Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 7 chương 857: kết cục ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Thật ra thì Công Tôn thế gia mấy trăm năm qua dốc lòng nghiên cứu Cố Ẩn Sơn Hà trận, có một quan điểm càng ngày càng rõ ràng đó chính là nếu Vân Mộng Trạch là đại trận cả đầu thần thú biến ra thành tiểu thế giới độc lập, như vậy cái đại trận Cố Ẩn Sơn Hà này trước đây chưa từng gặp, có khi chính là tinh hoa thân thể Huyền Vũ, có lẽ là thân thể, hoặc mai rùa, có lẽ chính là linh đan nó diễn biến mà thành. Nhưng vô luận là cái gì, chung quy nó vẫn phải dựa vào vật thật mà tồn tại, vật này tạo thành mắt trận của Cố Ẩn Sơn Hà trận!

Hoàng Phủ Kỳ lần đầu đi tới Vân Mộng Trạch, từ khi phủ xuống đến giờ tổng cộng không tới một nén nhang (năm phút đồng hồ), lại đã mò tới cánh cửa của quy tắc thế giới này. Công Tôn thế gia trên dưới hơn ngàn người nghiên cứu mấy trăm năm, hiểu biết về đại trận này cũng chỉ như hắn biết bây giờ. Khoảng cách khổng lồ như vậy sao, chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa người tu tiên và thần linh sao?

Công Tôn Mưu kinh ngạc nhìn côn trùng màu đen lao vào sương mù dày đặc, sự đắc chí bởi vì mới vừa thành công khiến thiên địa hồng lô có ích tăng cường cho pháp trận thoáng cái tan thành mây khói.

Sâu đen trong trận cũng sẽ không bận tâm tâm tình người phàm bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý truy đuổi món ngon trước mắt. Sương mù dày đặc phiêu đãng hơn ba vạn năm không chịu nổi, rốt cục hoàn toàn rút lui, lộ ra hình dáng thật sự của đại trận Cố Ẩn Sơn Hà trận.

Đám người Càn Thanh thánh điện và cả Hoàng Phủ Kỳ đều mở to mắt nhìn. Ở đây là cái đại trận gì vậy? Đây rõ ràng là một cái động trống không đen kịt, không có hình dáng, không có mắt trận, thậm chí không có một chút đặc tính nào của trận pháp.

Hoàng Phủ Kỳ nhíu mày, lấy nhãn lực của hắn thế nhưng cũng không nhìn ra mắt của đại trận này ở đâu.Hắn chỉ một ngón tay lên trời, bầy côn trùng niết bàn tụ tập trên không trung, âm thanh chấn động mười dặm, sau đó đáp xuống, hiển nhiên nó đang ngầm chiếm đoạt bản thể trận pháp Cố Ẩn Sơn Hà trận.

Quy tắc ở Vân Mộng Trạch khác với Nam Chiêm Bộ Châu nhưng vận hành thế giới này, vận hành đại trận vẫn dựa vào linh lực. Những con sâu này sinh ra từ sát khí, bản thân chúng chính là nguồn gốc ô nhiễm cực mạnh, trời sinh tồn tại để phá trận. Trong trận do linh khí bố trí thành đủ loại cảnh tượng huyền ảo hoàn cảnh hiếm thấy. Chỉ cần chúng nhích tới gần đều sẽ bị ăn mòn, nếu như bản thể của đại trận được tạo thành từ tứ chi hoặc nội đan của Huyền Vũ, như vậy những côn trùng đen quỷ dị này thậm chí có thể bằng vào đặc tính của mình gặm hết sạch không còn một mống!

Bầy côn trùng khổng lồ trực tiếp rơi thẳng xuống, tất cả mọi người trừng lớn mắt, chỉ sợ hơi chớp mắt một cái sẽ không nhìn thấy nó làm như thế nào để cắn nuốt đại trận Huyền Vũ.

…..Kết quả thật sự bọn hắn không có nhìn thấy gì. Bầy côn trùng trực tiếp bay vào trong hang động màu đen, Hoàng Phủ Kỳ lập tức nhíu thật chặt mày, trên mặt lộ ra ngoài ý muốn.

Ở trong đó không có linh khí, không có vật thể, không có bất kỳ thứ gì có thể đụng vào, thậm chí không có ánh sáng….. Không có gì cả, dĩ nhiên lại là một hang động màu đen hết sức tự nhiên. Nhưng người tiến vào trận pháp đi chỗ nào rồi? Mới vừa rồi hắn rõ ràng tận mắt thấy bốn người Trường Thiên, Ninh Tiểu Nhàn cưỡi báo lớn chạy nhanh vào đây.

Trải qua gia cố chăm sóc của máu thịt tinh hoa từ hơn mười vạn sinh linh, giờ khắc này thần niệm của hắn tràn ngập khắp trong tiểu thế giới nhưng căn bản không hề thấy được bốn người kia xuất hiện. Cho nên, bọn họ hiện giờ nhất định còn đang ở trong trận. Trừ bọn họ ra, hộ vệ Càn Thanh Thánh điện đi theo phía sau cũng cùng xông vào trong trận, rất nhiều người đi qua tiến vào đại trận đã đi đâu? Điều này thật đúng là…… cực kỳ thú vị.

Đám người Càn Thanh thánh điện đứng ở đỉnh núi, nhìn diện tích rộng lớn cách đó không xa kia, giống như lỗ đen giương rộng miệng đợi chờ người quăng cho đồ ăn, ở nơi này khi sức người nhỏ bé, mọi người đều cảm thấy không rét mà run.

Chỉ một lúc sau, tiếng vỗ cánh ong ong lại vang lên một lần nữa. Bầy côn trùng niết bàn bay ra từ trong hang động đen, một lần nữa quanh quẩn ở bên người Hoàng Phủ Kỳ. Hang động đen không có biến mất, bọn chúng giống như vồ ếch nhưng lại chụp hụt, không công mà lui. Bầy côn trùng niết bàn có thể ăn nhưng cũng phải nuốt vào vật có hình dáng. Bên trong chỉ còn lại một mảnh trống rỗng thì kêu bọn chúng gặm sạch cái gì, không khí sao?

Nhìn đến đây, Hoàn Công Thế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại có cảm giác mỏi mệt tâm thần hao hết, trong lòng mờ mịt. Càn Thanh Thánh điện hao tốn gần ngàn năm, tài lực, nhân lực, tinh lực không cách nào tính toán ra, thậm chí bỏ ra một cái giá cực lớn, ở trong cấm địa này mời tới người duy nhất có thể tự do thi triển thần thông ở đây.Kết quả, vẫn không phá mở được đại trận này sao?

Hoàng Phủ Kỳ nhẹ nhàng ấn đầu thú trên bàn tụ hợp xuống, quái thú lại mở miệng rộng dùng sức khẽ hút, giống như cá voi hút nước hút bầy côn trùng trở về. Nếu nói trong nghề nhìn ra cách thức, mọi người của Càn Thanh thánh điện chỉ thấy hoa mắt tinh thần biến đổi. Nhưng nếu Trường Thiên ở chỗ này, sẽ biết một chiêu thần thông này của Hoàng Phủ Kỳ thực sự kinh thiên động địa. Sát khí vốn là vật chất không có sự sống, giống như linh khí bản thân nó không có tính năng không có cảm giác. Mà Hoàng Phủ Kỳ lại khiến chúng hóa thành sâu có sức sống, quan trọng nhất là chúng có sinh mạng! Vô luận bọn chúng nhỏ bé cỡ nào, không ý nghĩa ra sao thì chế tạo sinh vật như vậy chưa từng có, bởi đây chính là bản lãnh chúa sáng thế mới có thể có!

Dĩ nhiên Hoàng Phủ Kỳ giờ phút này chỉ là một chiếu hình của bổn tôn ở Vân Mộng Trạch, sức mạnh không thể so sánh nổi với chân thân, hơn nữa còn muốn phân ra hơn nửa để đối kháng với phép tắc thiên địa ở nơi này, cho nên hắn lại mượn nhờ chút kỹ xảo nhỏ, tức là hóa ra trứng sâu Niết Bàn vùi sâu dưới đất, mượn sát khí nhanh chóng thúc dục nó trưởng thành. Tuy côn trùng niết bàn bị nhanh chóng thúc như vậy thân thể có thiếu sót, tuổi thọ cũng rất ngắn, nhiều nhất chỉ nửa canh giờ nữa sẽ chết đi nhưng khi chúng sống, trên người lây dính sức mạnh sát khí ngược lại hung tàn thô bạo gấp bội.

Hoàng Phủ Kỳ không chút hoang mang, chờ một con sâu cuối cùng bay vào, lúc này mới thản nhiên đạp về đỉnh núi.

Hoàn Công Thế giờ phút này hai mắt mờ mịt, thoạt nhìn giống như già vài tuổi. Ngàn năm tâm huyết, cố gắng hết sức giao phó lại chảy về hướng đông, dù ông ta có định lực khá hơn nữa, giờ phút này đáy lòng sầu thảm uể oải. Nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ trở về, ông ta hơi chớp mí mắt, hữu khí vô lực nói: “Thần vương đại nhân, đại trận này vẫn không phá được?”

Hoàng Phủ Kỳ không vui nói: “Cõi đời này, còn có trận pháp bổn vương không phá được?”

Nếu đổi thành người bên ngoài nói ra lời này, Hoàn Công Thế cũng sẽ đưa hắn quát to vài cái, chỉ có điều trong thiên hạ có tư cách nói như vậy chỉ có lác đác vài người. Hoàng Phủ Kỳ lại vừa vặn là một người trong số đó nên ánh mắt Hoàn Công Thế đều có mấy phần vô thần lập tức sáng ngời: “Vẫn có biện pháp phá được?”

Hoàng Phủ Kỳ lười biếng nói: “Có!”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Hoàn Công Thế lại sinh ra hi vọng thì lại nghe Hoàng Phủ Kỳ nói tiếp: “Ngươi phái trận pháp sư đi vào vẫn có hi vọng đấy.” Ônglập tức cảm thấy một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa phun ra ngoài. Càn Thanh thánh điện nỗ lực lâu như vậy cũng không được thể phá giải được trận pháp này, mới nghĩ ra biện pháp bạo lực phá giải, kết quả Hoàng Phủ Kỳ lại muốn ông trở về đường cũ! Đã như vậy, ông ta tỉnh pho tượng đại thần này đi ra ngoài có ích lợi gì?

Hoàng Phủ Kỳ thấy ông ta đau đớn phẫn nộ nhìn mình, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách người của ngươi. Lúc ấy rõ ràng bổn vương đặc biệt hỏi qua ngươi, có phải muốn thỉnh bổn vương thay ngươi phá cái đại trận này hay không?”

Hoàn Công Thế chỉ có thể nói: “Phải”

“Ta nói lại lần nữa, cõi đời này không có trận nào ta không phá được!” Lúc này trên mặt Hoàng Phủ Kỳ mới lộ ra vẻ mặt quỷ dị, chỉ cái lỗ đen hình tròn hết sức khổng lồ kia: “Hiện giờ Cố Ẩn Sơn Hà trận không phá được, chỉ nói rõ ngươi đưa ra tình báo căn bản là sai lầm! Để cho bổn vương coi nó như trận pháp tới phá giải, còn không duyên cớ hao tổn rất nhiều sức lực, đám người dân đen các ngươi lại không hề có chút cảm kích nào, ngược lại dám can đảm oán trách ta!” Càng nói đến sau, giọng hắn ta lại càng lạnh lùng.

Có câu thần uy như núi, hắn càng giận, trong lòng tất cả mọi người cảm thấy lạnh như băng, đầu gối lạnh lẽo run rẩy, không nhịn được muốn quỳ xuống. Hoàn Công Thế cũng bị uy nghiêm của hắn đè nép trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng cố tự trấn định nói: “Cố Ẩn Sơn Hà trận này rốt cuộc là thứ gì, mà ngay cả thần vương cũng không cách nào phá vỡ?”

Hoàng Phủ Kỳ nở nụ cười nói: “Nếu ngươi cho thêm ta nhiều ba, bốn mươi canh giờ, ta nhất định có thể biết rõ. Đáng tiếc, ngươi không có thời gian. Lần thỉnh thần này đã kết thúc, sau này còn gặp lại.” Hắn lại nói câu này, trên hàm răng đều dính đầy vết máu, thoạt nhìn càng phát khiến người ta sợ hãi, hiển nhiên thân thể đã đến trình độ gần như hỏng mất.

Bọn họ quả thực không có thời gian.

Hoàng Phủ Kỳ đột nhiên nói: “Phần huyết nhục cao kia, ngươi dùng bao nhiêu người làm thành?” Giọng nói trầm thấp, phảng phất như đang hướng dẫn từng bước.

Hoàn Công Thế tâm loạn như ma, nghe hắn hỏi như vậy, không tự chủ được đáp: “Sáu người.” Sau khi chi nhánh gia tộc Hoàng Phủ bị Càn Thanh thánh điện bắt đi, hơn hai trăm năm qua vẫn bị nuôi nhốt. Vì chiết xuất huyết mạch, Càn Thanh thánh điện cũng khiến cho bọn hắn giao phối họ hàng gần, cố gắng sinh sôi nảy nở. Đã vượt qua một đoạn lịch sử huyết lệ đen tối, đến thế hệ này của Hoàng Phủ Kỳ, huynh đệ cùng cha hắn có năm người, trong đó hai người ngu dại. Bởi vì đến lúc thu hoạch, Càn Thanh thánh điện luyện chế một quả huyết nhục cao này đã đưa cả phụ thân và huynh đệ hắn vào mới có thể đạt đến màu sắc và tác dụnghoàn mỹ như vậy, làm cho đại thần phủ xuống, Hoàng Phủ Kỳ mới có thể tạm thời chịu được.

Hoàng Phủ Kỳ liếc mắt nhìn, đột nhiên nhìn Hoàn Tùng Ngọc một cái rồi nói: “Đây là con trai ngươi?”

Hoàn Công Thế một tiếng”vâng” bật thốt lên, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ không tốt cũng đã không còn kịp rồi!

Hoàng Phủ Kỳ xòe bàn tay ra, năm ngón tay trống rỗng cầm, phảng phất bắt được một viên cầu, sau đó nhéo bên trái một cái. Chỉ nghe tiếng rắc rắc giòn vang, đó là tiếng người gãy xương.

“A….!” Đây là tiếng Yến Linh Tuyết thét chói tai.

Máu toàn thân Hoàn Công Thế vọt tới đầu, ông ta quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Hoàn Tùng Ngọc trong đám người bị bẻ gãy cổ, đầu lấy một góc độ quỷ dị nghiêng lệch sang một bên, chỉ dựa vào da thịt lỏng loẹt dính liền với thân thể. Yến Linh Tuyết ở bên cạnh hắn thối lui hai bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ rất đa dạng.

Hoàng Phủ Kỳ cách không bẻ gãy cổ Hoàn Tùng Ngọc.

Con trai của Hoàn Công Thế, con trai độc nhất của ông, cứ như vậy chết dưới tay thần tiên ôngthỉnh tới! Hoàn Công Thế vọt tới bên cạnh con trai, đưa tay ôm lấy thân thể của hắn, đỡ đầu hắn, tựa hồ như vậy có thể làm hắn chết rồi sống lại. Đám người Càn Thanh thánh điện vây cha con họ vào giữa, chân tay luống cuống. Nếu như ở bên ngoài, như thế nào họ cũng sẽ xông ra thay Hoàn Phó điện chủ báo thù để biểu hiện trung thành. Nhưng họ đang ở trong Vân Mộng Trạch nha, chống lại đại thần giết người, bọn họ giống như con kiến hôi, bảo đảm tới một chết một, chịu chết như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio