Mà cha mẹ chồng của Thu Nương lại làm tuyệt tình hơn thế: bọn họ mướn một người thấy tiền là sáng mắt liều mạng đặt nàng lên xe trâu, sau đó ném đến nơi hoang vắng, ra tay nhanh chóng. Nếu không, để người ta biết rõ nhà họ có người bị nhiễm bệnh thì cả nhà sẽ bị nhốt vào trong cái miếu gần đó, ở chung với những người bị nhiễm bệnh, sau đó cho dù không muốn chết cũng phải chết thôi.
Ninh Tiểu Nhàn xem thần sắc trong mắt nàng cũng biết được nàng đã nhớ lại tất cả. Vì vậy nói hết mọi việc xảy ra sau đó cho nàng biết:
Sau khi làm xong chuyện, hai lão nhân nói với nhi tử mới về nhà rằng Thu Nương đã bỏ đi rồi. Ngôn Minh không tin, tìm hơn nửa năm nhưng không có kết quả.
Một năm sau, Ngôn gia chuyển đến Đồ Tân Hương. Bởi vì mẹ của Ngôn Minh cảm giác được trong đêm có người đứng bên giường lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập đau khổ và cừu hận.
Hai lão nhân làm việc trái với lương tâm này cho dù dọn nhà cũng cảm thấy không tốt lên.Tinh thần của lão thái bà dần trở nên hỗn loạn, rồi rất nhanh chết đi. Mà lão đầu tử cũng buông tay nhân gian sau đó nửa năm. Bất quá trước khi chết vẫn lệnh cho nhi tử phải tái giá, phải truyền xuống hương khói của Ngôn gia.
Trong đêm tĩnh lặng không người, hai người một quỷ đứng trước một căn nhà, gió đêm lạnh lẽo gào thét, thê lương nói không nên lời.
Trong mắt Thu Nương có nước mắt chảy xuống, một giọt lại một giọt chảy theo khóe mắt.
Theo hướng nước mắt chảy xuống nhìn lại, lần này, nàng rốt cục thấy được thân thể của mình kỳ thật như có như không, bay bổng như trang giấy, hai chân ảm đạm cơ hồ không thể nhìn thấy được nữa rồi, đâu còn cảm giác huyết nhục đầy đặn nữa? Theo như cách nói của vị Thiếu phu nhân này, vì nàng không còn mê chướng trong lòng nữa nên rốt cục cũng nhìn thấy được sự thật sao?
Chỉ là, nàng thà rằng bản thân không thanh tĩnh, vĩnh viễn sống trong mê chướng.
Ninh Tiểu Nhàn có chút nghiêng đầu, nhìn nàng nói: “Hiện tại ngươi muốn làm sao đây?” Nàng muốn biết oán quỷ này tiếp theo sẽ sinh ra biến hóa như thế nào.
Đúng vậy, nàng phải làm sao bây giờ? Trên mặt Thu Nương lộ vẻ mờ mịt. Mệnh nàng sớm đã cô độc một mình, người nàng yêu đã sớm rời xa mình, có niềm vui mới. Nàng không cam lòng, đáy lòng vẫn oán hận hắn vì sao lại quên nàng nhanh như vậy, cũng có nữ nhân khác nhanh như vậy, còn sinh ra hài tử.
Nam nhân này vốn nên thuộc về nàng. Còn đứa bé kia vốn nên là kết tinh tình yêu của hắn và nàng mới đúng. Nữ nhân trong phòng đã chiếm đoạt hạnh phúc gia đình của nàng.
Nhưng cho dù hắn không thể quên thì sẽ thế nào đây? Hai người họ sớm đã âm dương cách biệt, sinh tử không gặp lại.
“Ta không thể thủ hộ hắn sao?” Nàng si ngốc suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói.
“Không thể.”Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu.“Đối với phàm nhân mà nói, người quỷ âm dương xa cách, không gặp nhau mới tốt. Ngươi lại là oán quỷ, lệ khí quá nặng, phàm nhân sẽ không chịu nổi. Nếu như cố ý ở bên cạnh hắn, người một nhà này sẽ bệnh chết trong vòng một năm. Ở nhân gian quá lâu, ngươi cũng sẽ biến thành lệ quỷ, vĩnh viễn mất đi tâm trí.”
Cho nên từ nay về sau sẽ là sinh tử không gặp nhau sao?Thu Nương gục đầu xuống, sợi tóc thật dài che khuất mặt nàng.Lại là một thời gian trầm mặc thật dài.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn rất nhẫn nại chờ.
Trong thần niệm của bọn họ, sắc mặt của Thu Nương lại biến đổi.Lúc đầu là cừu hận, phẫn nộ, oán muộn sau đó chậm rãi biến thành không cam lòng, khó dứt bỏ, cho đến cuối cùng chính là nhu tràng bách chuyển, sóng yên biển lặng.
Nàng biết rõ, nữ quỷ này chắc sẽ lại không biến thành lệ quỷ nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Thu Nương mới khẽ động nhẹ,trên mặt chảy xuống giọt nước mắt cuối cùng, rốt cục mặt cũng không còn biểu tình gì. Sau đó dịu dàng quỳ gối trước hai người họ: “Nhận đại ân của hai vị thần tiên, Thu Nương chỉ có kiếp sau mới trả được.” Nàng vừa nói ra lời này chính là đã lựa chọn, Ninh Tiểu Nhàn thoải mái cười nói: “Tốt lắm, ngươi tự đi thôi.”
Thu Nương cung kính dập đầu ba lần rồi đứng lên, lui về sau hai bước, thân thể từ từ hư hóa, cuối cùng tan biến trong vô hình.
Vị trí nàng vốn đứng chỉ còn lại một làn khóiđen, run rẩy co lại như muốn chui xuốngđất nhưng đã bị Trường Thiên cách không bắt được trong tay. Đoàn hắc khí này giống như có sinh mệnh, sau khi cảm giác được thần lực của hắn, đầu tiên giống như là nổi giận không thôi, động đậy ở trong lòng bàn tay của hắn, như là đang giãy giụa, nhưng làm sao mà thoát ra được?
Hai mắt hắn nhìn nhìn rồi nói: “Quả nhiên gần giống với sát khí tác quái trên người Xích Nha, xem ra thứ này vô cùng hữu hiệu với quỷ vật. Ba năm trước người ở Ô Gia Độn đã chết hết rồi, tuy nhiên sau đó cũng không có người thấy quỷ. Nhưng cho đến nửa năm trước khi sát khí tràn ra ngoài thì toàn bộ lực lượng ở Ô Gia Độn mới hiện hữu ở nhân gian một lần nữa.” Tiện tay thu nó vào, “Nếu không phải bản tính của Thu Nương quá nhu nhược, dưới sự thôi hóa của sát khí nàng sẽ trở thành lệ quỷ giống như những vong hồn ở Ô Gia Độn.”
“Có thể thấy được, quỷ vật cũng không phải hoàn toàn không có thuốc cứu, Thần Quân đại nhân a! Ít nhất thì Thu Nương cũng không như vậy.”Ninh Tiểu Nhàn vốn là cười cười, sau đó khẽ thở dài, “Nàng không biến thành lệ quỷ, có phải sẽ đi xuống địa phủ, chuẩn bị nhập vào luân hồi hay không?”
“Ta không biết.”
Nàng hơi kinh ngạc: “A, còn có việc mà chàng không biết sao?”
Nét mặt của nàng quá giả dối, Trường Thiên nhịn không được vươn tay nắm lấy cằm nàng, khẽ hôn xuống: “Ta chưa xuống địa phủ bao giờ. Lời này nàng phải hỏi Âm Cửu U.”
Hai người gắn bó như môi với răng, nàng chỉ có thể truyền âm nói: “Chàng cũng không trách ta làm việc hồ nháo?” Bọn họ vốn có thể trực tiếp đi đến núi Xích Quỷ, là do nàng hiếu kỳ sự việc ở Ô Gia Độn cho nên mới nhiều chuyện đi ngang qua đó dò xét mọi chuyện, không nghĩ tới lại gặp Thu Nương. Lúc ở Tùng Giang Thành, Trường Thiên đã ra lệnh cho thủ hạ tìm hiểu chân tướng ở Ô Gia Độn. Truyền thuyết này đang được lưu truyền rất rộng. Năm đó khi một nhà Ngôn thị đến Đồ Tân Hương cũng có một phần nguyên nhân là kiêng kị miệng người dáng sợ, cho nên tiên phái điều tra chuyện này cũng không tốn nhiều công sức.
“Nàng cũng biết mình hồ nháo?” Hắn nhàn nhạt hừ một tiếng, lại càng mút vào sâu hơn, “Mà thôi, dù sao cũng đã theo nàng hồ nháo như vậy một hồi.”
Lão sói xám lại vẫy đuôi rồi. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Đi thôi, nên đến núi Xích Quỷ rồi. Ở đây bất quá chỉ là bên ngoài khu vực núi Xích Quỷ mà Địa Sát lệ khí đã lợi hại như vậy rồi, không biết trong núi Xích Quỷ sẽ có bộ dạng gì.”
“Này.” Tròng mắt nàng xoay vòng vòng nói, “Quỷ vật đã chịu ảnh hưởng lớn từ sát khí như vậy, thế Âm Cửu U thì sao? Nói cho cùng, hồn tu chẳng phải là làm cho hồn phách cường đại lên sao?”
“Nghĩ thật tốt đó, nhưng mà đối với hắn không thể coi là không quan trọng.”Hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng.
******
Đây là núi Xích Quỷ sao? Nàng đưa mắt nhìn bốn phía.
Năm trướctừ Tăng gia bay qua khỏi sa mạc rồi đi đến Thành Tùng Giang, nàng phải khống chế thuyền ngọc bay suốt nửa ngày. Hiện tại đoạn đường này do Trường Thiên đích thân đi, nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường. Đây quả nhiên là, hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử* a. (câu này có nghĩa là hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốnchết)
Bây giờ bọn họ đi thẳng đến vị trí khe hở mà Mịch La đã chỉ.Vợ chồng Tăng thị đã từng giới thiệu qua. Núi Xích Quỷ là tên gọi được lưu truyền từ xưa đến nay, nhưng lại hữu danh vô thực, ngọn núi này vô cùng bằng phẳng, sơn mạch tuy rộng lớn nhưng lại không có núi cao và hiểm trở đến mức khỉ cũng khó trèo qua, cũng không có những con sông rộng lớn đến nỗi chim ưng cũng không muốn bay qua. Cho dù là con đường hẹp nhất ở lưng núi cũng có thể để cho mấy con ngựa cùng chạy song song. Nếu muốn nàng nói thì ở đây trái ngược với Thái Sơn, chỉ từ hình dạng của núi mà nói đã là trải dài liên miên khắp vạn dặm, cơ bản là không có chỗ nào bị chặn lại.
Đương nhiên cách nói này của Tăng lão đầu chính là chỉ tình trạng của nửa năm trước.
Hiện tại bọn họ bay lên trên cao, tầm nhìn bao quát khắp núi Xích Quỷ, đã có một cảnh tượng khác lọt vào trong đáy mắt.
Đứng ở trên cao vạn mét nhìn xuống dưới. Chủ mạch của núi Xích Quỷ như một con thạch sùng co đầu vẫy đuôi, đồng thời lại giương nanh múa vuốt, chủ mạch nhìn vô cùng dữ tợn. Xa xa không giống cảnh tượng bằng phẳng lặng yên từ dưới chân núi nhìn lên. Hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không có chỗ bị chặn lại, có thể nói là bụng tàng châu ngọc, liễm phong tụ khí.
Lòng núi có thể giấu châu ngọc, cũng có thể che đậy sát khí a? Trong nội tâm nàng nghĩ đến việc này. Đại khái là thật lâu trước đây, nơi đây không có kiến trúc dưới mặt đất trấn áp, thời điểm có sát khí toát ra bị người nhìn thấy nên mới được đặt một cái tên như vậy có đúng hay không?
Trường Thiên mang theo nàng hạ xuống cách mặt đất chừng trăm mét, nàng lập tức cảm giác được không thích hợp.
Hắn một mực quan sát sắc mặt của nàng. Mắt thấy nàng có chút nhíu mày, tranh thủ thời gian hỏi: “Nàng cảm thấy không khỏe sao?”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu: “Lúc vận chuyển thần lực hơi có chút đình trệ. Cảm giác này thật kì quái, nhưng mà như là ngày đó… Ngày đó gặp được Khánh Kỵ ở đại tuyết sơn Tây Bắc, cảm giác sau khi hắn đánh vào lưng ta ba miếng ngân châm có chút tương tự, chỉ là không có nghiêm trọng như vậy.”
“Vẫn phải tới gần nữa, nếu như không thể chịu được thì phải nói cho ta biết.” Nhớ tới khi đó nàng chịu khổ, Trường Thiên vô ý thức nắm chặt tay nàng.
Hắn đã nói với Mịch La là muốn dẫn nàng tới cùng tìm hiểu, kỳ thật bất quá là lời nói hình thức thôi. Hắn vốn định đến đây một mình, chỉ là nội tâm nàng thật sự hiếu kỳ, muốn nhìn thấy Địa Sát âm mạch hi hữu trong truyền thuyết có bộ dạng ngắn dài ra sao, lại ỷ vào việc hắn có Thần Ma ngục trong tay nên tùy thời có thể trốn vào. Trường Thiên bị nàng cuốn lấy đến nỗi không còn cách nào, cũng hiểu được lời nói của nàng có lý nên mới đồng ý mang nàngtheo.
Cũng may mà trên thân nàng lưu chuyển là thần lực, mạnh hơn rất nhiều so với yêu lực hay linh lực của tu tiên giả bình thường. Nếu không lúc tới gần phạm vi năm trăm mét của núi Xích Quỷ này thì toàn thân sẽ khó chịu. Tới gần hơn nữa chỉ sợ ngực sẽ nghẹn lại, tứ chi vô lực.
Bây giờ đang ở bên ngoài thần niệm của hai người, bề ngoài của cả vùng núi Xích Quỷ đều bị bao bọc trong sát khí nhàn nhạt, biến hóa kỳ lạ quái dị nói không nên lời. Trong đó, tại vị trí dưới chân bọn họ là mạnh nhất, cơ hồ muốn bốc hơi mà bay ra rồi. Cho nên tư liệu do thủ hạ của Mịch La dùng mạng đổi lấy quả nhiên không sai lầm.
Hôm nay mới chỉ là đầu xuân, cả tòa núi lớn cũng còn bị tuyết trắng bao phủ, rừng rậm thoạt nhìn rất yên tĩnh, không có nửa điểm dị thường. Thế nhưng nàng có thể cảm giác được phần đông sinh vật bên trong đang có cảm giác nôn nóng nổi giận, tựa hồ có thể tùy thời chiến đấu cùng với dã thú khác. Cùng là rừng rậm nhưng nơi đây cho nàng cảm giác hoàn toàn khác với rừng rậm Ba Xà, một nơi ứ đọng thô bạo, một nơi sinh cơ bừng bừng.
Dưới chân hai người quả nhiên có một khe hở cực lớn, giống như ở trên mặt người toét ra miệng rộng đang im ắng cười to, vừa giống như ở trên đuôi của con thạch sùng hình thành trên sơn mạch chém ngang một đao. Tận mắt nhìn thấy lại càng cảm thấy khe đất này rộng vô cùng. Khe đất này rộng chừng mười hai, mười ba trượng, chiều dài hơn trăm trượng, nhìn từ trên xuống tối đen không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Rơi xuống đáy, cảm giác khó chịu kia lại càng trở nên nghiêm trọng. Nàng âm thầm cảm thấy tứ chi nặng nề, hô hấp dồn dập, những cảm giác này sau khi bước vào tiên đồ đã ít thấy được. Lúc này nàng mới âm thầm kinh hãi, nàng có được thần lực của Trường Thiên đã thấy khổ sở như vậy, tu tiên giả bình thường tới đây, phản ứng của thân thể không biết sẽ mãnh liệt bao nhiêu.
“Khống chế thần lực cho tốt, hành nhất tác ngũ.” Một ít sát khí thế này không ảnh hưởng tới hắn, hắn cần làm là chỉ điểm nàng ứng phó thế nào. Đạo hạnh của nàng mặc dù không bằng hắn nhưng thần lực bình thường cũng trải qua nhiều lần áp súc nên càng thêm tinh thuần, ứng phó với sát khí tràn ra trên mặt đất hẳn là không có vấn đề gì. Khảo nghiệm chính thức là ở dưới mặt đất.
Nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Khó trách Trường Thiên gần đây dễ nói chuyện như vậy, hóa ra là vẫn có tâm tư thí luyện nàng. Kẻ này thật là mỗi một giây phút đều nhớ kỹ tiến trình luyện tập của nàng a. Cái gọi là “hành nhất tác ngũ” chính là đem thần lực phân đều ngang dọc tạo thành mạng lưới như mạng nhện, ngăn cản sát khí ở bên ngoài. Phương thức phân bố kinh vĩ như vậy, nàng đã từng thử ở trên người Sắt Kình Xích Nha, nó thập phần hữu hiệu đấy, tiết kiệm được nhiều sức lực hơn so với việc dùng thần lực bao bọc toàn thân.
Làm như vậy ở nơi sát khí chỗ nào cũng có này cũng phải tránh ra một bên. Lúc này nàng mới có thể cử động tứ chi, một lần nữa cảm thấy khoan khoái không ít.
“Vì sao Mịch La lại để bụng đối với Địa sát âm mạch này? Sát khí như vậy, hắn cũng không có cách nào lợi dụng, ngược lại phải tránh xa ra mới đúng.” Nàng đứng chỗ mặt đất phía trên khe thò đầu ra nhìn vào trong, quang thảo trong tay sáng lên óng ánh. Trường Thiên ôm nàng vào trong ngực, cứ như vậy đạp trong hư không giống như bước trên bậc thang mà đi xuống từng bước từng bước.
Thuật ngự không của hắn tinh xảo, căn bản không cần dùng pháp khí phi hành. Đây là do hắn băn khoăn về thân thể của nàng. Nếu như chỉ có một mình hắn đi thì khẳng định sẽ trực tiếp nhảy xuống lòng đất, gọn gàng linh hoạt. Ninh Tiểu Nhàn lè lưỡi, không có chút cảm giác áy náy vì bản thân là người vướng víu.
Hắn hỏi lại nàng: “Sát khí trong lòng đất này hắn không lợi dụng được không có nghĩa là người khác không có cách nào dùng. Nếu không gặp phải chúng ta, nàng đoán hắn sẽđưa tin tức này cho ai?”
Tất nhiên là người có thể chống cự lại hoặc là không e ngại sát khí này rồi. Nàng nhớ tới Mịch La có nói: “Đương thời có ba người có thể thoải mái đến đây.” Mà hai người trong đó nàng đã đoán được là Trường Thiên và Bạch Hổ. Như vậy người cuối cùng sẽ là ai? Bây giờ không phải đã được miêu tả sinh động rồi sao?
Người này chính là Hoàng Phủ Minh của Kính Hải Vương phủ.
Lần cuối nàng nhìn thấy hắn thì sát khí quanh thân hắn không có nửa điểm không tốt, ngược lại đã có thể ngưng tụ nó lại để sử dụng. Núi Xích Quỷ đối với tu tiên giả khác chính là đầm rồng hang hổ, nhưng lấy thể chất của hắn, đến đây không phải như cá gặp nước sao? Bởi thế đây gọi là độc dược đối với ta, mật đường đối với ngươi.
Nàng ngơ ngác nói: “Mịch La vì sao phải bán nhân tình này cho Kính Hải Vương phủ?”
Trường Thiên cười nói: “Thời gian mà nàng tỉnh lại còn quá ngắn nên cũng không biết rõ tình huống của Nam Thiện Bộ Châu. Ba năm nay, thế lực của Kính Hải Vương phủ lại khuếch trương một lần nữa, kéo dài ra hướng vùng biển phía nam. Đại khái đã nuốt cả lãnh địa của bảy châu. Có điều những tông phái bị thôn tính đều tuyên bố với bên ngoài là tự nguyện nhập vào Kính Hải Vương phủ. Cho nên nhất thời người bên ngoài cũng không có biện pháp tra ra mọi chuyện.”
Tự nguyện? Nàng làm sao mà tin được chứ? Ẩn lưu sao lại không gặp được loại chuyện tốt như thế này?
“Chuyện đó có liên quan gì đến Mịch La? Người kiêu ngạo như hắn làm sao có thể chủ động lấy lòng Kính Hải Vương phủ?” Nàng nhíu nhíu mày, vận chuyển thần lực, tận lực xem nhẹ cảm giác khó chịu từ thân thể truyền đến.
Hắn nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nàng cũng biết là, sau khi Khánh Kị bị Mịch La đuổi đến phương bắc, đã mượn lực của Âm Cửu U, ở đó đứng vững gót chân rồi. Hắn đã thề, nhấtđịnh phải đoạt lại vị trí Phủ chủ Phủ Phụng Thiên. Hơn nữa đã hợp lại với một tông phái ở phương bắc, hướng về phía nam tiến công chém giết hung ác. Yêu binh của Phủ Phụng Thiên chính là chiến lực chủ yếu của chiến tuyến Phương Bắc. Bây giờ nơi đó có thêm một Khánh Kị hiểu rõ nó như lòng bàn tay nên trận chiến này đánh thật gian nan.”
Nàng nhẹ nhàng “A” một tiếng. Đội quân Thanh Giáp của Khánh Kị cũng là yêu quân cường hãn. Hôm nay theo chủ tử phản lại Phủ Phụng Thiên, đầu nhập chiến tuyến Phương Bắc nên có thể suy đoán được trận thế này khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán. Dưới loại tình huống này mà tu vi của Mịch La có thể ngày ngày tinh tiến, định lực như thế này cũng khiến người khác lau mắt mà nhìn.
“Cho đến hơn một năm rưỡi trước, chiến tuyến Phương Bắc có một minh hữu mới gia nhập, trận doạnh phía Nam lập tức nhẹ nhành hơn rất nhiều. Nàng đoán xem minh hữu này là ai?”
Nàng ngay cả nghĩ cũng không cần đã thốt ra: “Kính Hải Vương phủ.”
“Không sai.Cùng với tư cách đối kháng cùng quân chủ lực của trận doanh Phương Bắc, có lẽ bọn họ đã trao đổi một hiệp nghị nào đó. Lại nói, điểm chung của hai thế lực này vốn phải là quan hệthông gia đấy.
Quan hệ thông gia? Nàng trừng mắt lên nhìn thì mới hiểu được: “Chàng là nói Hoàng Phủ Minh và Mịch La đều thiếu chút nữa là trở thành con rể của Tế Thế Lâu sao?”
“Đúng vậy, bọn hắn nguyên bản không phải xưng hô với nhau là tỷ phu, muội phu sao?” Hắn trầm thấp nở nụ cười, trong lời nói mang theo châm chọc, quanh đó nhìn xung quanh trái phải, “Chúng ta đến rồi.”
Hắn đi xuống từng bước một như vậy đã cho nàng thêm thời gian để thích ứng với nồng độ sát khí. Nhưng cho dù nàng không chế cẩn thận thì giờ phút này cũng cảm giác được tim đập nhanh đến lợi hại, cảm giác phảng phất như là đã ở lâu trong mật thất thiếu dưỡng khí. Sau khi bước vào tiên đồ, nàng cơ hồ đã quên mất mùi vị này là gì? Nàng tuy là Hợp Đạo kỳ tiếp cận cảnh giới Đại Viên Mãn nhưng nếu muốn đối kháng với sát khí do cả tòa núi Xích Quỷ thả ra thì vẫn là tâm lực chưa đủ.
Tính tình nàng cũng bướng bỉnh, cho tới bây giờ vẫn còn cố gắng kiên trì, không chịu lên tiếng khẩn cầu.Trường Thiên có ý định đem nàng bảo hộ trong cương khí tùy thân của mình nhưng bị nàng cự truyệt.
Mượn ánh sáng của huỳnh quang thảo trên tay, nàng bắt đầu dò xét bốn phía. Hôm nay bọn họ đã đến dưới lòng đất, sát khí ở đây nồng nặc gần giống với khói đen nhàn nhạt. Tuy đã bị cương khí hộ thân của hai người ngăn cách ở bên ngoài, nhưng vẫn muốn mạnh mẽ chui vào trong màn sáng, như là con giun muốn tiến vào trong đất. Nàng thậm chí còn cảm giác được, thần lực của nàng và Trường Thiên có lực hấp dẫn trí mạng đối với sát khí ở đây, dẫn tới đợt sát khí tiếp theo xông tới, liều mạng đâm vào trên màn sáng. Bị nghiền nát một lần lại một lần, rồi ngưng kết một lần lại một lần, lại đụng tới lần nữa. Giống như có thâm cừu đại hận.
Trường Thiên thì không sao nhưng nàng có thể cảm giác được mỗi lần khóiđen tấn công cương khí của mình thì trên tầng sáng này lại dao động. Cũng may thần lực của nàng coi như là tinh thuần, nỗ lực cũng có thể tiếp tục chống đỡ.
Giờ phút này hai người đều có thể chứng kiến cái khe đất này cũng không có chỗ nào đặc biêt, duy chỉ có một lỗ thủng hẹp dài giống như là tường của một tòa kiến trúc nào đó bị phá vỡ, độ rộng ước chừng có thể để bốn người song song đi vào. Bên trong càng thêm tĩnh mịch hắc ám. Quan trọng hơn là sát khí cứ cuồn cuộn tuôn ra từ trong đó, chậm rãi khuếch tán đến lỗ hổng rồi thoát ra bên ngoài.
“Đi.” Hắn kéo tay nàng đi vào trong lỗ hổng kia.
Bên trong tối đen đưa tay lên không thấy rõ năm ngón, sát khí quỷ dị không hiểu cứ xuất hện dưới mặt kiến trúc, còn có quái vật họ đã biết rõ có tồn tại nhưng chưa xuất hiện. Đây quả thực là cổ mộ lệ ảnh phiên bản dị thế. Điểm không giống chính là bên người nàng có một mỹ nam tràn đầy cảm giác an toàn. Tim của nàng đập rất nhanh.
Lòng bàn tay của Trường Thiên truyền đến từng đợt ấm áp, trấn an tâm tình của nàng.
Sau khi đi vào trong lỗ hổng, loại cảm giác bức bách khi ở dưới lòng đất đã biến mất không thấy. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một gian thạch thất cực lớn, diện tích lớn bằng bốn sân bóng, phòng cao ít nhất mười trượng. Lúc này nàng mới nhìn rõ lỗ hổng chính mìnhđi vào chỉ là một cái lỗ hổng nho nhỏ bị vỡ ra của gian thạch thất này.Chỉ nói về độ rộng của thạch bích thì đã đạt đến kích thước kinh người là hai trượng (6.6m), nếu như không gặp phải lực lượng tự nhiên rung động không thể kháng cự này. Cả cung điện dưới mặt đất này đã lấp kín thạch bích có độ dày như thế này, tất cả đều vượt qua đa số tường ngoài của các thành trì.
Bất quá lực chú ý của nàng hoàn toàn đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn. Diện tích rộng lớn của thạch thất cũng không phải là trống không, mà ở đây người người quỳ rạp chằng chịt, từng người đều sắp xếp theo thứ tự, hai gối chạm đất, hai tay bị trói sau lưng, đầu gục xuống giống như đang sám hối.
“Hoạt tuẫn.” Trường Thiên quan sát bốn phía, “Cung điện dưới mặt đất này có diện tích không nhỏ. Trận động đất nửa năm trước đã khiến cho lỗ hổng không được lấp kín vỡ ra.” Hình ảnh trong ngọc giản có một số chắc được nhiếp ra từ chỗ này, cho nên bọn họ đã sớm đoán được đó là một tẩm lăng ở dưới đất. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất rung động. (Hoạt tuẫn: tuẫn táng người sống)
Tất nhiên Ninh Tiểu Nhàn sẽ không cho rằng những người trên mặt đất vẫn còn sống. Thực tế thì kiến trúc dưới mặt đất này cũng không biết đã tồn tại bao lâu, những người này đến bây giờ vẫn không có phân hủy thành bụi đất đã khiến cho nàng thật kinh ngạc. Nàng cẩn thận quan sát mấy người, biểu lộ trên mặt họ trông rất sinh động. Những người này có lẽ cũng biết bản thân bị đưa đến đây chắc chắn sẽ không sống được rồi, trước khi lâm chung thần sắc vặn vẹo, thoạt nhìn tràn đầy ý bi phẫn, ác độc và nguyền rủa, có người đến lúc chết còn há to miệng giống như con cá không thể nào hô hấp.
Nàng lấy Răng Nanh ra, dùng mũi nhọn chạm nhẹ vào một người trong đó.
Như là phá vỡ đồng hồ cát, người này lập tức tan rã, không có cách nào duy trì hình dạng vốn có. Dưới ánh mắt của hai người, hắn đã hoá thành đất cát rơi đầy mặt đất.
“Là sát khí.” Trường Thiên đột nhiên nói, âm thanh thấp thuần quanh quẩn trong thạch thất trống trải, nghe có vẻ âm trầm gấp đôi, “Sát khí cũng là do thiên địa tinh khí hình thành. Cung điện dưới mặt đất này vốn là bị bịt kín lại, cũngđãđem tất cả sát khí dày đặc nồng hậu niêm phong lại, nên có thể miễn cưỡng duy trì nguyên dạng, không bị thời gian xâm nhiễm. Hiện tại đã có một lỗ hổng nứt ra, sát khí tuôn ra ngoài, đã không còn bị phong bế hoàn toàn nên những người này cũng bị phong hóa theo.
Sát khí cũng là một loại biểu hiện của khí tức thiên địa, nên điều này cũng không bất ngờ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho dù là Thần Ma ngục cũng không thể kéo vãn được thời gian huống chi là kiến trúc không biết tên dưới mặt đất này? Bây giờ gặp được không khí nên không quá hai, ba tháng nữa những người này sẽ hóa thành bụi đất, thậm chí không cần bị người khác chạm vào.
Nàng nhịn không được mà rùng mình.
Gian thạch thất rộng như thế này, bên trong đầy ngườiđang quỳ, ít nhất cũng hơn mười vạn người, hơn nữa toàn bộ đều là nhân loại. Ai lại có thủ bút như vây, dùng mười vạn người sống vì mình mà tuẫn táng theo? Tu tiên giả bình thường sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nàng chú ý tới, chính giữa đống cát kia có một điểm nhỏ nổi lên. Nàng lấy dao găm đẩy ra làm lộ một cái đinh bằng đá vẫn đang cắm xuống đất.
Khó trách những người này chết đều còn bảo trì tư thế quỳ thành kính, hóa ra là bắp chân đã bị đinh này cố định trên mặt đất, không thể động đậy! Nội tâm nàng ứa ra hàn khí, cách chết như vậy thật quá tàn nhẫn hung ác.
“Đây ít nhất cũng là một mộ táng từ hơn hai, ba vạn năm trước rồi, nàng xem trang phục của bọn họ.”Trường Thiên tùy ý chỉ một thi thể nam. Thi thể này tóc tai lộn xộn, phủ lên cả khuôn mặt, toàn thân không có một mảnh vải nếu không kể một tấm da đệm ở bên hông dùng chặn chỗ hiểm, dùng “xích lõa” để hình dung cũng không đủ.