Cùng là người phàm, cô nương này được chiều chuộng, thân thủ khẳng định không bằng nàng, cho dù là Bình Nhi cũng sẽ không tốt hơn.
Không tốt, không tốt, như vậy quá đơn giản thô bạo. Không bằng dùng ít bột phấn, làm mặt nàng xưng lên mấy ngày? Cần phải làm lén lút, tiểu các chủ không thể biết là nàng hạ thủ, này còn có ý nghĩa gì?
Nàng mải nghĩ miên man trong đầu, không kịp đề phòng Trường Thiên sáp lại, duỗi ngón tay nắm lấy cằm nàng, phác hoạ lên môi, giọng nói trở nên trầm thấp mang theo hai phần khàn khàn “Vậy nếu ta đưa tay như thế, nàng có phải cái gì cũng chịu hay không?”
Hắn cứ câu dẫn như vậy, khiến hồn phách nàng như lạc mất. Trong mắt kim quang bồng bềnh không dứt, tựa như có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện chìm trong đó, không bao giờ … muốn tỉnh táo. Chỉ cần yên lặng nhìn hai mắt nàng, khiến trong đầu nàng một trận mơ hồ, ấp úng nói “Chịu, chịu cái gì?”
Khoé môi hắn nhếch lên, nụ cười càng thêm mị hoặc tâm hồn “Chịu như vậy” từ từ cúi đầu, bắt lấy cánh môi nàng thay cho ngón tay.
Nàng như trúng ma chú, chỉ có thể ngu ngơ nhìn sống mũi thẳng tắp của hắn, đôi môi mỏng hoàn mỹ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần …
Nàng cơ hồ cũng có thể cảm giác được nhiệt độ da thịt hắn.
Rốt cục bắt được nàng. Nụ cười nơi khoé miệng Trường Thiên càng mở rộng, hôn lên.
Hắn cơ hồ đã đụngđược tới cánh môi nàng rồi, nhưng ngay khi đó …
“xoạch” một tiếng, một chiếc khăn trắng trùm lên mặt hắn.
Động tác của Trường Thiên nhất thời cứngđờ.
Ninh Tiểu Nhàn nhảy lùi lại một bước dài, trong giọng nói có hai phần run rẩy “Mau rửa mặt đi”. Hô, đem gương mặt đó giấu đi, quả nhiên lực chống cự của nàng tăng lên rất nhiều.
Xú nha đầu, càng ngày càng cảnh giác rồi. Hắn giận dỗi, đem khăn mềm giật xuống, xoa lung tung trên mặt, sau đó nghe thấy ngoài trướng truyền tới giọng nói của Uý Văn Long “Thần Quân đại nhân có ở trong không? Hoàn phó điện chủ của thánh điện thới thăm”
Hoàn Công Thế tới. Với thân phận của Trường Thiên, hắn tự mình tới bái phỏng cũng là chuyện trong dự liệu của hai người.
Trường Thiên vươn người đứng dậy.
Vén rèm đi về phía phòng khách, trên người đã khôi phục sự uy nghiêm cùng vẻ lạnh lùng, phảng phất như đại tuyết sơn quanh năm không thay đổi.
Người này có thể khiến sắc mặt thay đổi nhanh như vậy? Ninh Tiểu Nhàn nhất thời im lặng.
Thần a, người ban cho nàng một người có định lực như Liễu Hạ Huệ sao, ở bên cạnh người này quá nguy hiểm, nàng thật sợ một ngày nào đó không kìm nén được, trực tiếp hoá thành sói đụng ngã hắn.
Lúc này, trong tai nàng nghe thấy một giọng nam xa lạ “Hám Thiên Thần Quân, ngưỡng mộ đã lâu”
Trường Thiên đại khái chắc là đáp lễ, giọng nói vẫn vân đạm phong khinh “Cám ơn sự khoản đãi”
“Đâu có, nơi này được Hám Thiên Thần Quân đại giá, mới thật là vinh hạnh” Người này nói mấy câu, đột nhiên hỏi “Không biết Thần Quân phu nhân có ở đây không?”
Đây là hỏi nàng? Ninh Tiểu Nhàn vận khởi bí quyết dẫn đường để bình ổn khí huyết, giờ phút này tin rằng mặt đỏ đã tiêu tan, lúc này mới nhấc màn cửa đi gia ngoài, hướng Hoàn Công Thế gật đầu làm lễ, cười nói “Hoàn phó điện chủ”
Nàng nhìn một cái đã cảm thấy quả nhiên cha nào con nấy, nhi tử dễ nhìn, lão tử cũng không kém. Hoàn Công Thế đạo hạnh tinh thâm, thoạt nhìn cũng là tuấn dật tiêu sái, nho nhã, nếu cùng Hoàn Tùng Ngọc đứng một chỗ, hai người giống huynh đệ hơn là phụ tử.
Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người phía sau Hoàn Công Thế đều tâp trung trên người nàng. Là nữ nhân duy nhất bên cạnh Hám Thiên Thần Quân, thanh danh của nàng cùng với – tính mạng của bốn vạn tu sĩ, hay – hồng nhan hoạ thuỷ đã liên hệ chặt chẽ một chỗ, sớm làđề tài mọi người trong đại lực say sưa nói hiện tại. Hôm nay chân chínhở chỗ này, người nam nhân nào có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình?
Bất quá trong mắt họ toát ra sự khó hiểu, sao lại không giống với suy nghĩ của họ? Nữ nhân có thể mê hoặc thần thú, tại sao không phải là người dụ dỗ người, tại sao không có sắc đẹp diễm quan thiên hạ?
Nhìn kỹ lại, trong mắt họ, chỉ thấy Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng cười, sắc mặt như thường. Nếu là sáu bảy năm trước, có lẽ nàng đã co quắp bất an, dù sao ánh mắt người rất có lực sát thương, nếu không sao lại có câu – ánh mắt giết người? Thời kỳ Nguỵ Tấn, Tây Tấn mỹ nam tử bởi vì phong thái câu người, tướng mạo xuất chúng mà khắp nơi bị vây xem, cuối cùng tạo thành áp lực tâm lý mà bệnh chết. Chỉ bất quá, ở cùng một chỗ với Trường Thiên đã lâu, nàng từ lúc nào đã bất tri bất giác hình thành nên khí độ ung dung, làm sao có thể e ngại những ánh mắt như vậy?
Trường Thiên cũng không vui với ánh mắt của những nam nhân này, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo.
Mọi người vội vàng đem ánh mắt từ trên người giai nhân thướt tha rời đi.
Hoàn Công Thế đạo tâm kiên định, chỉ nhìn nàng một cái thần trí đã trở về, vội vàng nói “Không biết thần quân tiến vào Vân Mộng Trạch, là vì vật gì mà tới?”
Mục đích của bọn họ cũng khó giấu được, cho nên Trường Thiên cũng không chút che dấu nói “Mộc tinh”
“Từ mấy kị binh biết được, có lẽ ban đầu mọi người không tính toán tiến vào Vân Mộng Trạch?” Nếu sớm chuẩn bị kỹ càng, hẳn sẽ cờ liễu giống như Càn Thanh thánh điện. Lại nói hiện tại toàn bộ đại lục cũng biết Ẩn Lưu, Phủ Phụng Thiên cùng Triều Vân Tông liên quân thảo phạt Quảng Thành Cung, vị Thần Quân đại nhân lúc này phải nên ở trong quân, làm sao lại vì mộc tinh mà chạy tới trong cấm địa?
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi đi tới bên cạnh Trường Thiên, khẽ cười nói “Không sai, trên đường chúng ta đi về phía đông biết được tin tức Vân Mộng Trạch mở ra, khi đó mới quyết định đi vào thử vận may”
Khẩu khí của Hoàn Công Thế như hiểu rõ nói “Thì ra là như vậy, như vậy mấy vị đối với Vân Mộng Trạch không quá quen thuộc đúng không?” Ba Xà mấy năm trước ngang trời xuất thế, trước đó đã yên lặng vài nghìn năm, chưa chắc đã nghe qua cái tên Vân Mộng Trạch; mà nữ nhân bên cạnh hắn, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, cũng không giống người đã trải qua hai ba lần cấm địa mở ra.
Ninh Tiểu Nhàn nghiêng nghiêng đầu, thừa nhận rất kiên quyết “Không sai, là quyết định đột nhiên xuất hiện, trước đó còn chưa có chuẩn bị”
Hoàn Công Thế lập tức cười nói “Nếu như thế, không bằng Thần Quân cùng với Càn Thanh thánh điện hợp tác, cùng phá trận pháp, không biết ý Thần Quân thế nào?”
Ánh mắt Trường Thiên chớpđộng “Sao? Hợp tác?”
Hoàn Công Thế vui vẻ nói tiếp “Thần Quân có điều không biết. Vân Mộng Trạch là thế giới tự thành, quy tắc cùng lực lượng nơi này so với Nam Chiêm Bộ Châu khác nhau rất lớn, không vào mấy lần cũng sẽ không hiểu rõ được. Còn hơn mười ngày cấm địa sẽ đóng lại, lần tiếp theo mở ra phải chờ tới ba trăm năm sau. Thần Quân không bằng cùng chúng ta hợp tác, tương trợ lẫn nhau, phá trận sắp tới. Lại nói …”
Hắn trầm ngâm một chút mới nói tiếp “Lai lịch Vân Mộng Trạch vốn là bí mật. Nếu không biết được bí mật này, lời nói phá trận chẳng phải là vô căn cứ sao?”
Sắc mặt Trường Thiên không đổi nói “Nói như vậy, bí mật này chính là căn nguyên quý phái muốn phá giải đại trận Vân Mộng Trạch?”
Hoàn Công Thế nói “Không dám không dám! Bên ngoài kia có rất nhiều người, vội vàng tới cũng chỉ vì những bảo vật pháp khí hay tiên thảo tầm thường, đối với bảo bối chân chính ở chỗ sâu trong Vân Mộng Trạch, sợ là cũng không dám nhúng chàm. Thần Quân đại nhân muốn mộc tinh, chúng tôi lại muốn một món đồ khác sâu trong Vân Mộng Trạch, vừa đúng theo nhu cầu, không xung đột lẫn nhau. Hoàn mỗ nghe nói Thần Quân nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời, lại nghĩ chúng ta với đồ vật đối phương muốn lấy đều không hứng thú, chính là đôi bên cùng có lợi. Nếu chư vị cùng hợp tác, bí mật tự nhiên hai tay dâng lên”
Trường Thiên chỉ ngẫm nghĩ một chút, nhìn Ninh Tiểu Nhàn chăm chú một cái, nói ngay “Được”
Bọn họ tới là lấy mộc tinh, nếu như Càn Thanh thánh điện không muốn, như thế lợi ích song phương không có xung đột, hợp tác là có thể làm được. Tông phái này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần cấm địa mở ra, đối với Vân Mộng Trạch có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay. Lần này trong tay họ có quá ít người, nếu có thể mượn lực từ Càn Thanh thánh điện, tất nhiên là chuyện tốt. Về phần Càn Thanh thánh điện có thủ đoạn hay bí mật gì không thì không cho ai biết.
Đương nhiên là có. Nhưng Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn có suy nghĩ gì? chỉ cần lấy được Mộc Chi Tinh, Vân Mộng Trạch này có sụp đổ hay không, bọn họ cũng lười quan tâm.
Với thân phận cùng tu vi của Trường Thiên, chính miệng nói ra lời vàng ý ngọc, nói năng khí phách, cho nên Hoàn Công Thế cũng rất thống khoái nói “Tốt, Thần Quân là người sảng khoái, nếu như thế, ta cũng không tàng tư. Chúng ta bây giờ đang ở trong thế giới của Vân Mộng Trạch, được tạo thành hơn ba vạn năm trước, vừa lúc đại chiến thượng cổ trung kỳ. Nếu nói hai việc này không liên quan thì chúng ta đều không tin, cho nên Càn Thanh thánh điện đã cho người tìm hiểu từ tư liệu thượng cổ, chỉ là tìm suốt bảy mươi năm mới có thể có chút manh mối …”
Lời kế tiếp của hắn nói chậm mà trịnh trọng, quả nhiên khiến Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên, ngay cả con ngươi Trường Thiên cũng co lại, ngoài ý muốn “Vân Mộng Trạch không phải do thiên nhiên tạo nên, là do Huyền Vũ một trong tứ đại thần thú trước khi vẫn lạc (chết) mở ra tiểu thế giới”
Tin tức này quả thực có chút rung động.
Trong sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh. Hoàn Công Thế cũng biết hiệu ứng những gì mình vừa nói, lập tức ngừng lại chờđợi bọn họ tiêu hoá tin tức kia.
Trường Thiên hít sâu một hơi, nhìn hắn nói “Tại sao lại biết được?”
Hoàn Công Thế vừa nói ra điều bí mật này, cũng biết tiếp theo người nghe sẽ hỏi gì, trôi chảy nói “Mọi người đều biết, Huyền Vũ chết dưới thân Nam Minh Ly hoả kiếm. Thanh kiếm này chẳng phải đang trong tay Thần Quân sao?”
Trường Thiên gật đầu.
“Có điều ít người biết, Huyền Vũ trước đó đã từng bị trọng thương, vẫn chưa được trị khỏi, mới có thể trở thành thần thú đầu tiên chết trong cuộc chiến thượng cổ. Mà người gây ra vết thương đó chính là đại anh hùng của thượng cổ man tộc, Man tổ, hắn dùng vũ khí sở trường, khiến thiên địa quỷ thần khiếp sợ: Nghệ Thần Cung. Đoạn bí sử này, Hám Thiên Thần Quân cũng biết, ta nói không sai chứ?”
Lần này, Trường Thiên trầm ngâm một chút, mới gật đầu “Ta cũng không sống trong thời đại man tổ, chưa từng gặp mặt hắn, cùng Huyền Vũ không có giao thiệp, nhưng thân hắn mang vết thương cũ, thuỷ chung không thể chữa khỏi hẳn là chuyện tất cả thần thú đều biết”
Hoàn Công Thế thở phào một hơi nói “Bên trong Vân Mộng Trạch, trận pháp thực sự rất cổ quái. Chúng ta hao tổn thời gian rất lâu thu thập sách từ thượng cổ, tình cờ tìm thấy trong tàng thư các của một tiểu tông phái ở trung bắc bộ Nam Chiêm Bộ Châu, phát hiện một khối ngọc giản phủ bụi đã lâu. Căn cứ ghi chép bên trong, trưởng môn tiên phái này năm đó tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Huyền Vũ chết đi. Trận đại chiến kinh thiên động địa kia không cần phải nói ra, mấu chốt là hắn nhớ rõ phương vị mà Huyền Vũ mất tích.”