Đại quân Ẩn Lưu đi đến phía đông, trong rừng Ba Xà còn phải có quân đóng giữ, cho nên yêu quân ngăn chặn Kỳ Nam Tông thật ra thì đã rút về.
Hồ Hỏa Nhi than thở nói: “Ta vốn mong đợi ngươi từ trong giấc ngủ say sau khi tỉnh dậy, có thể có cuộc sống yên ổn vài ngày nữa, aizz.”
Lời này nàng nói chân tâm thật ý. Ninh Tiểu Nhàn cười khổ một tiếng, nàng cũng hâm mộ vợ chồng Đạm Đài, có thể kết bạn đi khắp núi sông thiên hạ, du lịch Nam Chiêm bộ châu. Nhưng cũng không biết có ít người lây dính cái vận số gì, tựa hồ trời sanh có thể chất gây chuyện, nàng không đi trêu chọc phiền toái, phiền toái cũng muốn chủ động tới tìm nàng.
Lập tức hồ Hỏa Nhi liền hàn huyên lên chuyện lý thú nàng cùng Đạm Đài Dực du lịch. Sáng sớm liền đến tối đen, bên ngoài cũng truyền cơm đi vào.
Hai năm qua bởi vì người ngoài đông đảo, Ẩn Lưu đã tìm không ít đầu bếp nhân loại tới chuẩn bị mở tiệc, nếu không để yêu quái nấu thức ăn thật sự có thể ngạnh sanh sanh đem đồng bạn hợp tác ép đi. Nhân loại này thời bình chỉ hoạt động bên trongkhu vực chỉ định, nếu thật muốn đi ra ngoài, trên người cũng có treo bài phù đặc chế, yêu quái bên trong Ẩn Lưu thấy sẽ mở một mặt lưới. May là như thế, trong Rừng Ba Xà vẫn nguy cơ trùng trùng, ít nhất một chút hoa cỏ thực nhân, con kiến con lợn sẽ không có thông minh đi phân biệt bài phù kia.
Kết quả cơm mới ăn vào một nửa, Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy trên cổ tay căng thẳng. Giơ tay lên nhìn lại, hóa thành Tiểu vòng tay Ba Xà xoay một vòng.
“......” chân thân Ba Xà thật là hành động như tâm ý của nguyên chủ nhân, hiển nhiên Trường Thiên đối với việc nàng ngủ lại bên ngoài có ý kiến không nhỏ.
Lúc này Hồ Hỏa Nhi mới phát hiện trong tay nàng mang vòng tay xà màu vàng, lấy làm kinh hãi nói: “Đây là rắn gì, bộ dáng khả ái như thế?” Vảy vàng giống như chạm khắc thành, ánh mắt như bảo thạch thông thấu, trên trán còn có cái sừng nhọn nho nhỏ. Nàng vốn định đưa tay kiểm tra, chung quy không phải là thiếu nữ vô tri khuê trung. Con rắn nhỏ vòng ở trên tay Ninh Tiểu Nhàn, lại không tiết lộ ra nửa phần hơi thở, cho tới giờ khắc bắt đầu động tác của mình, nàng mới phát giác ra nó không phải là vật chết. Chỉ một điều này, đã biết nó có nơi phi phàm rồi.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nó muốn lớn vài chục vạn lần, ngươi sẽ cảm giác nó không còn nửa điểm đáng yêu!”
“Vài chục vạn lần?” trong mắt đẹp của Hồ Hỏa Nhi đầu tiên là mê mang, sau đó rốt cục lộ ra vẻ hoảng sợ, “Này, này chẳng lẽ là đó!”
“Ừ, Ba Xà.” Nàng bĩu môi, lúc này Kim xà lộ ra răng nhỏ gặm nàng một ngụm, không đau, nhưng có chút ngứa. Nàng biết đây là Trường Thiên đang biểu đạt bất mãn, không khỏi nhẹ nhàng chọc chọc đầu con rắn nhỏ, “Ngoan một chút, không quậy phá, sáng sớm mai ta sẽ trở về.”
Hồ Hỏa Nhi ở bên cạnh thấy vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đây là chúa tể Rừng Ba Xà, cũng là sự tồn tại của phiến rừng rậm mênh mông này, lại bị nàng đâm đâm một cái, giống như con rắn nhỏ được nuôi trong nhà, nếu đổi thành người khác, sợ rằng một giây sau đã bị nhai đến xương cũng không còn mà nuốt vào trong bụng. Hám Thiên Thần Quân đem người thật thả ra thiếp thân bảo vệ nàng, quý trọng sủng ái với Ninh Tiểu Nhàn có thể thấy được.
Nàng cũng không đần, thấy thế nói: “Lang quân nhà ngươi không nỡ ngươi, ngươi có cần phải chạy về không?”
Ừ? Là ảo giác của nàng sao, tựa hồ thấy trong mắt Kim xà sáng ngời?
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Không cần.” Nàng lại duỗi ngón tay vuốt ve cằm Kim xà, cười hì hì nói: “Trường Thiên nhà ta thông tình đạt lý nhất rồi, đúng không?”
Lời này hiển nhiên là nói cho Trường Thiên nghe. Con rắn nhỏ nhất thời ủ rũ mà vòng vòng, đầu quay nơi khác, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích. Hồ Hỏa Nhi liều mạng nín lại không dám bật cười, nếu không, Thần Quân không có biện pháp với người yêu của mình, đem tức giận trút lên người bên cạnh thì mệt.
Đêm nay đang nói liên miên cằn nhằn qua đi. Trước khi nghỉ ngơi, Ninh Tiểu Nhàn len lén liếc mắt vòng taymột cái. Con rắn nhỏ nhắm hai mắt, thoạt nhìn như tiến vào trạng tháihôn mê.
Nếu đổi trước kia, Trường Thiên khẳng định không nói hai lời đã nàng ôm trở về, hôm nay hắn mặc dù buồn bực, nhưng cũng nhượng bộ rồi. Này có tính là hắn lui nàng tiến hay không đây?
......
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng lập tức khởi hành trở về. Hôm nay ở Cung điện trong rừng có nội dung thương nghị có liên quan hậu cần cùng tiếp liệu, nàng cũng phải tham gia.
Các tướng lĩnh thấy nàng, lập tức mặt lộ vẻ kính sắc. Nếu nói dĩ vãng mọi người đối với nàng kính cẩn là do có Trường Thiên, lúc này thì kính trọng nàng vì làm ra một cống hiến khổng lồ của trận Tẩy Kiếm Các. Nếu không có nàng mọi cách trí kế, lần này Hắc Phong Quân không biết phải chết và bị thương bao nhiêu mạng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ẩn Lưu kính trọng cường giả, điểm này từ đầu đến cuối không thay đổi.
Có điều nàng giờ phút này đang oán trách Hạc trưởng lão: “Nghe ngươi bốc phét, kết quả Thanh Kim tác này không bền chắc chút nào.”
Hạc trưởng lão nhận lấy pháp khí cắt thành hai khúc, đau lòng đến nếp nhăn trên mặt đều run run: “Bà cô của ta a, ngươi rốt cuộc cầm đi trói thứ gì, Bắc Hải cự kình sao?! Ta dùng hai cái gân yêu của lão mãng ngàn năm, hao phí bảy bảy bốn mươi chín thiên tài luyện thành pháp khí, ngay cả tu vi tiền kỳ Độ Kiếp cũng có thể bị trói kết kết thật thật!”
Ai nha, phía trước quả thật trói được bền chắc, nàng hơi hồi tưởng một chút cảnh tượng lúc đó, nhớ tới bộ dáng người khác, không nhịn được cảm thấy ngón trỏ đại động. Nàng không có chút nào gánh nặng trong lòng nói: “Hiển nhiên đồ chơi này không có dùng tốt như ngươi nói, vẫn bị đứt, người muốn trói cũng không còn trói tốt.”
Vừa vặn lúc này Trường Thiên đi đến, liếc một cái thấy thanh Kim tác trong tay Hạc trưởng lão, ánh mắt nhất thời chìm xuống.
Í, sát khínặng nề? Hạc trưởng lão trừng mắt nhìn, quay đầu trông thấy Thần Quân đại nhân chuyển thành tàn bạo mà nhìn chằm chằm lão, không khỏi kinh hãi, lại là không hiểu ra sao. Xoay người lại, Ninh Tiểu Nhàn cũng đã cười trộm rời đi.
Một ý niệm không nên có trong đầu đột nhiên nhảy vào đầu óc: nhìn mặt vỡ của thanh Kim tác, nhìn sắc mặtT hần Quân đại nhân, bà cô này cầm nó đi trói sẽ không phải là......
Ôi tiểu tổ tông, ngươi muốn mạng già ta cứ việc nói thẳng. Lão đột nhiên cảm nhận được cảm giác sau lưng ướt đẫm đã lâu. Nói gì cũng không thể khiến Thần Quân đại nhân phát hiện, lão đã biết sự thật không nên biết!
Thần sắc trên mặt Hạc môn chủ nghiêm nghị, cung kính mà hơi nghiêng thân: “Đại nhân, mời ngồi vào.”
......
Quả nhiên vô luận thời không ở đâu, họp hội là phiền nhất. Lần này nhiệm vụ Đông thu gian khổ, đường xá dài dòng, cũng không biết có bao nhiêu công việc muốn ở phía trước. Vốn khoảng cách xa tác chiến chính là tối kỵ binh gia, Ẩn Lưu cũng không phải là cường hạng. Nếu không phải còn có phủ Phụng Thiên, Triều Vân Tông hai nhà cùng chung khởi sự, Trường Thiên không nhất định chịu xuất binh.
Cho đến mọi chuyện nhất nhất bàn xong, mặt trời đỏ cũng đã muốn nghiêng qua phía Tây. Tiếng trong sảnh nghị luận dần dần biến mất, mọi người nhìn chăm chú một cái, rất tự giác mà cáo từ rời đi, đem địa phương trống trải lớn như thế để lại cho BOSS.
Ninh Tiểu Nhàn vốn cũng tính toán đi theo phía sau các tướng lĩnh rời đi, nhưng nàng mới chen đến bên cạnh Hạc môn chủ, giọng nói của Trường Thiên đã từ sau đầu truyền tới: “Ninh Tiểu Nhàn, nàng muốn đi đâu?”
Hạc môn chủ hướng nàng cười một tiếng, vội vã rời đi, giống như là sau lưng có ác quỷ truy đuổi.
Nàng hâm mộ nhìn lão một cái, mè nheo xoay người đi trở về bên cạnh Trường Thiên nói: “Ta đói bụng, muốn đi tìm ít đồ ăn.”
Hắn hừ một tiếng nói: “Nàng cùng hồ Hỏa Nhi ăn cơm canh tối hôm qua không phải là rất thịnh soạn sao?” Chân thân chứng kiến, tức là hắn chứng kiến, tất nhiên có thể nhìn tối hôm qua hai nữ tử ăn là cái gì.
Tới, đồ nam nhân nhỏ mọn này quả nhiên nín giận một ngày, chờ cùng nàng tính sổ. Nàng khẽ chu mỏ nói: “Tối hôm qua đến bây giờ đã qua mười canh giờ rồi, nước còn chưa từng dính răng đây.” Sáng sớm nàng đã chạy về trong cung điện trong rừng nghị sự đến đây, ở giữa quả nhiên cái gì cũng không còn ăn vào bụng.
Nếu là những yêu quái khác, Trường Thiên tất nhiên không để ý tới. Yêu binh Ẩn Lưu nửa tháng không ăn đồ rất bình thường, chân thân là xà, mãng cùng bộ phận côn trùng loại, thậm chí cũng có thể mấy năm không ăn cơm. Nhưng hắn biết Ninh Tiểu Nhàn vẫn duy trì thói quen của loài người, mỗi ngày đều phải ăn ba bữa. Hiện nay nhìn nàng nói xong đáng thương, một đôic on ngươi nước long lanh nghiêng mắt nhìn a nghiêng mắt nhìn, biết rõ nàng muốn khiến hắn đồng tình, trong bụng cũng không khỏi mềm nhũn, chỉ hừ một tiếng.
Nàng đánh rắn tùy côn: “Chàng xem, tối hôm qua Hỏa Nhi tỷ cùng ta hàn huyên lâu như vậy, cũng đem chàng khen lên trời không phải sao? Nói là xem bộ dáng ta, cũng biết chàng rất tốt với ta.”
Hắn tức giận nói: “Làm trò trước mặt chân thân, các ngươi còn dám nói xấu ta?”
Ninh Tiểu Nhàn đối với hắn hiểu biết quá sâu, thấy thế cũng biết hỏa khí hắn biến mất dần, cho nên cười dài mà đụng lên, trên môi hắn hôn một cái. Con mắt Trường Thiên chuyển sâu một chút, chỉ nghe nàng tế thanh tế khí nói: “Không bằng trở về Dật Tiên Cư, ta làm một chút thức ăn nhé?”
Khí tức của nàng ngọt mùi thơm ngát, Trường Thiên nhịn không được nữa, đưa tay nắm ở vòng eo tinh tế của nàng, cắn môi đỏ mọng của giai nhân vừa tinh tế gặm, vừa hàm hồ nói: “Ta cũng đói bụng.” giọng nói trầm thấp làm nàng run sợ không dứt.
Hắn trở lại mới hai ngày, nàng bỏ chạy đi gặp bằng hữu, ném một mình hắn tự mình giữ phòng trống, giữ một phòng vắng lạnh. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được ở trên cổ nàng cắn mạnh một cái.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, thân thể mềm nhũn ra, giống như điểm tâm ngọt ngon miệng.
Trường Thiên đang định tiến thêm một bước động tác, lại bỗng nhiên dừng lại. Ninh Tiểu Nhàn cũng giống như cá lội nhân cơ hội từ trong lòng ngực của hắn chạy thoát ra khỏi, đứng ở ba thước có hơn, sắc mặt hồng đến giống như quả táo.
Qua mấy hơi, bên ngoài phòng quả nhiên có người gõ cửa.
Trường Thiên trầm giọng nói: “Đi vào.”
Một gã yêu vệ đi tới, cung kính về phía hai người hành lễ nói: “Thần Quân đại nhân, Ninh đại nhân, nhận tin tức gấp từ Bắc Phương truyền đến: Đại Mục thủ của Kỳ Nam Tông, giờ sửu hôm nay đã qua đời.”
“Cái gì?” Trường Thiên nhướng lông mày dài lên, cùng Ninh Tiểu Nhàn nhìn chăm chú một cái, cảm thấy không ổn.
Thủ lĩnh cao nhất Kỳ Nam Tông bị gọi là Đại Mục thủ. Ở trong tình báoẨn Lưu, vị Đại Mục thủ này đúng là già đã tích bệnh lâu ngày nên yếu, mỏi mệt không chịu nổi, lộ ra ngũ suy Chi Tướng, nói vậy chiến sự cùng Ẩn Lưu khiến cho bệnh tình hắn đã tuyết lạnh còn thêm sương, mới có thể nhanh như vậy buông tay nhân gian. Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này hắn lại qua đời, thời gian chọn được thật là...... Không thỏa đáng.
Năm trước hiệp nghị quy hàng cùng Ẩn Lưu, là lão thủ lĩnh ký xuống. Chẳng qua sau đó, bệnh tình của hắn nhanh chóng chuyển biến xấu, đến nô bộc hầu hạ ở bên cũng không nhịn được trên người hắn truyền đến mùi hôi thối, lén làm càn gọi là cá muối. Tiên nhân thọ nguyên rất dài, nhưng một khi đi tới điểm cuối, thân thể cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ, tiến vào cảnh ngũ suy, tức y cấu, hoa héo, nách đổ mồ hôi, thể xú, thịt phù, cả đời này cuộc sống thật là tốt cũng chấm dứt. Lão phủ chủ Phủ Phụng Thiên năm xưa bị qua đả thương, tổn hại tuổi thọ, cũng qua đời như vậy.
Lúc này, lão thủ lĩnh đã không hỏi chuyện trong tộc, cho nên sau này đẩy ngã hiệp nghị quy hàng, là con trai trưởng Đa Mộc Cố của lão thủ lĩnh.