Bởi vì có kinh nghiệm trước của Khách Xích Cáp, Trường Thiên định ra cái kế sách này trước khi lên đảo cũng đã hiểu, nếu linh vật như mộc tinh có thể ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận xuyên qua tự nhiên, như vậy đối với nó bao vây chặn đánh cũng vô dụng, lão nhân gia nó vỗ vỗ mông là có thể từ phía trên đất chạy đi. Cho nên phương pháp xử lí muốn đem nó bắt ở trong tay chỉ có một:
Hấp dẫn nó, khiến nó tự nguyện đưa tới cửa.
Có đồ vật gì đó có thể làm cho mộc tinh để mắt, hơn nữa bị hấp dẫn thật sâu? Dựa theo nguyên lý Ngũ Hành tương sinh, Thủy sinh Mộc, đồ lấy ra làm mồi câu tốt nhất chính là thủy tinh. Trong tay bọn họ dĩ nhiên không có đồ vật kia, may mà trên người Ninh Tiểu Nhàn còn mang theo món đồ giống vậy, đoán chừng cũng có thể được đến mộc tinh ưu ái. Dĩ nhiên, chuyện này chỉ là dự đoán, cho nên khi Ninh Tiểu Nhàn thấy biểu hiện của mộc tinh sau khi Trường Thiên lấy ra món đồ, cũng thấy hết sức hung phấn, bởi vì … này nói rõ suy đoán của bọn họ cũng không có sai.
Bước chân Mộc tinh càng ngày càng mau nhẹ, cách Trường Thiên cũng càng ngày càng gần.
Trái lại, biểu hiện của Trường Thiên lại càng phát ra trấn định, đến sợi tóc ở thái dương cũng như thép đúc thành, không có nửa điểm lay động, phảng phất như ở trên cây bị gió thổi mưa rơi mấy ngàn năm vẫn đứng đó. Nếu là Ninh Tiểu Nhàn nằm ở trên lưng hắn lắng nghe, sẽ phát hiện đến tim đập của hắn cũng đều dừng lại, cơ hồ là thời gian mấy chục hơi thở mới có thể nhảy lên xuống rất nhỏ.
Nàng không thừa nhận cũng không được, người này ở trong Thần Ma ngục ngồi hơn ba vạn năm, tâm tính đã được mài cứng như bàn thạch, không có chút nào dao động, đúng là so sánh với nàng càng thích hợp cho cái nhiệm vụ dụ dỗ này.
Dưới tình huống này, mộc tinh tự nhiên yên tâm, hướng nơi hắn sờ qua.
Mười lăm trượng, mười trượng......
Tám trượng, bảy trượng......
Dưới tàng cây mọi người thấy vậy trố mắt nhịn thở, mặc dù khoảng cách còn cách chừng mười trượng, nhưng ngay cả một tiếng một tiếng thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm kinh sợ nó. Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn đảo qua, đột nhiên phát hiện Trầm Hạ gắt gao nhìn thẳng mộc tinh, đến mí mắt cũng không nháy mắt xuống, trên trán nổi gân xanh, dung mạo tuấn mỹ kia thoạt nhìn mang theo một phần bén nhọn, hai phần hung ác, nào có bộ dáng người khiêm tốn lúc trước? Tay hắn đặt ở bên người nắm chặc thành quyền, hiển nhiên khẩn trương vô cùng.
Thật kỳ quái, nếu có thể bắt được mộc tinh cũng không có nửa điểm quan hệ tới hắn, hắn khẩn trương như vậy làm gì? Ninh Tiểu Nhàn đảo tròng mắt, chẳng lẽ người này tính toán mạnh cướp? Chi bằng nhìn kỹ hắn.
Mộc tinh còn đang di động. Cách Trường Thiên càng gần, nó lại càng là theo bản năng thả chậm bước, cho nên hiện tại trong lúc song phương chỉ có khoảng cách ba trượng, nó lại bày ra một bộ tư thế tùy thời muốn xoay người mà chạy, thậm chí có hai lần chợt lui về, làm hại mọi người dưới tàng cây tim đập thình thịch thình thịch không ngừng.
Duy chỉ có Trường Thiên làm như hóa thành tượng đá, đến nó cũng chưa từng để ý tới.
Mộc tinh rốt cục yên tâm, lại đi về trước ba bước, hiện tại giữa hai người chỉ có khoảng cách hai thước. Nó vươn ra chi trên ngắn nhỏ, từ từ đi đến món đồ trong tay Trường Thiên, mọi người lúc này mới thấy rõ, nó đã trổ mã hoàn toàn, ít nhất trên tay cũng dài ra năm đầu ngón tay.
Một thước, bảy tấc...... Trường Thiên tựa hồ cũng có thể ngửi được mùi gỗ thơm ngát trên người mộc tinh truyền đến, kia đại biểu sinh cơ rừng rậm bừng bừng.
Có ba tấc nữa, nó sẽ đưa tay để trong lòng bàn tay Trường Thiên.
Nếu đổi lại là những sinh vật khác, giờ phút này đã chạy trời không khỏi. Song nó là mộc tinh, ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận, trừ phi nó cam tâm tình nguyện, nếu không ai cũng bắt không được nó. Cho nên Trường Thiên chỉ có thể từ từ, từ từ đem ngón tay thon dài khép lại.
Tay của hắn, ổn định đến nửa điểm run rẩy cũng không.
Mộc tinh không kinh sợ, thậm chí cũng không kháng cự, cái này nói rõ, hắn sắp thành công!
Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cần nhắm mắt lại không nỡ không nhìn. Hoàng Huyên cũng cười đến nheo mắt lại, nàng theo bản năng nhìn nhìn Trầm Hạ, phát hiện khóe miệng hắn không bị ức chế mà vung lên, lại cười đến vừa rực rỡ hoan khoái. “Xem ra, Trầm Hạ cũng rất kích động đây.” Nàng thầm suy nghĩ nói.
Đám người Khách Xích Cáp cũng rất kích động.Thu thập xong đầu mộc tinh này, bọn họ có thể xuất trận trở về rồi. Một chuyến hành trình Cố Ẩn Sơn Hà trận khó khăn hơn nữa, khắp nơi dập đầu vướng chân, nếu như tới nhiều hơn nữa mấy lần, quả nhiên là muốn giảm thọ mà!
Hết thảy thoạt nhìn rất tốt đẹp, chỉ trừ ——
Lúc Trường Thiên cầm cánh tay nhỏ của mộc tinh, cũng chính là thời gian cái chớp mắt, đột nhiên có một đường ánh sáng xanh từ trên trời bắn tới, thoáng cái đánh xuyên qua tán cây khổng lồ cự mộc chọc trời tân tân khổ khổ dựng lên!
Cái ánh sáng xanh này đem tán cây nồng đậm tách ra lổ thủng lớn chừng một trượng, dư thế không giảm bắn về phía mặt đất, nặng nề đập xuống.
Con ngươi Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên lui, nàng đã nhìn ra, luồng này ánh sáng xanh này đang theo đúng hướng mấy người mình.
Trong nháy mắt này, vị trí mi tâm nàng chợt sinh ra loại đau đớn bị đốt cháy, đó là giác quan thứ sáu đang điên cuồng báo động trước! Nếu như đụng tới cái ánh sáng xanh này, chỉ sợ kết quả là tan xương nát thịt .
Nguy cấp nực này, trong đầu nàng xuất liên tục cảnh báo cũng không kịp, vòng eo thả mềm, mủi chân bỗng dưng hơi cong, bắn ra, thân thể nhỏ xinh thẳng tắp mà bắn ra bốn trượng có hơn, nhẹ nhàng nhanh chóng như bông liễu bay trong gió.
Nàng mới vừa vặn rơi xuống đất, đã nghe đến phía sau truyền đến một tiếng ầm nổ vang.
Lúc này, âm thanh tán cây bị đánh gãy mới truyền ra, một trận bùm bùm, đều là âm thanh nghiêng sụt. Ánh mặt trời nhân cơ hội xuyên vào, chiếu vào mặt đất đã mấy trăm năm đều chưa từng thấy ánh mặt trời.
Nàng đứng lại quay đầu đi, thấy Đồ Tẫn cũng lướt đi ra ngoài, Công Tôn Triển thì lăn ở bên chân hắn, hai người bọn họ vừa lúc đứng cạnh rất gần, Đồ Tẫn phát giác không đúng, trước xách cổ áo hắn quăng ra ngoài; mà Khách Xích Cáp lão bánh quẩy này động tác cũng không chậm, lúc thấy ánh sáng xanh trước tiên đã xoay người mà chạy.
Mọi người kinh hồn chưa định mà thở, người đầy bụi đất mảnh cỏ.
Song có một người lại không thể kịp thời né ra. Ở nơi nàng mới vừa đặt chân một trượng có hơn, trên mặt đất có một đoàn huyết nhục mơ hồ. Uy lực ánh sáng xanh này mãnh liệt, đến da thịt gân cốt, đồng loạt bóp thành mảnh vụn.
Người xui xẻo này chính là Công Tôn Mưu.
Công Tôn Triển mới từ trên mặt đất bò dậy, trên tay trên mặt bị cây cỏ cắt vô số vết máu nhỏ, giờ phút này quả tim còn không có trở xuống chỗ cũ, thấy kết quả ủa Công Tôn Mưu, thoáng cái ngây dại, đến vết thương đau đớn cũng không phát giác ra. Bọn họ mặc dù ở giữa hiềm khích kéo dài mấy trăm năm, nhưng dù sao cũng là đồng tộc đồng tông, đột nhiên bị gặp tai họa bất ngờ, trong bụng nói không ra lời là mùi vị gì.
Những người khác không để ý tới, đều trước tiên ngẩng đầu. Mới vừa cái ánh sáng xanh này cơ hồ là hướng mộc tinh đánh xuống tới, vật nhỏ này chợt bị lần kinh sợ này, nơi nào còn có thể lưu lại? Cơ hồ lúc ánh sáng xanh hiện lên cùng trong nháy mắt, nó “sưu” một chút mà chìm vào bên trong cành tùng, giống như loài người nhảy xuống nước, từ đó biến mất không thấy gì nữa.
Còn kém một chút như vậy!
Lại một lần nữa tốn công vô ích, môi mỏng Trường Thiên mím lên thật chặc, nhanh chóng thu tay về. Hắn cúi đầu, vừa vặn cùng ánh mắtTrầm Hạ chống lại, người này sắc mặt âm trầm vô cùng, khóe mắt khẽ nhảy lên, giống như là ẩn chứa vô tận tức giận.