái loại đau đớn bén nhọn như bị xé nứt, thứ cảm giác bất đắc dĩ và tuyệt vọng, dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung cũng khó có thể miêu tả một phần vạn cảm giác này.

Một kích này của Ngô quản sự trực tiếp đâm từ ngực nàng xuyên qua thân thể đơn bạc, vững vàng ghim vào mặt tường phía sau. Nàng không cần vận dụng thần niệm nhìn cũng biết mũi kích đâm xuyên tim nàng. Mép mũi kích sắc bén hình bán nguyệt lập tức cắt thật sâu vào ngực bụng nàng. Trên chuôi vũ khí hung hãn này có hiệu quả đặc biệt “đốt hồn” cũng phát huy tác dụng. Vì vậy thần hồn của nàng lại một lần nữa bị thương nặng, ngay cả nàng cũng có thể cảm giác được thức hải của mình đang khô khốc.

Mạng mình xong rồi. Nàng hiểu rõ được điểm này hơn bất cứ lúc nào. Kỳ quái nhất chính là nàng không cảm thấy sợ, chỉ thấy thật sâu không cam lòng và lo lắng mà thôi.

Mọi người đứng ngoài quan sát mắt thấy tình hình này, đều ngây người, không biết Ngô quản sự có thâm cừu đại hận gì với nàng mà lại muốn dùng phương thức tàn khốc như thế dồn người ta vào chỗ chết. Rất nhiều người nhìn xem, cô gái có thân thể đường cong lả lướt bị Thứ long kích đâm vững vàng dính trên tường, phảng phất như tiêu bản hồ điệp cực kỳ tinh mỹ. Thể chất của nàng còn hơn xa yêu quái bình thường, sinh mệnh lực tràn đầy, dù trái tim bị đinh xuyên nhưng nhất thời nửa khắc đều không thể chết đi. Giờ phút này mọi người thấy một màn này, lại sinh ra một loại mỹ cảm thê lương, buồn bã mà đẹp đẽ, không đành lòng cũng không nguyện dời mắt.

Mà ánh mắt Ngô quản sự đối với nàng cũng ôn hòa, mừng rỡ, thậm chí có mấy phần hiền lành, giống như đang xem tác phẩm mình đắc ý nhất.

Đó là một đôi mắt như thế nào? Màu tím còn động lòng người hơn với phỉ thúy tím xinh đẹp nhất, còn trầm tĩnh hơn so với thủy tinh sáng long lanh. Hắn chỉ cần nhìn ngươi một cái, giống như thiên ngôn vạn ngữ, nhiều loại tâm sự có thể trong khoảnh khắc để ngươi lĩnh ngộ.

Đây là một đôi mắt biết nói.

Có thủ vệ Thiên Thượng Cư tỉnh táo lại, vội vàng xông lên trước nói: “Buông nàng!”

Ngô quản sự cười cười cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ vung tay lên, đám người kia lập tức đụng phải bức tường vô hình, gần như bị bắn trở về.

Quanh thân hắn bố trí kết giới.

Trong đám người, Biện trưởng lão ho nhẹ một tiếng nói: “Đều lui ra đi.”

Nếu thủ vệ Thiên Thượng Cư không tiến lên, người bên ngoài cũng vui vẻ xem náo nhiệt. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu ánh mắt ngó chừng Thủy Nguyệt Kính tầng thứ bảy. Hôm nay tầng lầu này thật sự một khắc cũng không yên tĩnh.

Ninh Tiểu Nhàn chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt. Nàng há to miệng, chỉ có thể nỗ lực phun ra một chữ: “Âm...”

Ngô quản sự một tay nắm kích. Một tay dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi mình, nhẹ nhàng “xuỵt” một tiếng nói: “Là ta, lần đầu gặp mặt, Ninh trưởng lão quả nhiên khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa!”

Trong mắt của hắn thần quang chói lọi rực rỡ, khiến nụ cười trên khuôn mặt đại chúng toát lên vẻ xinh đẹp mà quỷ dị: “Thật không hổ là sủng vật nhỏ bé Trường Thiên dốc lòng dạy dỗ, biểu hiện của ngươi khiến ta rất thỏa mãn.”

“Sao ngươi biết... là ta?” Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt lại thở dốc, chỉ cảm thấy trong lòng nước đắng ồ ồ mà chảy. Nàng đã đoán được độc thủ phía sau màn là ai, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đích thân ra trận, đào hầm đợi nàng tới nhảy.

Hắn chính là thủ phạm khiến Trường Thiên khuất nhục bị vây hãm trong Thần Ma Ngục hơn ba vạn năm, làm nàng bước lên con đường từ từ đi về phía tây.

Người khởi xướng tất cả – Âm Cửu U.

Hóa ra khi nàng luôn luôn chú ý hắn, đồng thời tên đối thủ đối đầu một mất một còn của Trường Thiên cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác đối với nàng.

Câu hỏi của nàng có chút không đầu không đuôi nhưng Âm Cửu U vừa nghe đã hiểu, vì vậy cười đặc biệt vui sướng: “Phân thân của ta ở ngoài rừng rậm Ba Xà biến mất, tên phản đồ Công Thâu Chiêu cũng chạy về hướng đó. Đại công tử Khánh Kị phủ Phụng Thiên hai lần gặp nạn, trưởng lão Ẩn Lưu như ngươi đều trống rỗng xuất hiện tại hiện trường. Nếu nói lúc ấy ta chỉ hoài nghi, thì sau khi nhìn thấy yêu sọ, ngươi cho rằng ta còn không nhận ra ngươi?”

Thì ra lúc nàng thử dò xét Ngô quản sự thì “Ngô quản sự” cũng đã thử dò xét nàng. Nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ: “Vậy ngươi còn

...giúp ta giết chết, Quyên Nương?”

Nàng vừa nói cái này, tựa hồ gãi đến chỗ ngứa của Âm Cửu U: “Ha ha. Trò chơi thú vị như vậy. Ta làm sao sẽ bỏ qua? Thực không dám đấu diếm, Nam Minh Ly hỏa kiếm chính là ta lấy từ A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn mang đi, ừ, tìm bảo hộp giấu kiếm kia cũng tốn không ít thời gian. Thần kiếm xuất hiện ở Bạch Ngọc Kinh cũng do ta đưa vào để bán đấu giá. Trường Thiên nha Trường Thiên! Ngươi nhìn, ta không cần phí nhiều công sức đi tìm ngươi, chỉ cần có kiếm này trong tay, các ngươi sẽ tự chui đầu vào lưới.”

“Cái gì chó má thiên đạo? Cái gì mệnh trung chú định? Cho dù ngươi là con cưng của thiên đạo. Rơi vào trong tay của ta đều phải ngồi trong đáy nhà tù!” Hắn chê cười một tiếng, khẽ cúi người nói bên tai nàng: “A. Trường Thiên, ván này, ngươi nên nhận thua đi thôi? Đừng giả bộ nữa. Ta biết cho dù ở chỗ đó, ngươi cũng thấy được, nghe được.”

Giọng nói giống như lão hữu đang hàn huyên, làm gì có điểm nào như hai kẻ thù sinh tử? Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Âm Cửu U, nhìn thấy dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt rõ ràng lại hiện lên chút chấp nhất ngoan cố, lúc này mới chợt hiểu: “Đúng rồi, hắn không biết nguyên thần Trường Thiên bây giờ không ở trong ngục. Hắn vẫn cho rằng hắn đang đánh cờ chơi một ván với Trường Thiên.”

Âm Cửu U biết rõ, cõi đời này chỉ có duy nhất Nam Minh Ly hỏa kiếm có thể giải phóng Trường Thiên ra khỏi Thần Ma Ngục. Vì vậy phân thân của hắn đã đi sớm trước nàng một bước tới Tuyết Sơn A Thái Lệ Nhã lấy ra thần kiếm. Hắn từ đủ loại dấu hiệu đoán Ninh Tiểu Nhàn đã chiếm được Thần Ma Ngục, cho nên đưa thần kiếm vào Bạch Ngọc Kinh bán đấu giá nhằm thử dò xét. Nàng có khát vọng không bình thường với thanh thần kiếm này, quyết tâm nhất định phải có được, cộng thêm nàng xuất thân từ Ẩn Lưu mà Trường Thiên sáng lập. Nếu Âm Cửu U còn không đoán ra quan hệ giữa Trường Thiên và nàng thì hắn cũng không xứng với tên Âm Cửu U.

Nhưng hắn có tính toán khôn khéo hơn nữa, thì dù sao hắn chưa từng hóa thân thiên đạo, không biết ván cờ hắn tỉ mỉ bố trí, chỉ có Ninh Tiểu Nhàn một mình nhảy vào, mà Trường Thiên hoàn toàn không có ở đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio