Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 7 chương 625: măng trúc xào thịt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Thúc đẩy nhân duyên, cầu nhi tử nó làm không được, nhưng ban bố mưa gió còn không thể sao? Trấn nhỏ này giao thông không tiện, dân trấn cần dựa vào trồng trọt hao màu để sống qua ngày. Một đại yêu quái bố thí chút nước mưa có là việc gì khó? Xích Nha nghe cầu nguyện mưa, hóa giải tình hình hạn hán, so với thủy thần tiền nhiệm thì có trách nhiệm hơn nhiều lắm, dân trấn tự nhiên đối với ân đức của nó càng sâu hơn một tầng.

Chẳng qua trong tay nó nắm thủy thần vị, dân trấn đến miếu cầu nguyện, lời cầu truyền tới lỗ tai nó không dứt, người muốn phát tài, người cầu con cái, kẻ muốn người đối nghịch phá sản, lại có kẻ cầu tiểu quả phụ cách vách cùng mình thành chuyện tốt … một ngàn người thì một ngàn loại tạp niệm, cứ như vậy cầu tới bên tai nó suốt ngày, cũng cơ hồ đem nó ép điên, chỉ cảm thấy cuộc sống bình tĩnh suốt ba vạn năm qua bị phá vỡ, ngay cả bình tâm tĩnh khí để tu hành cũng không được.

Hơn nữa, nó mặc dù hưởng thụ cung phụng hương khói của nhân gian nhưng cũng quấn tới rất nhiều nhân quả lên người, cũng không tốt cho tu hành sau này, cho nên Hám Thiên Thần Quân tới, Xích Nha còn ước gì được rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, chỉ sợ rừng rậm Ba Xà dù cho có vào không có ra, cũng còn có được thanh tĩnh a.

Trường Thiên thấp giọng nói “Ẩn Lưu mặc dù ẩn trong rừng rậm Ba Xà, nhưng cũng không thể coi như một khối sắt. Với thủy tộc như Xích Nha, là tộc nhân cần thiết sử dụng cho chúng ta”. Đây là hắn hướng Ninh Tiểu Nhàn giải thích nguyên nhân chiêu dụ Xích Nha.

Trường Thiên nguyện ý đem đại sự trong tông cùng nàng thương lượng, đại biểu bản thân đối với nàng tôn trọng, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn có một dòng khí ấm áp chảy qua, không khỏi nắm tay hắn chặt hơn.

Nàng hiểu suy nghĩ của Trường Thiên, rừng rậm Ba Xà tất cả đều là lâm mộc, mặc dù có lâm vệ khống chế, song còn có thủy đạo thông suốt bốn phương. Ẩn Lưu vốn không có yêu quái thủy sinh, cho nên nuôi thả mấy loại thủy sinh đều là đại hình dị thú. Nhưng những loại dị thú này trí lực rất thấp, dễ dàng bị người chui vào chỗ trống, nói đâu xa, năm đó nàng lợi dụng thần uy Ba Xà khống chế Thương Long từ đường thủy đi tới bản thể của Trường Thiên đó sao?

Nàng có thể làm như thế, khó bảo đảm ngày sau không có người theo chân. Lại nói hiện tại cùng dĩ vãng bất đồng, Ẩn Lưu gây thù quá nhiều, đây lại là khâu trống đại họa, sớm muộn cũng phải nghĩ biện pháp bổ sung.

Rừng rậm Ba Xà giáp biển, bọn họ không thể không nghĩ tới việc chiêu dụ một ít yêu quái biển. Chẳng qua phàm là sinh vật biển có chút khả năng thì hình thể lại quá mức khổng lồ, ở trong sông không thể thi triển hết năng lực. Kẻ nhỏ yếu lại không thích ứng được với cuộc sống nước ngọt, vì vậy nếu chọn một ít yêu quái có thể sinh sống được cả ở sông hồ như loại cá này tự nhiên là không gì tốt hơn.

Chẳng qua là, Kính Hải vương phủ cũng không gần đây, tại sao lại muốn duỗi tay dài như vậy, đi khiêu khích yêu quái ở tận Bạch Đào giang? Nàng hỏi vấn đề này, Trường Thiên lại trầm mặc, qua thật lâu mới nói “Máu huyết của nó có tác dụng diệu kỳ, hơn nữa theo số tuổi càng tăng thì uy năng của máu càng lớn. Máu của yêu quái loại này lại tương đối ôn hòa, Xích Nha đã sống hơn ba vạn năm, người Kính Hải vương phủ sợ là muốn lấy máu của nó”. Hắn không nói rõ, nhưng nàng cảm thấy, hắn nhất định biết tác dụng đó là cái gì, chẳng qua là bây giờ không muốn nói ra mà thôi.

Trường Thiên từ trước đến giờ đều như vậy, chuyện không muốn để nàng biết liền kiên quyết không nói ra, nàng cũng đã thành thói quen.

Lần này, Trường Thiên trở lại trong trấn, không tốn chút công phu liền tìm được phố Thiêm Đình, theo hướng dẫn của đại hán nọ tìm được căn nhà nhỏ trước cửa có một cây táo.

Đây là chỗ ở của Từ gia? Đình viện này diện tích cỡ trung, thoạt nhìn chỉ là một hộ nông dân bình thường, người bên trong tại sao lại nhận ra được nàng, hơn nữa đối với nàng lại có mấy phần hiểu rõ?

Trường Thiên lại không có mấy thứ nghi vấn như nàng, chẳng qua chỉ nhấc chân đi tới, kình khí quanh thân phất động, không cần hắn động thủ, cửa đã mở ra.

Trong đêm khuya yên tĩnh, cửa gỗ chầm chậm mở rộng, động tĩnh thoáng cái truyền đến rất xa.

Trường Thiên dẫn nàng chậm rãi đi vào, vừa đứng trong đình viện, chân mày hắn nhăn lại, thần niệm của hắn đi vào trong, thấy được trong nhà chỉ có hai phàm nhân, không có hơi thở của người tu tiên.

Trong sương phòng, đèn dầu rất nhanh được thắp sáng, hiển nhiên chủ nhà đã thức. Qua mấy hơi thở, một lão đầu tử đi ra, một tay xách đèn một tay cầm gậy gỗ. Nhìn thấy hai người đứng trong đình viện nhà mình, gậy gỗ trong tay không khỏi cầm chặt hơn, cả kinh nói “Ngươi, hai người các ngươi muốn gì?”. Mượn ánh đèn, hắn nhìn được hai người trước mắt đều là tuấn nam mỹ nữ, không giống thường nhân bình thường.

Mặc dù tay chân thoạt nhìn vẫn hoạt bát, đây cũng là lão giả đã qua tuổi sáu mươi. Ninh Tiểu Nhàn giành nói trước khi Trường Thiên mở miệng “Nơi này là Từ gia?”

Lão đầu tử kinh sợ nói “Tặc nhân! Các ngươi muốn làm gì?”

Nàng cũng thấy nơi này không giống nơi có tu sĩ cư trú “Con gái của ngươi có nhà không? Ta muốn gặp”

Lão đầu nghi ngờ nói “Con gái của ta?”

“Chạng vạng hôm nay nàng có tới miếu thủy thần. Chúng ta tìm nàng có việc”

Lão đầu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm “Thì ra không phải tới đánh cướp … Người kia cũng không phải con gái của ta, chẳng qua nàng chỉ tới thuê chỗ ở hơn hai tháng mà thôi, đêm nay nàng đã rời đi”

Cô nương này là sợ nàng trả thù, cho nên vội vàng rời đi trước? Ninh Tiểu Nhàn híp mắt lại. Trường Thiên đã mở miệng “Người đã đi? Có vật gì lưu lại không?”

Lão đầu tử còn có chút do dự, trong tay cô nương trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một thỏi bạc lấp lánh.

Bạc, hơn nữa còn là đĩnh bạc năm mươi lượng.

Bảo bối này quả nhiên so với bất cứ lời nói nào đều có tác dụng hơn, so với bất cứ thứ gì càng đáng tin hơn. Hai mắt lão đầu tử nhìn thẳng, chỉ thấy bàn tay Ninh Tiểu Nhàn khép lại, lần nữa mở ra, nén bạc đã biến thành thỏi bạc tròn.

Cô nương này, khí lực thật lớn. Hắn nuốt nước miếng, trên mặt rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi. Lão đầu cũng không đần, chỉ ngón tay “Sương phòng phía tây là chỗ ở của nàng, tự các ngươi đi xem”

Sương phòng phía tây không lớn, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn mà thôi. Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn đi vào, nơi này đã không còn vật gì, lại bị quét dọn không thấy một hạt bụi hay một sợi tóc. Nghĩ ra chắc đối phương sợ nàng sử dụng thuật truy tung, cho nên trước khi đi đã xóa sạch dấu vết.

Ninh Tiểu Nhàn cau mày, gọi lão đầu tử đang đứng ở cửa nhìn đi vào “Nàng ở nhà ngươi, có từng tiếp xúc qua thứ gì không?”

Từ lão đầu nói “Cô nương kia ở trong phòng này, rất ít khi tiếp xúc với chúng ta. Có việc thì đi thẳng ra ngoài”

Ninh Tiểu Nhàn đem khối bạc trong quơ quơ trước mặt hắn “Nàng từng ở nhà ngươi có chạm qua thứ gì hay bất kỳ vật gì, ngươi nghĩ kỹ lại xem”

Thật ra miếng bạc cũng không đẹp mắt, bất quá bàn tay nhỏ bé của cô nương trước mặt thật đẹp, mười ngón tay nhỏ dài tinh tế, trắng nõn như hành, so với tay cô nương từng ở đây thì đẹp hơn không biết bao nhiêu.

Từ lão đầu nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt nhìn đèn dầu từ sương phòng phía đông, quả quyết nói “Có, có một thứ”, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn tay màu vàng nhạt.

Khăn tay tày được chế tác tinh tế, Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn đã nhận ra chất liệu và kỹ năng thêu thượng đẳng, phía trên thêu Bình Giang xuân quy đồ tinh tế, đường may nghiêm cẩn, một chiếc khăn lụa như vậy đặt bên ngoài có thể bán tới bốn mươi lượng bạc, chỉ tiếc khăn đã bị xé rách, ở giữa có một lỗ thật dài.

Một chiếc khăn lụa như vậy, sao lại rơi vào trong tay Từ lão đầu “Đây là?”

Từ lão đầu lúng túng cười “Hai ngày trước cô nương đó làm hư, muốn ta đem ném đi. Ta thấy khăn lụa này rất tốt, nên lưu lại …”

Hắn còn chưa nói xong, Trường Thiên đã lấy quả cầu bạc trong tay Ninh Tiểu Nhàn ném cho hắn. Từ lão đầu chỉ thấy mắt hoa lên, khăn tay đã tới tay Trường Thiên.

Trường Thiên chỉ dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy chiếc khăn, dáng vẻ ghét bỏ, sau đó thúc giục “Chúng ta đi thôi”

Tới khi Từ lão đầu ra khỏi sương phòng phía tây, trong viện trống không, nào có nửa thân ảnh?

Chẳng lẽ là quỷ? Hắn rùng mình một cái, cúi đầu nhìn, ngân cầu trong tay nặng trịch, dùng răng cắn còn lưu lại dấu răng trên đó.

Mà quản khỉ gió là người hay quỷ, cho bạc là được rồi!

Ra khỏi chỗ Từ gia, Ninh Tiểu Nhàn rùng mình. Trường Thiên liếc nàng một cái “Nàng có tu vi, lại bị gió rét ảnh hường?”

Nàng le lưỡi “Lão đầu tử kia thật đúng là buồn nôn” tuổi lớn như vậy còn …

Trường Thiên lắc đầu “Hắn nếu không háo sắc, việc đuổi theo cô gái kia còn cần tốn thêm thời gian. Đem món đồ chơi của nàng lấy ra đi”

“A” nàng từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn không biết làm bằng vật liệu gì, thoặt nhìn đen nhánh không chút thu hút, trên mặt khảm ba miếng thủy tinh nhỏ như lăng kính. Nàng đón lấy khăn lụa đặt trên mặt nhẫn, cúi đầu niệm hai câu khẩu quyết, ba miếng thủy tinh đột nhiên phát ra hồng quang.

“Đi thôi, nàng ta đi về hướng đông” Trường Thiên chỉ nhìn một cái, liền nắm lấy cánh tay nàng, ngự không bay đi.

Chiếc nhẫn này là xảo khí của Thiên Kim Đường, có thể dùng vật để tìm người, lúc trước trong rừng rậm Ba Xà nàng dùng nó để tìm người, lần nào cũng đúng, chỉ cần đem vật phẩm người này từng đụng đặt trên nhẫn là có thể tìm ra phương hướng của đối phương. Người nọ đã rời đi, so với bọn họ sớm hơn không ít, nhưng cước trình của Trường Thiên cực nhanh, trong quá trình truy tung điều chỉnh phương hướng mấy bận, màu sắc thủy tinh trên chiếc nhẫn ngày càng sáng, hiển nhiên tiếp cận với đối phương ngày càng gần.

Rốt cuộc, Trường Thiên chỉ vào một người nói “Người trong miếu là nàng?”

Nơi này là trong rừng tùng, người kia đang được che khuất dưới hai cây đại thụ, bên cạnh một đống lửa. Nàng đã đổi một thân xiêm y, không mặc bạch y như lúc trước, song Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy khuôn mặt nàng, cảm thấy có mấy phần quen thuộc, chẳng qua là không nhớ đã từng gặp ở đâu? Trong trí nhớ chỉ lưu lại chút ít.

Cô gái này đạo hạnh không cao, chỉ đến khi hai người đến rất gần mới mờ mịt ngẩng đầu, trong thấy Ninh Tiểu Nhàn.

Chỉ nhìn một lần liền không giấu được sự sợ hãi cùng oán độc thật sâu.

Lấy định lực của Ninh Tiểu Nhàn, nhìn thấy ánh mắt như thế, cũng cảm thấy giống như sau lưng có rắn độc đang nhìn, âm lãnh khó chịu. Trong ý thức rốt cuộc hiện lên ánh sáng, nàng hoàn toàn xác nhận có biết cô nương này, chẳng qua chưa từng để ý nên ấn tượng không sâu.

“Ngươi là nha hoàn của Kim Mãn Ý”

Cô gái này đi theo bên cạnh Kim Mãn Ý, có gặp qua Ninh Tiểu Nhàn mấy lần, nhưng không biết Trường Thiên là ai, vì vậy cắn răng nói “Ngươi hại cả nhà Kim gia, bây giờ lại muốn đuổi cùng giết tận sao?”

Hại cả nhà Kim gia? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa động, nhìn về phía Trường Thiên. Sau khi nàng tỉnh lại, chỉ biết là Kim Vô Hoạn ở Bạch Ngọc Kinh đã bị Trường Thiên tru diệt, nhưng lại chưa có ai nói với nàng Tế Thế Lâu cũng gặp chuyện. Lúc này nàng mới nhớ tới, Cửu Tiêu Phái cũng bị Ẩn Lưu tiêu diệt, mà Kim Vô Hoạn là chủ lực vây giết nàng, Tế Thế Lâu nằm trong tay hắn, làm sao có thể thoát khỏi lửa giận của Trường Thiên?

“Có liên quan gì tới ngươi?” sắc mặt Trường Thiên lạnh nhạt nói “Kim Mãn Nghiên ở đâu?”

Lời này của hắn đủ khiến người giận sôi. Nha hoàn Kim gia cười lạnh nói “Ngươi không thể nào bắt được tiểu thư …” Lời còn chưa dứt, Trường Thiên đã xòe tay ra đặt trên huyệt thái dương nàng.

Hắn rõ ràng cách nàng hơn hai trượng, tốc độ ra tay cũng không nhanh, nhưng nàng không thể tránh được, trơ mắt nhìn ngón tay thon dài của mỹ nam tử đặt trên trán mình, giống như ôn nhu, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn, nháy mắt chìm vào hôn mê.

Trường Thiên hỏi một câu kia, bất quá chỉ để khởi động ý nghĩ của nàng về Kim Mãn Nghiên để sử dụng sưu hồn thuật. Đạo hạnh người này kém cỏi, hắn cũng không muốn dùng nhiều thêm nửa phần khí lực. Đây là trò hay sở trường của Âm Cửu U, hắn cũng có thể sử dụng rất thành thạo.

Hắn ngưng thần hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, sau đó ngón tay chụm lại, thần hồn của nha hoàn này đã bị kéo ra ngoài. Tu vi của nàng chưa tới Nguyên Anh kỳ, thần hồn vẫn chưa hoàn toàn thành hình người, nhưng cũng có đường viền mơ hồ. Môi đỏ của Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhếch, còn chưa phát ra âm thanh, hắn đã thuận tay nắm lại, đem sợi u hồn bóp nát như trứng gà, hồn hỏa rung động vài cái liền tiêu thất trong thiên địa.

Tuy nha hoàn của Kim Mãn Ý cố ý ngáng chân nàng trong trấn, nhưng Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy nàng ta gặp phải xui xẻo, vừa lúc đụng phải Trường Thiên. Nàng ta từ trong Kim gia khó khăn chạy trốn vào thế giới phàm nhân, như hạt cát trong biển lớn, lần này nếu không phải nàng ta mang ác tâm đối với Ninh Tiểu Nhàn thì vốn không bị giết.

Nàng lắc đầu, rút Trường kiếm ra, tìm khoảnh đất trống trong rừng, thuận tay đào một cái hố, đem tiểu nhà hoàn không biết tên này chôn cất.

Trường Thiên chắp tay đứng một bên, nhìn nàng làm xong những chuyện này, khóe miệng nhếch lên.

Lại tới nữa, cái không khí nhàn nhạt sát khí. Con ngươi nàng đảo tròn, ân cần hỏi “Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục lên đường sao? Đêm nay trời trong, trăng sao có thể soi đường” hắn vẫn luôn lấy công khóa của nàng làm đầu, nếu lên đường luôn chắc là an toàn hơn cho nàng.

“Không vội” Trường Thiên khẽ động khóe miệng, bàn tay hướng tới nàng “Tới đây”

“Làm sao thế?” Nàng cười ha ha, trong lòng cảnh giác. Bước vào tiên đồ lâu như vậy, giác quan thứ sáu đã linh mẫn lên rất nhiều, hiện tại nàng chỉ cảm thấy nam nhân này ở trong tình trạng giống như khi ở núi Ô Xích Nhĩ trong tuyết sơn, làm cho nàng theo bản năng không dám nhích tới gần.

Hắn không trả lời, chẳng qua là nhìn nàng, mày kiếm chậm rãi nhướng lên, cảm giác áp bách mười phần. Nàng vội vàng nở nụ cười, không để ý tới báo động trong lòng, đem bàn tay nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay hắn.

Một giây sau, nàng chợt bị kéo vào trong ngực hắn, cái cảm giác như bị mãnh thú giam cầm nổi lên trong lòng.

Trường Thiên ôm lấy eo nhỏ của nàng lại, không nhanh không chậm ngồi xuống, nhẹ nhàng nói “Bé ngoan, thân thể nàng bây giờ đã hoàn toàn bình phục rồi chưa?”

Nàng trì độn gật gật đầu.

“Rất tốt, vậy ta liền không cần nương tay nữa” Khóe miệng hắn nhếch lên, rốt cuộc cười đến sảng khoái tựa như hét giận, dưới ánh trăng tuấn mỹ mê người. Hắn rất ít khi thoải mái cười to, lần này như vậy khiến nàng nhìn đến ngây người, bất quá nghe hắn nói nửa câu sau, nàng chỉ cảm thấy trái tim nhỏ run lên “Tiểu Nhàn, nàng khi nào thì học nói dối ta rồi?”

Sau lưng nàng lập tức thấm mồ hôi lạnh, xoắn tay ấp a ấp úng nói “Ta, lúc ấy không nghĩ tới ta chỉ đi tới miếu thủy thần, lại gặp phải phiền toái …”

Đôi mắt hắn càng lúc càng sậm “Ta đã dặn dò, nàng ở trong khách sạn?”

“… Phải” nàng có chút ngập ngừng.

“Ta đã dặn nàng, ở yên trong rừng rậm Ba Xà, cho đến khi nguyên thần của ta trở lại? Nàng cũng từng phát thệ, không phải sao?”

Xong, xong rồi, thì ra trọng điểm ở chỗ này, nàng cũng biết tính khí của nam nhân này, thích nhất là gom lại tính sổ. Nàng trừng mắt nhìn nói “Đúng … Nhưng, chúng ta ước định thời hạn nửa năm. Trong vòng nửa năm chàng chưa trở về, ta nhận được tin tức của Ngôn tiên sinh, lúc đó mới rời đi. Cái này cũng không thể nói là ta vi phạm lời hứa …” lời giải thích của nàng ngày càng nhỏ khi ánh mắt của hắn nhìn xoáy vào nàng.

“Được, vậy nói chuyện khác” Mặt hắn không chút thay đổi “Ta đã nghiêm cấm nàng theo Đồ Tẫn học Đốt hồn thuật?”

Một câu này đánh trúng chỗ yếu của nàng, thoáng cái khiến nàng ngậm miệng, không dám lên tiếng.

Trong sân nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng củi cháy, thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách.

Trường Thiên thấy nàng mặc dù không dám lên tiếng nhưng đôi mắt hạnh lại xoay chuyển liên tục, hiển nhiên là không có nửa điểm hối hận, ngược lại đang nghĩ cách ứng phó hắn thế nào. Lửa giận trong lòng hắn nổi lên, đem lưng nàng nhấn một cái, đặt trên đầu gối, đầu hướng xuống đất.

Ninh Tiểu Nhàn đang suy nghĩ ứng phó với tức giận bộc phát của nam nhân này thế nào, không ngờ lại thấy trời đất xoay chuyển, cư nhiên bị hắn vững vàng đặt trên gối. Không đợi nàng phản ứng, trên mông “bốp” một tiếng truyền tới, đồng thời cảm giác đau đớn kịch liệt như lửa đốt cũng kèm theo. Âm thanh trầm thấp lúc này lọt vào tai “Cái này, bởi vì nàng tự ý rời rừng rậm Ba Xà, gây ra tai họa lớn như vậy”

Hắn đánh nàng! Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, thật lâu mới kịp phản ứng, lúc này hai cái đánh nữa lại đến “Cái này, bởi vì nàng lại trộm học cấm thuật, còn khiến thần hồn của bản thân bị thiêu đốt”

“A, buông” nàng rốt cuộc thét chói tai. Đau quá! Hắn dùng bao nhiêu sức lự a, tu vi của nàng mới là hợp đạo hậu kỳ, thế này là muốn mạng của nàng sao?

Thân thể mềm mại trong ngực đột nhiên trở nên trơn trượt không thể nắm giữ, nhẹ nhàng một cái sẽ thoát ra ngoài. Trường Thiên tại lúc nổi giận lại có mấy phần cảnh giác, nha đầu này lại dám dùng thuật học hắn dạy lúc bình thường, đổi lại là người khác sợ rằng nàng đã chạy thoát.

Hắn không nhịn được, cười mắng “Bản lãnh của nàng là ta dạy, còn muốn chạy trốn đi nơi nào?” hắn vươn tay đè dưới xương sườn nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm, thành công phá vỡ thuật pháp của nàng, đang dùng lực thân thể chợt run lên, tiếng cười khanh khách vang lên.

Hắn cù nàng! Trường Thiên thừa dịp động tác của nàng chậm lại, đem nàng một lần nữa đặt trên đầu gối, lại đem hai cái tay trắng muốt của nàng bắt lấy, cú đánh thứ ba rốt cục lại tới, vị trí không khác chút nào “Cái thứ ba, phạt nàng nói dối ta, mở miệng liền nói dối” Ừ, độ co giãn thật tốt.

“Đau quá, đau quá a!” Nàng bị giữ bất động, liều mạng lắc đầu, một đầu tóc đen tán loạn trên đùi hắn. Nàng đường đường tu sĩ hợp đạo kỳ gần tới đại viên mãn, lại bị hắn đặt trên gối đánh mông như vậy, thật mất hết mặt mũi rồi. nàng vừa thẹn vừa giận, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt to chứa đầy nước, hi vọng hắn có thể buông nàng ra.

Trường Thiên quyết làm như không thấy, “Bốp” một tiếng đánh xuống lần thứ tư. “Thứ tư …” phạt nàng tùy hứng, khiến hắn đau khổ hơn ba năm. Nghĩ đến một khắc ôm lấy nàng ở Bạch Ngọc Kinh, tim hắn đau đến nứt ra, khi đó hắn thề, nếu như nàng còn sống quay về, hắn nhất định hảo hảo mà dạy dỗ nàng. Hắn luôn nói được làm được, tối nay nàng lại phạm vào điều kiêng kị của hắn, lúc này không đánh, còn đợi tới khi nào?

Hắn chỉ nói một nửa, Ninh Tiểu Nhàn cắn răng đợi hồi lâu, không thấy lời nào nữa, chỉ cảm thấy mông nóng rát như lửa đốt.

Cái thứ tư là vì cái gì, mau nói a! Bà cô đây bị đánh oan cái này? Mắt thấy tay Trường Thiên giơ lên, thân thể nàng lại run lên, không nhịn được căng thẳng, chuẩn bị cứng rắn chịu đựng, lại nghe hắn hỏi “Có biết sai không?”

Nàng vội vàng gật đầu, nước mắt chảy dài trên mặt, xuống tới hàm “Đã biết” hảo hán phải biết chịu thiệt trước mắt, nắm đấm của hắn lớn, nàng không đánh lại hắn, hu hu “Ta đã biết sai rồi”

Cú đánh cuối cùng không hạ xuống.

Cái cuối cùng này vốn hắn muốn phạt nàng dưới mí mắt của hắn mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt, gieo rắc hoa đào. Nhưng khi nhìn thấy nàng khóc đến thảm thiết lực đạo trên tay lại không thể nào hạ xuống được.

Trường Thiên thở dài một tiếng, rốt cục thu tay lại. nàng cảm nhận được nộ khí trên người hắn tiêu tán, lập tức phát hiện mình đã an toàn, cho nên tính toán ẩn núp, ôm chặt lấy hắn không rời. Nàng dứt khoát níu lấy hắn, gục đầu trong ngực hắn khóc òa lên, lại không quên đem mông lặng lẽ dịch đi. Ahhh, rất là đau!

Trường Thiên một lần nữa giơ tay lên, khóe mắt nàng nhìn tới, nhất thời bị làm cho sợ hãi, thân thể rụt lại. Trường Thiên cũng cứng đờ động tác, lúc này mới đưa tay chậm rãi phủ lên mái tóc nàng an ủi “Đừng khóc”

Hắn không nói gì nữa coi như bỏ qua, hai chữ này vừa ra khỏi miệng hệt như có cơ quan, nàng càng khóc lợi hại hơn, vốn là không khóc ra tiếng, hiện tại thì khóc nức nở, có xu thế khóc đến biển cạn đá mòn. Lửa giận trong lòng Trường Thiên nhanh chóng bị nước mắt của nàng làm tiêu tán hết mười phần, hiện tại nhìn thấy nước mắt như lũ bộc phát, chợt cảm thấy nhức đầu vạn phần, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, chỉ chốc lát đã cảm thấy y phục trước ngực đều bị ướt nhẹp.

Ba ngày không đánh đã muốn nhảy lên đầu lật ngói rồi. Hắn sớm biết tính tình xú nha đầu này, khi xưa hắn còn bị nhốt trong Thần Ma Ngục hữu tâm vô lực, chỉ có thể mặc nàng hồ nháo, hôm nay hắn đã trở lại nhân gian, có thể nào không chỉnh nàng chứ? Hôm nay vốn muốn mượn cớ, dạy cho nàng một bài học, tiếc rằng mời nhẹ nhàng đánh mông nàng vài cái, nàng đã khóc đến thiên hôn địa ám. Trong lòng hắn biết rõ, nha đầu này nào có mảnh mai đến thế? Nhưng là vừa thấy nàng khóc, tim hắn cũng không chút nào do dự đau theo.

Nàng giống như đậu hủ, đánh cũng không phải mà mắng cũng không được. Buồn cười là hắn tung hoành thiên địa, cho tới bây giờ đều là tùy tâm sở dục, sao lại bó tay bó chân với một người như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio