Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 7 chương 807: cứu người có một cái giá lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Trong mắt nữ tử này có sắc giận dữ chợt lóe lên, nhưng mà bây giờ đang lúc bất thường, nàng cũng biết rõ không nên gây thêm thù hằn nữa, đơn giản chỉ đem cơn tức này nhịn xuống, quay đầu không nhìn đối phương.

Mưa giữa vùng đất hoang một mực chưa từng ngừng qua, nhưng mà quái vật đuổi theo mấy người kia đại khái cũng ngửi được mùi vị, rốt cục theo sát tới.

Đám người Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn thoáng qua, cũng biết chính là loại sói hai đầu thấy được lúc vừa vào Vân Mộng Trạch.

Mấy người kia có lẽ hành động không cẩn thận mới có thể bị bám theo một đoạn đến nơi này?

Bóng đen hiện lên nơi cửa động, hai đầu sói đã đánh tới. Hai gã nam tử trung niên đứng ở cửa động nhìn chăm chú, đột nhiên kiếm ra như gió, đâm về hướng sói hai đầu. Quái vật kia cũng giảo hoạt dị thường, thân hình ở giữa không trung còn có thể uốn éo, tránh né được lần công kích thẳng vào chỗ hiểm, hơn nữa địa hình nơi hai người kia trú đóng cũng như con dao hai lưỡi, tuy không phải bị đàn sói vây công, nhưng cửa động rất hẹp, con người cũng không thể thi triển được gì.

Ba người Đồ Tận nhìn nhau.

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có được hay không. Hai gã nam tử này không hề nghi ngờ chính là kiếm tu rồi, tuy hiện tại đã là thân thể phàm nhân, linh lực trong cơ thể không còn, nhưng giơ tay nhấc chân đều có pháp độ sâm nghiêm,kiếm ý tung hoành, hiển nhiên cũng là phong phạm nhất phái đại gia.

Bọn họ mới thử hai kiếm, lập tức biết được ưu khuyết của tình thế, một người trong đó kiếm thế tỏa ra đã biến hóa hơn, giả lộ sơ hở, để lộ ra chỗ trống ngay ngực, đợi sói hai đầu đến cắn, kiếm trong tay như vào nước bắt cá, nhẹ nhàng mau lẹ từ dưới đâm lên, nghiêng nghiêng đâm vào cổ họng, lập tức cắt đứt khí quản.

Người này giơ kiếm nhẹ nhàng run lên, liền đem xác sói đánh bay ra ngoài, ngay sau đó nghênh đón đầu sói tiếp theo.

Hai người bọn họ giữ vững vị trí cửa động, tuy nhìn qua có chút mạo hiểm, nhưng vẫn có thể đảm đương dù sói hai đầu có tấn công thế nào đều có thể liên tiếp đánh lui không một chút hoang mang. Đàn sói cũng không ngu ngốc, thấy ba đồng bạn chết dưới lưỡi kiếm, nhất thời không tấn công nữa, chỉ bao bọc quanh ở dưới sườn dốc, trông mong nhìn xem. Từ cửa động nhìn ra, trong bóng tối có ánh sáng bồng bềnh bất định, thật là khiến người sợ hãi.

Hai gã nam tử nhíu mày, đều biết rõ loại sinh vật này cực kỳ có tính nhẫn nại, đã bao vây đoàn người của mình, một lát tuyệt đối sẽ không đi. Lúc này sau lưng lại truyền đến tiếng cầu cứu của đệ tử: “Sư tôn, sư thúc, Linh Phong sư đệ sắp không được rồi!”

Một nam tử trung niên trong đó nghe vậy trầm giọng nói: “Sư đệ, ngươi trước trông chừng bọn súc sinh này.” Quay người đi vào trong động ngồi xổm xuống xem xét.”

Lần xem xét này, lông mày của hắn lập tức nhíu lại thành hình chữ “Xuyên” (川). Không ngờ người bị trọng thương không dậy nổi lại là Linh Phong rồi, trước đây mọi người bề bộn nhiều việc chạy trốn thoát chết, hắn cũng không có cơ hội nhìn kỹ thương thế của đệ tử, hiện tại ngưng thần tập trung kiểm tra, lập tức liền phát hiện ra toàn thân cao thấp của hắn có nhiều chỗ xương đã nát bấy, xương cánh tay phải bị giẫm dẹp như bánh thịt, nghiêm trọng nhất chính là miệng vết thương vùng bụng cùng đùi căn bản là xuyên qua thân thể, bụng dưới là chỗ hiểm của cơ thể đã không cần phải nói, vết thương trên đùi đã sâu vào bên trong, theo tốc độ máu chảy trào lên mà xem, đại khái cũng đã đâm xuyên qua động mạch chủ, nếu lại hướng lên trên thêm mấy thốn nữa sẽ làm bị thương tử tôn căn rồi.

Bết bát nhất chính là, tên đệ tử này bây giờ toàn thân phát run lập cập, sắc mặt cũng xanh đến đáng sợ, ánh mắt mở to, có thể gọi là mục tí tận liệt (khóe mắt sắp rạn nứt), bên trong cơ hồ là một mảnh đỏ hồng.

Nam tử trung niên quát: “Các ngươi cho hắn ăn cái gì rồi hả?” Lấy nhãn lực của hắn, thoáng cái nhìn ra bộ dáng này của Linh Phong, chỉ sợ nguyên nhân là do thương thế quá nặng, cho nên những đồng môn khác cho hắn ăn đan dược.

Nữ đệ tử kia nửa quỳ trên mặt đất, nức nở nói: “Chúng ta cho hắn ăn… Ích Khí Tán, rồi lại băng bó, nhưng mà, nhưng mà không thể ngăn được máu trên người hắn. Cho nên ta, ta tự chủ trương, cho Linh Phong sư đệ ăn Long Hổ Kim Đan!”

“Ẩu tả!” Nam tử trung niên cả giận nói, “Long Hổ Kim Đan cũng là thứ phàm nhân có thể ăn được sao? Ngươi đây không phải đang cứu hắn mà là đang muốn lấy mạng hắn!”

Hắn nói như vậy tất nhiên có đạo lý. Thuật luyện đan luôn có sự khác nhau giữa phàm dược và tiên đan, cũng không phải do tu tiên giả nhìn người mà xuống đơn thuốc, mà là bởi vì dược có ba phần độc, thân hình gầy yếu của phàm nhân, nếu như phục dụng đan dược chuyên dụng của tu tiên giả, đó mới chính thức gọi là hổ lang chi dược, một khi dược hiệu quá mãnh liệt, thì đan độc sẽ mạnh lên. Giống như năm đó khi Ninh Tiểu Nhàn có được Kết Kim Đan, Trường Thiên dùng bí pháp đem dược hiệu của nó chia hơn mười lần, lúc đó mới dám để cho nàng phục dụng. Có chút đan độc của linh đan đối với tu tiên giả mà nói thì không tính là việc gì, cũng cần tích lũy tháng ngày mới có thể có hiệu lực, thế nhưng đối với phàm nhân mà nói, lại giống như là Hạc Đỉnh Hồng, là độc dược phong hầu thấy máu là chết như vậy.

Bởi vậy đội ngũ tiên phái khi tiến vào cấm địa này đều phải tùy thân mang theo đan dược phàm nhân, chỉ là dược hiệu của chúng đều kém một chút, hiệu quả cũng không phải là dựng sào thấy bóng như linh đan (thấy được hiệu quả ngay). Đây cũng là một trong những phong hiểm mà tu tiên giả phải gánh chịu khi mạo hiểm vào Vân Mộng Trạch.

Nữ tử này lúc trước đút cho sư đệ chính là Ích Khí Tán, chính là linh dược của phàm nhân, nói như vậy, sau khi uống thuốc sẽ rất nhanh cầm máu sinh cơ. Thế nhưng thương thế của người nằm trên mặt đất thật sự quá nặng, huyết dịch đảo mắt cũng sắp chảy cạn, bằng vào thủ đoạn của mấy người này lại là vô luận thế nào cũng không ngăn được, cho nên đã lấy ra Long Hổ Kim Đan sư môn ban thưởng. Linh đan này chỉ từ tên gọi mà phán đoán, đều là thuốc tốt có hiệu lực cực nhanh, thời khắc mấu chốt có thể kéo dài tính mạng mà tiếp tục cứu trị, mạch suy nghĩ này của nàng thì chính xác, nhưng mà thuốc mạnh như vậy tự nhiên cũng có tác dụng phụ mãnh liệt, đan độc của nó ít nhất là cao hơn linh đan bình thường mười lần, coi như là tu sĩ cũng không dám dùng nhiều, huống chi là người bệnh đang hấp hối trên mặt đất?

Nuốt viên đan dược này xuống, thương thế của hắn không chỉ không tốt, ngược lại là bởi vì dược hiệu cường hoành bá đạo mà khiến cho gân mạch đứt đoạn từng khúc, vốn là có ba phần hi vọng sống sót, nhưng bây giờ chỉ còn không đến nửa thành rồi. Đây gọi là “vô phúc tiêu thụ”!

Nam tử trung niên trừng mắt nhìn nữ tử, cũng biết chuyện xấu này là nàng có lòng tốt xử lý. Giờ phút này Linh Phong đã bắt đầu sùi bọt mép rồi, làn da cũng bắt đầu chảy ra máu đỏ, đây là triệu chứng khi mạch máu bên trong cơ thể vỡ tan, trong cơ thể xuất huyết. Tình thế khẩn cấp, hắn cũng không kịp trách móc nặng nề, đưa tay điểm xuống mấy bộ vị quan trọng, tốc độ tràn máu từ miệng vết thương lập tức chậm lại. Đây cũng là thủ pháp đoạn mạch mà y sư phàm nhân cùng phương sĩ chuyên dùng, có thể khiến tốc độ máu chảy chậm dần, giảm bớt áp lực xuất huyết.

Giờ phút này, hắn mới lòng dạ thanh thản mà ngẩng đầu, liếc nhìn ba người trong động.

Đồ Tận ôm tay như là đang xem kịch vui, Ninh Tiểu Nhàn thì tựa trên vách đá, trong mắt tràn ngập tò mò. Trường Thiên thì dựa tường mà ngồi, hai mắt hơi khép, giống như chẳng quan tâm đến động tĩnh xung quanh. Nhưng mà nam tử trung niên cũng không cho rằng hắn đang dưỡng thần, ngược lại trong ba người này hắn là người đem đến cho mình cảm giác uy hiếp âm thầm đáng sợ nhất, khí thế như uyên như ngục như vậy, hắn chỉ được nhìn thấy ở trên người mấy vị trưởng bối có đạo hạnh cực sâu trong phái.

Người không biết không sợ, mấy đệ tử của hắn thật là vô lễ với ba người này, hắn mới bề bộn nhiều việc không rảnh chú ý, hiện tại nhìn kỹ lại đều có chút kinh hãi. Ba người này ở bên ngoài, chỉ sợ đều là nhân vật phong vân một cõi, hắn đắc tội đối phương thì có chỗ tốt gì? Cho nên giờ phút này hắn mới chần chừ một chút nói: “Ba vị…” Trong lời nói có mấy phần hương vị tôn kính, các đệ tử nghe xong hai mặt nhìn nhau, không biết ba người này có địa vị gì.

Ninh Tiểu Nhàn biết rõ dụng ý của hắn, nhẹ nhàng nâng tay, bày ra tư thế khoanh tay đứng nhìn. Hắn lập tức yên tâm, trầm ngâm trong chốc lát, nhìn thấy sắc mặt đồ nhi đỏ lên như trái cà chua, biết rõ nếu không cứu trị thì sẽ không còn cách xoay chuyển rồi, vì vậy cắn răng, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp ngọc, mở ra.

Ninh Tiểu Nhàn còn tưởng hắn muốn lấy ra đan dược gì, kết quả chính là trong hộp có một đầu côn trùng nhỏ mà béo mập bò ra. Đầu vẫn chưa to bằng đầu ngón tay nàng, bộ dáng như tằm bảo bảo, nếu không phải hai bên thân thể của nó trải rộng những điểm màu đỏ lấm tấm, nói không chừng có mấy phần đáng yêu. Màu sắc nhưng lại trắng noãn như ngọc, bề ngoài cũng phát ra ánh sáng trong suốt, nếu như không động đậy, thực sự sẽ khiến người ta cho rằng đây là dùng Dương Chi Ngọc khắc thành đấy.

Nam tử trung niên đem bạch tằm phóng tới trên miệng vết thương trên bụng của đồ nhi. Đầu côn trùng này lập tức nhúc nhích đi về hướng vết thương, sau đó ghé vào trên vết thương gặm gặm.

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm ồ lên một tiếng. Nàng là Viên trưởng của Tiên Thực Viên trong Ẩn Lưu, giờ phút này nhìn ra sự cổ quái của côn trùng này, nó chỉ hút hơn mười nhịp thở, thân thể bạch ngọc bắt đầu phồng lên, hơn nữa dần dần nhiễm lên màu nâu xanh, hiển nhiên là ăn uống vui sướng. Trái lại người bệnh trọng thương này, khí tức tím xanh trên mặt dần dần tan đi, chỉ là làn da vẫn còn hồng.

Nhưng nàng dám khẳng định, đầu côn trùng này tuyệt đối không phải đang hút máu. Biến hóa trên người bệnh nhân, đang nói rõ đan độc của Long Hổ Kim Đan trước đó tàn sát bừa bãi khắp toàn thân đã biến mất ——

Bị đầu côn trùng này hút đi nha.

Đây quả thực là rất thú vị, ánh mắt nàng nhìn xem đầu côn trùng này lập tức trở nên nóng rực. Đan độc bên trong linh dược, cho dù là được đan sư của Ẩn Lưu cải tiến lần nữa, cũng không có cách nào loại trừ hoàn toàn, chỉ có thể tận lực giảm bớt mà thôi. Nhưng mà một đầu bạch trùng nho nhỏ như vậy, đã có thể giải quyết được vấn đề mà vô số trí giả cũng thúc thủ vô sách?

Kế tiếp, nam tử trung niên vội vàng giúp đệ tử đẩy máu ra, để phóng thích dược lực. Nhưng nếu người bị thương là toàn thân hoàn hảo, thì bỏ đi một chút máu cũng sẽ tốt lên, nhưng tình huống hiện tại là bản thân hắn đã mất máu quá nhiều rồi, nếu thực hiện cách này cũng có chút mệt nhọc rồi. Tay của nam tử trung niên cũng càng ngày càng chậm, hiển nhiên là có chút vô kế khả thi rồi. Cho dù là dùng đầu côn trùng này giải được đan độc, nhưng mà dược hiệu của Long Hổ Kim Đan vẫn còn chảy xuôi trên thân đệ tử, nhờ dược hiệu ban tặng, thương thế trên người hài tử xui xẻo này một mặt rất nhanh khỏi hẳn, một mặt lại bởi vì mạch máu không chịu nổi dược lực bá đạo mà vỡ tan, mỗi thời mỗi khắc đều có thương thế mới sinh ra.

Hắn không phải lần đầu dẫn đội đi vào Vân Mộng Trạch, trước đây cũng gặp tình huống này phát sinh, cơ hồ mỗi một lần đều là kết cục chết người. Đệ tử có thể đi vào cấm địa này, đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của môn phái, nếu bị gãy tay gãy chân, chỉ cần có thể mang ra khỏi Vân Mộng Trạch, khôi phục linh khí trong cơ thể, sớm muộn cũng sẽ khỏi hẳn, nhưng nếu như đã chết ở trong Vân Mộng Trạch, đây thật đúng là không có phương pháp hồi xuân.

Hắn đang phiền não, trong tai chợt nhe được giọng nữ thanh thúy nói: “Cần chúng ta hỗ trợ không?”

Ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời: “Ngươi có biện pháp sao?”

Nàng chỉ chỉ Linh Phong nói: “Trạng thái hiện tại của hắn chính là nửa sống nửa chết, một bên bổ một bên hủy, may mắn thương thế của hắn vốn nặng, dược hiệu của Long Hổ Kim Đan phần lớn tẩm bổ bên trong. Đợi đến lúc những … ngoại thương này được chữa hết, dược hiệu không có chỗ nào phát huy, sẽ ở trên người hắn buông tay tàn sát bừa bãi, giống như hồng thủy vỡ đê. Các ngươi còn có ——” Sau đó nàng tính toán thời gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio