Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 7 chương 693: thổ lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng vốn cũng không suy nghĩ kỹ, chẳng qua trong tiềm thức vẫn cho rằng, Tẩy Kiếm Các phái ra Ô Lễ là tu sĩ độ kiếp hậu kỳ cao thủ, nàng cùng Hoàng Phủ Minh muốn thoát khỏi là vô cùng khó khăn, bị bắt là không thể nghi ngờ, vì vậy đối với lời của Hoàng Phủ Minh mà nói càng không để tâm suy xét.

Bây giờ nghĩ lại, hắn thêu dệt lời nói dối này có rất nhiều chỗ không hợp lý, tỷ như nàng vẫn không chú ý trên người hắn căn bản chưa từng bị gieo xuống cấm chế, dọc đường đi cũng không có người canh chừng … Nàng thậm chí cũng không nghĩ tới, kẻ này quanh thân chảy xuôi cũng không phải linh lực mà là sát khí đặc thù. Dạng Trùng mặc dù có thể tập kích thân thể người tu tiên, nhưng đối với hắn có thể có hiệu quả hay không còn tuỳ theo hoàn cảnh.

Nàng đối với hắn, cũng quá tin tưởng rồi. Ninh Tiểu Nhàn, ngươi thật ngu hết thuốc chữa rồi.

Có người đứng ngoài cửa xe đem xe ngựa mở ra, Ninh Tiểu Nhàn đang muốn nhảy xuống xe, thình lình có cảnh tay từ phía sau vươn ra, nắm lấy cửa xe, rầm một cái đóng cửa lại. Ngay sau đó eo nhỏ của nàng căng thẳng, đã bị đôi tay này kéo vào một cái ôm rộng rãi ấm áp.

Hoàng Phủ Minh từ phía sau ôm nàng thật chặt, đầu cơ hồ chạm vào cổ nàng, cúi đầu nói “Tỷ tỷ, ta không phải cố ý. Ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta một lần được không?” tiếng nói lộ ra hết sức uỷ khuất.

Ninh Tiểu Nhàn cứng lại, da thịt trên cổ bị nhiệt khí trong miệng hắn phun ra có chút ngứa ngáy, lại không dám động đậy, chỉ lặng lẽ nuốt nước miếng nói “Buông ra”

Nhục cầu ghé trên người nàng truyền tới cảm xúc cực độ sợ hãi, song đồng thời cũng tỏ vẻ nếu nàng muốn nó xuất thủ, nó nhất định sẽ nghe theo.

Ngay cả Phệ Yêu Đằng cũng sợ người này sao?

Ninh Tiểu Nhàn không dám khiến nó hành động thiếu suy nghĩ. Kinh nghiệm cùng Trường Thiên chung đụng nói cho nàng biết, bản năng của phái nam là chế phục con mồi giãy dụa. Lồng ngực bền chắc, hơi thể thuần phác cùng thân thể ấm áp nhắc nhở nàng phía sau nàng là một người phái nam đã trưởng thành.

“Tỷ tỷ biết không?” Âm thanh nồng đậm từ tính mơ hồ truyền tới từ trong mái tóc nàng, cánh tay đang ôm eo nhỏ của nàng lại căng thẳng. “Ngày tỷ vong thân tại Bạch Ngọc Kinh, bàn tính ngà voi vỡ mất hai hạt châu, trong lòng ta đau tới nứt ra. Khi đó ta liền thề, nhất định phải đem kẻ hại chết tỷ bắt tới, mỗi ngày lóc thịt mười lăm đao, sau đó cho hắn dùng dược tốt nhất, trăm phương nghìn kế bảo trụ tính mạng hắn, như vậy qua mười năm, lại nghĩ biện pháp khác hành hạ hắn, mới có thể nhả hết ngụm ác khí trong lòng”

Hoàng Phủ Minh hít sâu một hơi nói “Sau khi biết Hám Thiên Thần Quân đem tỷ về Ẩn Lưu cứu trị, trong lòng ta nhất thời lại có thêm hi vọng. Nửa năm trở lại đây, có người dám công khai khi nhục danh tiếng của tỷ, ta đều muốn tìm biện pháp giết chết chúng” Hắn dừng một chút, ngữ khí có chút nghẹn ngào “Mấy ngày trước, mấy ngày trước rốt cục có thể tận mắt nhìn thấy tỷ, tỷ tỷ tốt, người không biết trong lòng ta có bao nhiêu vui mừng đâu”

Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nói “Trong lòng ngươi vui mừng, cho nên đem ta làm trò cười, phải không?” Trong lòng nàng cuối cùng cũng không thể nổi giận, thân thể lại vì cảm nhận được được nguy hiểm khó tả mà nhẹ nhàng run sợ.

Hoàng Phủ Minh lắc đầu, đôi môi lơ đãng cọ qua tai nàng, nàng tranh thủ bắt đầu uốn éo “Ta vô ý lừa tỷ, chỉ là ngẫm nghĩ cơ hội khó có được, chỉ vui đùa một chút, cũng không hại gì … tỷ tỷ tốt, ta biết ta sai rồi, ta chịu phạt còn không được sao? Mùa thu này tỷ lập gia đình, ta đưa tỷ một phần đại lễ thật dày, như thế nào?”

“… A, sao tỷ run rẩy lợi hại như vậy?” Hắn nắm eo nàng nhẹ nhàng lay mấy cái, lại nghe thanh âm lạnh lùng của nàng “Buông”. Giọng nói lạnh như băng, lộ ra sự lạnh lẽo không nói nên lời khiến cho hắn không tự chủđược buông lỏng tay.

Ninh Tiểu Nhàn đẩy cửa xe đi xuống, được Hương Phần đỡ đi, thuỷ chung không quay đầu lại nhìn.

Sau khi đi ra ngoài rất xa, nàng mới há miệng thở dốc. Hương Phấn giật mình nói “Cô nương, người làm sao?”

“Ta không sao” Nàng rùng mình một cái, Hương Phấn vội vàng phủ thêm áo lông cho nàng.

Nhuận Thất đứng sát buồng xe, thấp giọng nói “Thiếu gia, chỗ Tẩy Kiếm Các tính sao đây?”

Hoàng Phủ Minh cúi đầu nhìn hai tay, mùi thơm trên người giai nhân vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Hắn nhẹ nhàng nắm tay, một lần nữa ngẩng đầu lên trên mặt đã không có biểu hiện gì, chỉ nghe hắn hừ một tiếng “Còn làm sao? Tẩy Kiếm Các chỉ có một gã Kiếp tiên. Hiện tại bọn họ có đại địch là Ẩn Lưu, không phải là Kính Hải vương phủ ta. Những người này cũng không phải ngu xuẩn, biết mình nguy khốn như chồng trứng sắp đổ, cũng không dám đi trêu chọc ta. Thân thể tỷ tỷ ngày mai có thể khôi phục rồi. Chờ sau khi nàng đi … chúng ta lại lên đường”

Nhuận Thất đáp lời, nhìn sắc mặt hắn một chút, không nhịn được nói “Thật cứ để nàng rời đi như vậy?”

Hoàng Phủ Minh giương mi, nhìn thẳng hắn chằm chằm, trừng mắt khiến Nhuận Thất cúi đầu, toàn tâm toàn ý tra xét đám băng trên mặt đất mới chậm rãi nói “Cút”

#####

Hương Phấn dìu Ninh Tiểu Nhàn trở về phòng, dọc theo hành lang gấp khúc thấy Hắc Miêu kia gục trên bàn đá trong tiểu hoa viên, vừa vặn đối mặt với gian phòng nàng, vừa lười biếng duỗi người vừa vươn lưỡi ra liếm quanh miệng, lại liếm móng vuốt. Thấy nàng đi qua cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt khiến người ta nổi da gà lên nhìn nàng.

Rõ ràng là một con mèo nhỏ, thoạt nhìn lại giống sư tử hung mãnh mới ăn uống no nê.

Nó mới vừa ăn cái gì, không phải là …? Ninh Tiểu Nhàn bước nhanh hơn, hướng tới phía trong phòng.

“A Hoa! Ngươi ở đâu, mau ra đây!” nàng mới vừa vào cửa đã quát hai tiếng.

Lò sưởi trong phòng đốt rất vượng, nệm da thú trên giường vừa động, một con mèo lông hổ từ dưới chui ra, nhanh như chớp nhảy tới, cọ chân nàng kêu hai tiếng lấy lòng.

Ninh Tiểu Nhàn nhất thời thở phào nhẹ nhõm “May quá, may quá, ta còn tưởng ngươi bịăn mất rồi” Hoàng Phủ Minh mặc dù đã ra lệnh cho hắc miêu không được đến gần A Hoa nữa, nhưng kẻ kia tà khí vô cùng, so sánh với nó A Hoa chỉ như viên thịt nhỏ không có năng lực phòng vệ

Cửa phòng còn mở, Hắc Miêu gục ở bàn đá bên ngoài đem nhất cử nhất động của nó thu vào trong mắt. Mặc dù mặt nó không chút thay đổi, nhưng A Hoa cảm nhận ánh mắt nó cũng rùng mình một cái.

“Đóng cửa” Hương Phấn xoay người đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt không có hảo ý của Hắc Miêu bên ngoài.

“Hắc Miêu kia vốn đang ngó chừng ngươi sao?”

A Hoa uỷ khuất nói ‘Ta cũng không biết, nó nói máu thịt ta vị ngọt tốt, còn nói gần đây đang bận tiêu hoá thịt rồng, tạm thời sẽ không tới ăn ta. Nhưng mới vừa rồi ta nhìn trộm qua cửa, nó lại muốn tới bắt ta”

Hắc Miêu nếu muốn bắt nó, kẻ ngu ngốc này có thể chạy thoát? Tám phần là mèo với lão chuột trêu chọc nhau chơi. Hai mắt Ninh Tiểu Nhàn trên dưới đánh giá A Hoa, nó có thể ăn thịt được rồng? Như vậy một nhúm thân thể của A Hoa có đủ cho nó không? Nó tỏ vẻ hứng thú như vậy, chẳng lẽ nhận thấy được trên người A Hoa có điểm dị thường?

Nàng đưa thay vuốt lông A Hoa, mới vừa rồi nguỵ trang sợ hãi thành giận dữ, hiện tại đã giảm bớt, nghi vấn trong lòng nhất thời nổi lên.

Rốt cuộc Hoàng Phủ Minh làm sao mang nàng thoát khỏi Ô Lễ? Hơn nữa lúc hai người rời đi là dùng biện pháp gì?

Là tiểu tử này uốn ba tấc lưỡi nói nát miệng khiến đối phương tự rút lui? Ô Lễ dầu gì cũng là người thành tinh sống đã mấy nghìn năm, làm sao có thể bị hắn lừa dối cho qua, huống chi thủ hạ của Hoàng Phủ Minh còn giết không ít đệ tử của Tẩy Kiếm Các; là trong Tẩy Kiếm Các đột nhiên phát sinh đại sự, Ô Lễ vội vã về xử lý, tạm thời thả hai người? Cũng có chuyện trùng hợp như vậy sao, lại nói hắn đã bại lộ thân phận, tất nhiên muốn bắt giữ mình, nếu không Tẩy Kiếm Các sẽ nguy trong sớm tối, trong môn phái có chuyện gì có thể so sánh với chuyện này.

Cho dù nàng phỏng đoán thế nào, cũng quyết không cho là Hoàng Phủ Minh giết Ô Lễ. Dù sao đối phương cũng là tiên nhân độ kiếp thành công cực hiếm trên đại lục.

Nàng nhấp hai ngụm nước trà, hỏi Hương Phấn “Bên bờ sông Tú Hà đã xảy ra chuyện gì?”

Hương Phấn vội vàng hành lễ nói “Nô tỳ không biết! Nô tỳ cũng ở trong xe, chỉ một lúc sau thấy thiếu gia và mấy bị tiên gia cùng trở về”

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi” Ninh Tiểu Nhàn khẽ thở dài một hơi, tỳ nữ này cho dù biết, chỉ sợ cũng sẽ không nói cho nàng biết.

Hương Phấn mời vừa rời đi, bên ngoài có tiếng người báo “Thiếu gia tới”

Sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân.

Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh, sau đó cất giọng nói “Nếu ngươi bước vào, sau này không cần gọi ta là tỷ tỷ, chúng ta thành người dưng”

Hoàng Phủ Minh đang muốn đưa tay đẩy cửa liền dừng lại. Hắn thu tay lại, sờ sờ lỗ mũi lúng túng nói “Ta không vào là được”

Nàng không khách khí nói “Ô Lễ làm thế nào lại không đối phó ngươi?”

Tiếng cười của Hoàng Phủ Minh truyền vào qua khe cửa “Người hiền tự có trời giúp. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiền bối trong phủ đuổi tới, đem lão tiểu tử Ô Lễ đánh đuổi”

“Nói hươu nói vượn! Sao lại đúng lúc như vậy, thời khắc sinh tử có cao nhân tới giúp? Vậy sao ta lại mê man thiếp đi?”

Hoàng Phủ Minh nhún vai “Nhà ta có vị tiền bối hưởng cung phụng đã lâu, đạo hạnh cao thâm, nhưng có điều cổ quái là phàm người nhìn thấy mặt thật của hắn đều phải chết. Ta là suy nghĩ vì tỷ tỷ, mới xuất ra hạ sách này”

Ninh Tiểu Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói “Ta tin rồi, ta thật đã tin rồi” Trong lòng lại có mấy phần nửa tin nửa ngờ

“Được rồi, được rồi, ta đây nói thật …” hắn nghiêm túc nói “Là ta giết Ô Lễ”

Nàng nổi giận đến âm giọng cũng đề cao lên ba lần “Hoàng Phủ Minh”

“Tỷ tỷ, ta nói có người cứu chúng ta, ngươi không tin; ta nói ta giết hắn ngươi cũng không tin” âm thanh của hắn tràn đầy bất đắc dĩ “Vậy còn con đường thứ ba sao? Chẳng lẽ ta khua môi múa mép như thần, có thể nói tới mức hắn bỏ qua cho chúng ta? Điều này không phải so với điều ta vừa nói càng không đáng tin?”

Nàng há miệng, lại phát hiện lời này không thể cãi lại! Haiz chuyện này có điều quỷ dị, song thời khắc quan trọng nhất Hoàng Phủ Minh lại khiến nàng ngủ mê man, hiển nhiên không muốn cho nàng biết bí mật của hắn, có thể giúp bọn họ tránh được một kiếp.

Nếu như thế, nàng hỏi tiếp nữa còn có ý nghĩa gì? Nhưng nàng luôn có một loại cảm giác kỳ quái, lần ngủ mê man này, nàng tựa hồ bỏ lỡ một tin tình báo rất đáng giá, trọng yếu đến mức làm bản thân thấy thấp thỏm.

Hoàng Phủ Minh thấy nàng trầm mặc, nhẹ giọng nói “Ta có một tin tốt, tỷ nghe thấy sẽ vui vẻ”. Đoán được nàng sẽ không tiếp lời liền tự nói tiếp “Lúc chúng ta đi xem hoa đăng, người trong phủ nhận được tin tức ẩn vệ đưa tới, bọn họ nhanh nhất thì sáng sớm sẽ tới đây”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio