Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 8 chương 938: một kiếm kia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Huyên vừa lặn xuống đá san hô né qua một con cá mập trắng lớn đang đi lại tuần tra, lại thấy trong vùng nước đục như có ánh sáng chợt lóe, nàng đi theo dấu vết, ở giữa khe đá tách ra một vật, lại là non nửa đoạn hồ lô. Miệng hồ lô đã không cánh mà bay, phần còn dư lại bóng loáng trơn bóng, không giống hồ lô, ngược lại có cảm giác óng ánh sáng long lanh như vàng. Nàng đang muốn nắm lấy nhìn kỹ, phía nam đột nhiên truyền đến một tiếngnổ mạnh rung trời.

Là ai nói dưới nước yên tĩnh không tiếng động? Hoàng Huyên thật muốn bắt người nọ tới đánh cho một trận tê người! Lần này nổ mạnh giống như có mấy chục viên ngư lôi đồng thời nổ tung. Mặc dù cách xa hơn mười dặm, ở trong nước nghe được khiến màng nhĩ nàng gần như bị phá vỡ!Trước mắt nàng tối sầm, hai tai đột nhiên không nghe thấy cái gì nữa, đồ trong tay theo đó rơi ra ngoài.

Nàng là người phía bắc, phía bắc nhiều núi mà thiếu nước, kĩ năng bơi của nàng vốn rất tốt, đột nhiên bị tiếng nổ hù dọa lập tức không thể nín thở, uống liền mấy ngụm nước. Nàng càng uống nước biển lại càng kinh hoảng, chỉ cảm thấy trong phổi đều thấm đầy nước, hồi lâu cũng không hít thở được một hơi, nơi nào còn nhớ rõ dự tính ban đầu nhảy vào vùng biển cạn?

Đang vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay trái đau nhói như bị vật sắc bén đâm bị thương, sau đó vùng vẫy tay lung tung cư nhiên lại với được một vật. Bình thường người đang bị đuối nước khi nắm được cọng rơm cứu màng sẽ không buông ra, nàng tự nhiên theo bản năng nắm chặt thứ đó.

Hình như….chính là hồ lô ngọc màu vàngmới vừa rồi. Nhưng nó rõ ràng đã rơi xuống đáy biển rồi mà. Sao giống như có người nhét vào trong tay nàng? Trong đầu nàng mê man khủng khiếp lại hiện lên nghi hoặc này, cảnh vật trước mắt đột nhiên choáng váng. Ở trong màn thiên địa thứ ba, Hoàng Huyên cũng biến mất tại chỗ.

Tiếng nổ truyền đến, Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên cũng không ngẩng đầu lên. Bọn họ biết, đó hẳn là Huyền Vũ chuẩn bị sẵn sàng nổi lên mặt biển nên thiên đạo hạ xuống một khảo nghiệm cuối cùng – đạo lôi kiếp thứ sáu mươi ba!

Làm sao biết là một cái cuối cùng rồi hả? Rất đơn giản, tru thần lôi không có bất kỳ tiếng vang nào. Đòn tấn công nặng nề kia nói rõ, Huyền Vũ đã bình an vượt qua tru thần lôi, đang nghênh đón cuộc kiểm tra cuối cùng. Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ đã biết quy tắc thế giới này có thể thay đổi. Nói cách khác, Huyền Vũ độ kiếp cũng có thể có thể thất bại. Nhưng vô luận có loại kết quả nào kết thức, màn thiên địa thứ ba sắp sửa kết thúc cũng là sự thật không thể tranh luận.

Đúng lúc này, giọng Đồ Tẫn vang lên trong lòng hai người: “Đại nhân, ta đã tìm được phù vật.” Trường Thiên giương mắt, trông thấy Đồ Tẫn ở ngoài bốn trượng phất phất vật tay trong hắn. Trường Thiên gật đầu ý bảo hắn nên rời đi trước. Vì vậy ngón tay Đồ Tẫn vuốt vật đó một cái, bóng dáng hắn biến mất ngay sau đó.

Hiện tại, chỉ còn lại có hai người bọn họ thôi. Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, có chút nôn nóng. Nàng cũng không biết có phải vận may của mình dùng hết rồi hay không? Hai người nhảy vào biển cạn từ nãy tới giờ luôn không tìm thấy bóng dáng mảnh vỡ pháp khí. Nước đục như vậy, ánh mắt Trường Thiên có sắc bén nữa cũng không có cách gì, chỉ có thể dọc đường lục lọi thử thời vận. Hết lần này tới lần khác, nơi này còn có nhiều hải tộc, rất nhiều cá lớn mạnh mẽ đấu đá lung tung khiến cho việc tìm kiếm càng thêm rất phiền toái.

Mới vừa tiếng nổ rung trời vừa rồi truyền đến, nàng cảm thấy không ổn, lại nghĩ tới còn có một Già Tì La đánh lén đang ẩn nấp, có lẽ thời gian còn có thể kéodài ba năm hơi thở. Nàng đang vùi đầu cố gắng tìm kiếm, Trường Thiên đột nhiên nắm được tay nàng, trực tiếp ấn vào đáy biển, qua lại vuốt nhẹ hai lần.

Đây là ý gì? Nàng mờ mịt nhìn về phía Trường Thiên nhưng trông thấy hắn mắt vàng chớp động như có lời muốn nói, đáng tiếc cách nước biển nói không ra. Đúng tại lúc này, nàng đầu ngón tay đột nhiên xoa nhẹ đến mấy chỗ khe rãnh cạn, giống như hoa văn lại như văn tự, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe.

Đây làm gì là vật ở đáy biển, rõ ràng chính là mảnh vỡ đỉnh Thanh Kim mới vừa Huyền Vũ dùng để chống đỡ sét đánh thứ sáu mươi! Chỉ có điều nước quá đục, thể tích khối mảnh vỡ này quá lớn, bề mặt đỉnh Thanh Kim thô ráp, nàng lục lọi trên đầu cả buổi, nhầm tưởng nó thành đá ngầm san hô dưới đáy biển! Cái này thật đúng là người mù sờ voi!

Nhưng mảnh vỡ lớn hơn nữa cũng chỉ có một khối, bọn họ lại có hai người, phải xuất trận như thế nào mới tốt? Ninh Tiểu Nhàn không kịp ngẫm nghĩ nữa, Trường Thiên đã lấy ngón tay nàng và mình cùng nhau để trong miệng, dùng sức cắn xuống! Đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau nhói.

Đây là lần đầu hắn cắn nàng chảy ra máu. Không biết làm tại sao, một khắctính mạng then chốt này, nàng lại còn có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ lung tung như vậy. Sau đó thấy Trường Thiên để đầu ngón tay chảy máu của hai người ở chung một chỗ, chạm lên mảnh vỡ đỉnh Thanh Kim.

Trước đây người tu tiên xuất trận đều nắm lấy phù vật bôi máu tươi lên đó, sau khi xuất trận phù vật tất nhiên biến mất cùng theo một lúc. Bây giờ máu của hai người xen lẫn nhau, đụng vào phù vật này cũng không phân trước sau, theo lý thuyết cũng nên đồng thời truyền tống bọn họ đi mới đúng. Chưa từng có người thử qua như vậy nên bọn họ cũng không biết như vậy có thể được hay không. Đây không phải là phương pháp xử lí lý tưởng nhất nhưng cũng là con đường ra duy nhất. Bởi vì, bọn họ không có thời gian.

Mắt thấy ngón tay sẽ chạm phải mảnh vỡ, trái tim Ninh Tiểu Nhàn luôn thót tới cổ họng. Nếu như chỉ có thể truyền đi một người thì sao? Vậy nàng tình nguyện lưu lại.Nàng và Trường Thiên đều quá chăm chú, lại không lưu ý đến phía sau có một bóng dáng loáng thoáng hiện ra. Bốn tấc, ba tấc, hai thốn….. Nàng ngừng thở, đợi chờ đầu ngón tay truyền đến cảmxúc lạnh như băng của kim loại. Nhưng, nhưng không có.

Trường Thiên như có cảm giác, thân thể đột nhiên khẽ động, động tác trên tay cũng theo đó dừng lại. Ngay sau đó, một đoạn mũi kiếm đột nhiên từ ngực phải hắn xông ra phía trước. Một kiếm này sức mạnh to lớn khiến thân thể Trường Thiên hướng lên trên một thước, gần như chống người hắn trên mũi kiếm!

Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm đoạn mũi kiếm kia, chỉ cảm thấy bên tai vang lên ông ông, máu cả người đều xông lên đỉnh đầu. Trường Thiên lại bị trọng thương ngay dưới mí mắt nàng! Lại có người từ phía sau lưng đánh lén hắn, lại còn chọn ở đáy biển đục ngầu, thời cơ âm độc như vậy, hung ác đâm thủng qua ngực!

Người đánh lén núp này trong nước biển đục ngầu, thu lại tinh khí toàn thân tới tận khi một kiếm dứt khoát gọn gàn đâm ra, sát khí nồng đậm mới chợt bộc phát. Nếu không phải ý thức chiến đấu của Trường Thiên thiên chuy bách luyện, ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc chuyển động người, một kiếm này vốn nên đâm thủng trái tim hắn.

Người đánh lén một kích thuận lợi không hề dừng lại mà rút trường kiếm về, thân thể lại như cá bơi lên phía trên. Kết quả tay phải Trường Thiên lật, đầu ngón tay bắn ra, thân hình người đánh lén lại đột nhiên ngừng lại, sau đó lại tiếp tục bơi. Thế bơi của hắn cổ quái giống như người cá, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bơi đi ra ngoài hơn hai, ba trượng! Chuyện lần này đột nhiên xảy ra, trước sau chỉ mấy hơi thở, Trường Thiên bị thương, người đánh lén trốn xa.

Khi hắn đang phía dưới, Trường Thiên duỗi ngón tay như bay, chặn kinh mạch quan trọng gần đó lại, một tay che lồng ngực, máu tươi lại phun mạnh ra qua vết thương trước sau bị xuyên qua, khiến toàn bộ nước biển chung quanh bị nhuộm đỏ. Thương thế nghiêm trọng như vậy, máu gần như không ngăn lại được.

Lúc này khuôn mặt người trước mắt cũng hiện ra rõ ràng, mày kiếm môi son, một đôi mắt chói lọi như sao, khóe miệng còn chứa nụ cười lạnh. Gương mặt này, bọn họ thật sự không xa lạ gì, không phải Trầm Hạ thì còn có ai?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio