Edit: Mèo
Beta Tiểu Tuyền
Thời điểm máu tươi vẩy ra, hắn đã dời mục tiêu, đi tìm đối thủ kế tiếp.
Biểu hiện của những man nhân khác, cũng không kém hắn bao nhiêu. Lúc này tà dương như máu, trên bầu trời thỉnh thoảng đánh xuống từng đợt tia chớp, chiếu vào chiến trường bạo ngược mà dã man, chiếu vào trên người một đôi đang liều chết đánh giết kẻ địch xưa nay, lại chiếu ra một loại mỹ cảm thê lương mà bi tráng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn đến đây, hít một hơi thật dài khí lạnh: “Những man nhân này vốn là không có ý định sống sót.” Bọn họ cận kề cái chết không đầu hàng, nếu không sẽ không dùng đả pháp đồng quy vu tận như vậy.Thủ đoạn cuối cùng vu sĩ sử dụng, đại khái có thể kích thích tiềm lực thân thể con người, nghiền ép ra một phần thể lực cuối cùng của những chiến sĩ này, chỉ là tác dụng phụ cũng vô cùng rõ ràng, người bị thi thuật không có cảm giác đau đớn, đến lý trí cũng đã biến mất, chỉ một lòng một dạ giết hết địch nhân, quả nhiên đây là chiêu thức mạng đổi mạng.
Lúc này cũng nhìn ra hoàn cảnh xấu nhất của đám man nhân rồi, tức là nhân thủ không đủ, chỉ sợ dùng máu và tính mệnh của mình chiến đấu, thủy chung cũng bị chiến thuật bầy sói của yêu quái tươi sống hao tổn mà chết.
Tiếng sấm ùng ùng liên tiếp vang lên, trong sân man nhân rốt cục cũng người này tiếp theo người kia mà té xuống. Người thứ hai chết ngược lại là điểu nhân bay trên trời kia, hắn bị coi như mục tiêu sống, lúc rơi xuống trên mặt đất trên người ghim bảy, tám thanh vũ khí.
Trong sân lưu lại một người sống cuối cùng, chính là tên Vu sĩ, giờ phút này cũng bị chặt đi tay chân, gục trên mặt đất thở hồng hộc. Yêu tướng nắm đầu đưa cả người lên, quát hỏi: “Thủ lĩnh các ngươi mai phục ở đâu?” Vai trái hắn bị chém rách ra, lỗ thủng thẳng đến phổi, giờ phút này thỉnh thoảng ho ra máu nữa.
Vu sĩ này miệng nở nụ cười, trên rang lây dính vết máu, càng làm nổi bật lên cái nụ cười này đáng sợ vô cùng.
Yêu tướng nhíu nhíu mày, đưa tay tháo cằm hắn, để cho hắn không cách nào ngâm đọc, Lại thuận tiện chém rụng một tay một châncòn lại củahắn, lúc này mới lau vết máu văng trên mặt nói: “Nói hay không?”
Tất nhiên là không chiếm được đáp lại.
Xem ra người nọ là liều chết không mở miệng rồi, có thời gian tra hỏi, còn không bằng lại đi bắt hai người tới hỏi.Tù binh nhiều, tổng hội có một, hai tên không phải là xương cứng. Yêu tướng đưa tay gọi một yêu quái qua nói: “Hắn cho ngươi.”
Đầu yêu quái này là người côn trùng, lúc này xé chẵn ra lẻ, phân liệt thành vô số bọ cánh cứng thật nhỏ, từ trong miệng Vu sĩ bay vào. Yêu tướng lúc này mới buông lỏng tay ra, hừ một tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại mà dẫn dắt chúng thuộc hạ, đằng vân giá vũ đi.
Sâu nhập vào cơ thể, đại khái là điên cuồng mà gặm nhấm máu thịt, cứ theo đà này rất nhanh là có thể ăn hết chỉ còn một bộ áo da.
Loại đau đớn này có thể đáng sợ hơn vạn tiễn xuyên tâm nhiều lắm, đến Vu sĩ cũng chịu đựng không nổi. Chúng người phàm đứng ở trên đồi núi nhỏ, còn có thể nghe được hắn đau đớn gào thét điên cuồng, nhưng hắn không có tứ chi, căn bản là không ngồi lên nổi.
Vừa vặn người này mặt hướng về mặt đất, cho nên cố gắng giơ lên cổ, đem cằm dùng sức đập trên mặt đất, rốt cục đem cằm trở về chỗ cũ!
Sau đó hắn cố nén đau nhức trong bụng đọc nguyền rủa.
Khoảng chừng sau hai ba hơi thở, người này đột nhiên “bùm” một tiếng nổ thành huyết vụ đầy trời, hơn nữa uy lực của tự bạo này rất lớn, tính trongbụng hắn hơn ngàn phi trùng cũng cùng nhau nổ chết, thi thể côn trùng tính cả huyết nhục, tất cả đều rơi xuống.
Tên Vu sĩ này tới cuối cùng, vẫn vận dụng phương pháp xử lí đồng quy vu tận tới giải thoát mình.
Trên núi nhỏ mọi người thấy được mục huyễn thần di, cho đến khúc cuối cùng người tan mới dãn ra một hơi thật dài.
Sớm nghe nói man nhân cùng yêu tộc là tử địch, nhưng cho dù ở màn thiên địa thứ hai, chiến đấu giữa hai phe hoặc là phát sinh ở bên trong tường cao, hoặc là ở ngoài mười dặm, chẳng bao giờ mà hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người như thế. Trận chiến hôm nay, đám người Ninh Tiểu Nhàn xem như rốt cục có hiểu biết trực quan đối với man nhân huyết dũng. Bằng vào tinh thần hung hãn không sợ chết như vậy, cũng khó trách man tộc trên phiến đại lục này có thể ở trong sự bao vây của bầy yêu giết ra một con đường sống, đầy đàn lớn mạnh.
Ở bên trong tiếng sấm ù ù, Đồ Tẫn xoay người nói với Trường Thiên: “Đại nhân, kế tiếp chuẩn bị xuất trận sao?”
Môi mỏng của Trường Thiên mím thành một đường thẳng tắp, thật lâu mới gật đầu.
Mộc tinh kiêng kỵ nhất là nhân khí, lúc trước Huyền Vũ chỉ làm mấy tiểu thuật muốn bắt bớ nó, nó đã lẫn mất nhiều canh giờ không thấy bóng dáng. Lần này thì tốt lắm, trước nó bị công kích của thanh kích kinh sợ, sau yêu tộc cùng man nhân đại loạn đấu, yêu khí, sát khí toàn trường bay loạn, nó còn có thể dừng ở chỗ này mới là lạ!
Cho đến vốn màn thiên địa kết thúc, nó chín thành chín cũng sẽ không tái xuất hiện rồi, ở lại chỗ này đã vô dụng.
Giờ phút này Công Tôn Triển dò xét Trầm Hạ một cái, ảo não nói: “Ngươi lần trước cũng có kinh nghiệm lần này, sao không đề cập với chúng ta yêu tộc cùng man nhân đem linh thảo Viên coi là chiến trường? Đến mộc tinh cũng chạy.”Hắn đến bây giờ vẫn đối với cái chết của Công Tôn Mưu mà canh cánh trong lòng.
“Trách ta?” Trầm Hạ xanh mặt, như có điều suy nghĩ, nghe hắn chất vấn như vậy, lúc này cười lạnh nói, “Lần trước ta vào màn thiên địa này cũng không có các ngươi.”
Công Tôn Triển cả giận nói: “Quan chúng ta P......” Cuối cùng một chữ “Chuyện” còn chưa nói ra miệng, đã bị cắt ngang.
“Ngươi cho ta nguyện ý để cho mộc tinh chạy thoát sao?” giọng nói Trầm Hạgiễu cợt, ” Huyền Vũ muốn triệu kiến các ngươi, đã xài hết bộ phận thời gian, làm trễ nãi thời gian tự mình xuất thủ, những thứ man nhân này mới được hời gian thở dốc, có thể mọi nơi nhảy lên. Lần trước ta đi vào, nơi này cũng không đánh cho long trời lỡ đất.”
“Hiện tại đầu lĩnh thủ lĩnh không tìm được, đối với Huyền Vũ còn có thể tiếp tục tiến hành đánh lén, điều này cũng hoàn toàn không giống với kinh nghiệm lần trước của ta. Ngươi đi qua ba màn thiên địa rồi, sao không biết chi tiết nơi này mất chút xíu, phía sau sẽ sai ngàn dặm?”
Công Tôn Triển không phản bác được.
Ninh Tiểu Nhàn vội vàng hòa giải nói: “Nếu mộc tinh sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta chuẩn bị rời đi trận Cố Ẩn Sơn Hà sao?” đại trận quỷ dị này, nàng ở đến đủ rồi, hơn nữa lúc này trong nội tâm nàng sinh ra một loại dự cảm sởn gia ốc, tựa hồ lưu lại trong trận nơi này nữa sẽ có chuyện tình vô cùng không ổn xảy ra.
Trường Thiên cảm giác được nàng níu lấy tay áo hắnthật chặc, cũng hiểu suy nghĩ trong nội tâm nàng, không nói gì gật gật đầu.
Nhân sự đã hết, thiên mệnh khó cãi, bọn họ bại bởi thời gian. Không cam tâm nữa thì có thể làm sao? Cõi đời này chuyện không như ý, vốn là tám chín phần mười.
Như vậy kế tiếp, vấn đềchính là tìm kiếm phù vật xuất trận màn thiên địa thứ ba. Do kinh nghiệm hai màn thiên địa trước rất dễ dàng cho ra kết luận, phù vật của màn thiên địa, cũng có thể ở vị trí trung tâm thiên địa mới đúng. Đoán chừng loại hình thái suy nghĩ này cũng là nguyên nhân đưa đến rất nhiều người tu tiên không cách nào đi ra trận Cố Ẩn Sơn Hà, bởi vì hai màn thiên địa trước cũng xử lý khá tốt, phù vật đều ở trên mặt đất, mặc dù không dễ đụng chạm, nhưng lúc đầu là cố định bất động.
Song vốn ngay trung ương màn thiên địa cũng là đại dương, bởi vì Huyền Vũ chọn ở trên biển Độ Kiếp.Uy lực Thiên Lôi, đừng nói là phàm nhân, cho dù những yêu quái khác đến gần sẽ bị chém thành bụi giống nhau.