Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 7 chương 773: xâm lược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Cụm từ hồng hạnh xuất tường này thích hợp dùng trên thân nam nhân sao? Khóe miệng của hắn có chút co lại: “Thật là một nha đầu vô dụng, lâm trận lại làm rùa đen rút đầu… Chạy trốn tới chân trời là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”

Nàng hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Người khác đã dùng qua, ta mới không cần!”

Nàng cư nhiên tức giận, Trường Thiên thật muốn vùi đầu nhỏ của nàng vào trong ngực, nhưng mà lúc này chỉ có thể xoa dịu nói: “Vui đùa thôi mà, làm sao lại tức giận? Ở đâu có người khác, chỉ có nàng thôi.”

Cũng không biết là nghĩ đến cái gì, mặt nàng càng đỏ hơn, trách móc một tiếng: “Sắc lang!” Nhưng rồi không nói thêm nữa.

Trường Thiên cười cười, đang muốn nói chuyện thì lại hơi nghiêng tai lắng nghe, sau đó nói: “Có người đến!”

Có người? Ninh Tiểu Nhàn lập tức ngồi thẳng dây buông thả thần niệm, qua một hồi lâu mới cảm giác được xa xa truyền đến tiếng vang mơ hồ.

Đó là tiếng vó ngựa lộn xộn, còn trộn lẫn với tiếng kêu thảm thiết, cùng với—— tiếng gào thét của sinh vật nào đó.

“Có người trốn chạy để thoát chết, chạy về hướng này.”

Xa xa truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, đại khái có lẽ là có người bị thương rơi xuống ngựa đi? Nàng cắn môi nói: “Chúng ta cầnđi nghênh đón không?”

“Gấp cái gì?” Hắn lười biếng nói: “Nơi này là địa bàn của Kỳ Nam Tông, tất nhiên phải để địa đầu xà ra mặt trước.”

Bọn họ thân mang trọng trách, vẫn là không nên gây thêm chuyện phức tạp, dẫn đến quá nhiều chú ý sẽ tốt hơn. Ninh Tiểu Nhàn ngăn chặn lòng hiếu kỳ, lại yên tĩnh mà ngồi hơn mười hơi thở mới nghe được trong doanh truyền đến âm thanh của voi lớn vang lên, hiển nhiên Thiết Ngạc cũng phát giác không được bình thường.

Lập tức, Kỳ Nam cự tượng vốn phân tán ở bốn phía trong nơi trú quân của nhân loại nhao nhao tụ lại.

Mặc giáp một lần nữa quá phiền toái, người Kỳ Nam Tộc dứt khoát thả người nhảy lên phần lưng của thân thú, thúc voi nhanh chóng đứng thành một hàng. Thiết Ngạc ngưng mắt nhìn xa xa một lát rồi đột nhiên cả giận nói: “Lại là Thổ Luân Tộc!”

Trong bóng tối phía xa xa, quả nhiên có người thúc ngựa như điên chạy tới gần. Trong doanh đều có nhãn lực tốt, đã có thể thấy được đang chạy trốn thoát chết ở đằng trước là con người, cưỡi cũng là ngựa tốt, nếu không đã sớm bị truy binh phía sau bắt được. Có lẽ là nhìn thoáng qua nơi đây có ánh lửa, có ý định đến đây cầu cứu, những người này ra roi thúc ngựa cũng độc ác hơn.

Quái vật đuổi theo sau bọn họ, thân hình lớn hơn một vòng so với ngựa, cương tông thiết trảo (bờm như thép móng vuốt như sắt), nhưng bộ pháp lại nhẹ nhàng, vậy mà rơi xuống đất lại im ắng. Lấy thị lực của Ninh Tiểu Nhàn, thậm chí còn có thể thấy được trên răng nhọn của chúng còn nhỏ ra nước bọt.

Loại yêu quái này trong rừng rậm Ba Xà cũng có không ít: cự lang. Cận vệ Hắc Hào của nàng trong Hắc Phong Quân, chân thân chính là một đầu hắc lang, nhưng mà … lang tộc trên thảo nguyên này, da lông lại có màu xám, hơn nữa số lượng khoảng hơn bốn mươi đầu, còn nhiều hơn so với số lượng của đám nhân loại đang chạy trốn phía trước.

Nhìn đến đây, nàng khẽ nhíu mày, cảm giác, cảm thấy những đầu cự lang này tựa hồ đang trêu đùa những nhân loại đang chạy trốn phía trước, nếu không lấy tốc độ của bọn họ, con ngựa chỉ sớm đã bị đuổi kịp rồi.

Thiết Ngạc quay đầu hạ lệnh vài câu, lưu lại ba đầu voi lớn trông nom nơi trú quân, còn lại đều đi theo phía sau hắn, ầm ầm đi nghênh đón.

Tốc độ của Kỳ Nam cự tượng nhìn qua không nhanh, nhưng mà thân hình quá lớn, một khi bước chân ra, chỉ là quán tính cũng đủ để thôi động chúng tiếp tục xông về phía trước.

Lúc này đám người đang cố chạy trốn thoát chết đã cách nơi trú quân ước chừng một ngàn trượng, voi lớn chỉ dùng thời gian chưa đến ba mươi hô hấp đã cường thế xông vào trong chiến cuộc truy đuổi của hai bên, lợi dụng hình thể cực lớn của mình, như là một tấm đệm ngăn cách cự lang cùng con người.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn đến đây, nhè nhẹ ồ lên một tiếng: “Hình thể của người Kỳ Nam Tộc biến lớn rồi!”

Trường Thiên thản nhiên nói: “Thân thể của người Kỳ Nam Tộc rất cổ quái, bởi vì thú thân đồng bào là hình thái voi lớn hoàn toàn, cho nên dưới tình huống bình thường bọn họ thoạt nhìn không khác con người lắm, chỉ có trong lúc chiến đấu hình thể mới bỗng nhiên tăng lớn.”

Nàng lại trừng mắt nhìn thấy sau khi Thiết Ngạc gầm lên giận dữ, thân hình như một quả bóng thổi hơi bắt đầu kịch liệt phồng lên, nếu nói vốn là cao bảy xích, như vậy hiện tại đã là thân cao gần hai trượng rồi! Đây chính là độ cao rất nhiều yêu quái sau khi hiện ra chân thân đều không thể đạt tới được. Hắn lại không mặc chiến giáp, cơ bắp cuồn cuộn, gân cốt cường kiện, tính cả voi lớn cao tới tám trượng dưới thân, một người một voi này thoạt nhìn như là Ma Thần lao tới từ trong thần thoại.

Lúc này trong tay hắn hào quang chợt lóe, ngay sau đó một thớt cự lang phía trước phát ra tiếng thét dài thê lương, cư nhiên lại bị hắn chỉnh tề bổ ra từ trên xuống dưới! Máu tưới vẩy ra, lúc này mọi người mới nhìn rõ, trong tay Thiết Ngạc đang nắm một thanh Yển Nguyệt Đao cán dài, phong nhận trơn nhẵn ở dưới ánh sao lóe lên ánh sáng âm lãnh.

Ninh Tiểu Nhàn lẩm bẩm nói: “Vũ khí địa giai thượng phẩm, kẻ này cũng lăn lộn không sai a!” Chỉ có pháp khí đã ngoài địa giai trung phẩm mới có thể làm theo ý của chủ nhân mà tự do biến ảo hình dáng lớn nhỏ. Ví dụ như Nam Minh Ly Hỏa Kiếm lúc còn ở trong tay của chủ nhân trước thậm chí đã để lại một vết tích khổng lồ sâu hơn trăm trượng tại Ô Xích Nhĩ Hỏa Sơn, nhưng mà sau khi bị Trường Thiên thuần hóa thì chỉ là một thanh kiếm dài ba thước nắm ở trong tay. Chuôi Yển Nguyệt Đao này của Thiết Ngạc cũng như vậy, lúc hắn hóa thành cự nhân cưỡi voi để công kích người khác thì chiều dài chuôi hung binh này từ đầu đến đuôi đều vượt qua mười trượng!

Mặt khác lúc này hai đầu cự lang vừa mới bổ nhào vào một gã nhân loại, răng nhọn phân biệt dùng sức cắn vào ngực cùng chân, một tiếng “xoẹt”, người này ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị tươi sống xé thành hai nửa.

Cái này thật đúng là khiêu khích trần trụi! Người của Kỳ Nam Tông mắt đều đỏ, thúc giục voi lớn xông lên phía trước. Cự lang lại bổ nhào lên hai người, lúc này đàn sói phía sau mới vang lên tiếng thét dài. Cự lang nghe được âm thanh này ngay lập tức bỏ xuống con mồi đang truy đuổi, bắt đầu lui về phía sau.

Kỳ Nam cự tượng xếp thành một chữ hình, hướng về đàn sói phát động tấn công. Chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, Kỳ Nam cự tượng ngoại trừ chạy như điên, cơ hồ không cần làm bất kỳ động tác nào nữa, lang yêu bị tấm tường đồng vách sắt lấp kín này nhào lên, ngay cả nửa hơi thở đều không kiên trì được, bị quái thú như ngọn núi chà đạp mà chết, trực tiếp bị nghiền trở thành thịt nát.

Chỉ trong thời gian bảy tám lần hô hấp đã có bốn đầu sói chết đi.

Nhưng mà đàn sói đã chạy trốn, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Bộ pháp của Kỳ Nam cự tượng tuy lớn, nhưng đàn sói lại chạy trốn tứ tán, giảm bớt thương vong.

Ngươi truy ta đuổi như vậy trong chốc lát, hai bên yêu quái đều biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ninh Tiểu Nhàn không cần lại theo dõi cuộc chiến cũng biết được thành quả chiến đấu của lần truy đuổi này đại khái đã dừng lại tại đây. Lực sát thương của Kỳ Nam cự tượng tuy là kinh người, cho dù là sức chịu đựng khi chạy nhanh ở khoảng cách dài không bằng đàn sói. Lại nói mâu thuẫn của cả hai cũng không phải ngày một ngày hai, đã hiểu rõ lẫn nhau, Kỳ Nam cự tượng có truy đuổi nữa cũng lập tức trở lại ngay.

Thiết Ngạc cứu viện con người cũng không phải xuất phát từ hảo tâm, mà là không thể dễ dàng tha thứ Thổ Luân Tộc ở trước mặt hắn giương oai, ở trên địa bàn của Kỳ Nam Tông đả thương người!

Thừa dịp có được cơ hội này, nhân loại được cứu đến tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã chạy vào nơi trú quân.

Thiết Ngạc còn để lại ba đầu voi lớn trông coi nơi trú quân. Ninh Tiểu Nhàn đứng thẳng, vỗ vỗ hạt cỏ trên người, nhanh chóng bước đi thong thả đến một chỗ gần cạnh nàng.

Nhìn xem ở khoảng cách gần, càng cảm thấy khổ người của tên này thật sự rất lớn, nếu có thể thu nhập trọng binh bực này vào dưới trướng, thực lực của Ẩn Lưu thật là sẽ tăng lên một bậc.

Nàng đi đến quá gần, cơ hồ đều có thể vuốt được làn da của voi lớn. Cự vật bàng nhiên này vốn là đang xuất thần nhìn về hướng đồng bạn đang truy kích mà chạy, giờ phút này rủ đầu xuống xem nàng, thần sắc trên mặt không hung ác, nhưng cũng không thân thiện. Nàng đứng ở trước mặt đầu voi lớn này, thân hình càng lộ ra nhỏ nhắn đơn bạc.

Kỵ sĩ ngồi trên thú thân khàn khàn nói: “Tiểu cô nương, ngươi muốn làm gì?”

Ninh Tiểu Nhàn móc ra hai quả táo đỏ thật lớn từ trong ngực hướng về phía đầu voi lớn, ánh mắt của những người kia lập tức trở nên chuyên chú. Quả táo sinh trưởng trong rừng rậm Ba Xà, mỗi một quả đều lớn bằng đầu của trẻ con.

Trên thảo nguyên bây giờ đương nhiên không có táo, hơn nữa trí nhớ của voi lớn rất tốt, luôn luôn nhớ kỹ loại hoa quả này khi nhai thì giòn ngọt nhiều nước. Nàng cũng không đùa với dạ dày của nó, run run tay, trực tiếp ném trái cây vào trong miệng đang mở rộng của nó.

Voi lớn lập tức khép miệng lại nhai hai cái. Hai quả táo này đối với nó mà nói, không khác lắm so với con người nuốt vào một hạt bồ đào, chỉ có thể nếm nếm hương vị, quả thực không đã nghiền. Chỉ là lần này, ánh mắt nó nhìn Ninh Tiểu Nhàn lập tức hiền lành rất nhiều.

Lúc này nàng mới nói với kỵ sĩ: “Lang yêu binh chia làm hai đường, một đường khác sẽ đến đây tập kích doanh trại, ngươi tốt nhất chiêu hô các huynh đệ chuẩn bị.”

Kỵ sĩ hừ một tiếng nói: “Bọn hắn dám sao?”

Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Có gì mà không dám chứ? Lang yêu đoạt hàng hóa của một thương đội nào thì không phải đoạt sao? Lại cứ thương đội Phù Diêu chúng ta còn làm phiền Trưởng lão Hắc Sùng Minh phái các ngươi tới thủ vệ, nếu có sai lầm gì…”

Nếu là có sai lầm, Thiết Ngạc trở về đều không tiện khai báo. Tượng kỵ sĩ kia nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, lúc này mới đứng thẳng thân thể, toát môi thét dài một tiếng.

Âm thanh của hắn hùng vĩ, trong bầu trời đêm truyền đi ra xa. Ngay sau đó, hai phương hướng khác của nơi trú quân cũng phát ra tiếng kêu gào đáp lại. Tên tượng kỵ sĩ này nhảy lên phần lưng của huynh đệ đồng bào, từ trên cao nhìn xuống: “Tiểu cô nương, tốt nhất là phán đoán của ngươi sẽ chính xác.”

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Nếu phán đoán của ta mà sai, đó mới là tốt nhất.”

Tượng kỵ sĩ giật mình, nhìn nàng một cái thật sâu, lúc này mới nhìn về hướng mảng lùm cây lớn ở gần nơi trú quân. Kết quả sau khi xem xét thì trên mặt lập tức biến sắc.

Trong một mảnh bụi cỏ kia, không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều bóng dáng lén lút rục rịch.

Quan hệ đánh nhau nhiều năm như vậy, hắn đối với bóng dáng kia đã quá quen thuộc, chỉ cần liếc nhìn qua là có thể đoán được số lượng địch nhân đại khái vào khoảng chín mươi đầu, số lượng còn nhiều hơn so với lúc chặn đánh thương đội của con người!

Hắn lập tức cả kinh, lập tức thét dài một tiếng. Nếu là quyết đấu chính diện, hắn không sợ đối thủ, nhưng mà những … tên giảo hoạt này cư nhiên là hướng về phía đoàn xe mà đến.

Hai đầu voi lớn khác nghe tiếng, lập tức thả ra bộ pháp chạy lại đây. Mặt đất bắt đầu run rẩy, nhân loại trong doanh địa cũng cảm giác được dị động, không khỏi dừng lại vui đùa trong tay.

Lang yêu trong bụi cỏ mắt thấy hành tung đã sớm bại lộ, dứt khoát không cần che lấp. Trong bóng tối truyền ra một tiếng thét dài, đàn sói lập tức lao ra, nhào về hướng nơi trú quân của con người. Kỳ Nam cự tượng đón đầu từ trên, đàn sói lại như là nước chảy gặp phải đá lớn, từ giữa đột nhiên tách ra, có ý định vượt qua voi lớn tiếp tục tiến tới.

Dưới sự điều khiển của kỵ sĩ, voi lớn vang lên một tiếng, đột nhiên chân sau chống đất dựng người lên, ngay sau đó, hai chân trước như hai ngọn núi nhỏ trùng trùng điệp điệp đập lên mặt đất. Trong khoảng khắc, một làn sóng chấn động hữu hình lấy voi lớn làm tâm, trùng kích về bốn phương tám hướng, dư thế bay thẳng hơn trăm trượng, mới miễn cưỡng yếu bớt một chút

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio