Tại đây dù sao cũng là địa bàn của Thanh Hư Môn, chủ sự nói ra phương pháp nghe ra rất có thể thực hiện. Lời này vừa nói ra, bầu không khí giương cung bạt kiếm dưới đài cũng chầm chậm tiêu đi trong vô hình rồi, hiển nhiên đám tán tu cũng nguyện ý tiếp nhận phương thức như vậy.
Vốn Ninh Tiểu Nhàn yết giá Trúc Cơ Đan này mỗi viên là 120 linh thạch. Giá tiền này thường không có gì lạ, cũng chỉ phù hợp giá Trúc Cơ Đan bình thường. Thế nhưng đợi đến thời điểm đám tán tu này ngồi xuống, cái giá cả kia có thể không giống với lúc trước.
Viên thứ nhất, giá cả lập tức đã bị nâng lên 190 linh thạch, sau đó chậm rãi tăng lên, cuối cùng giá sau cùng là 220 linh thạch. Viên thứ hai cũng không kém bao nhiêu, đại khái là trên dưới 240 linh thạch.
Người tâm cơ thông minh, đều muốn dùng khí lực trước hai viên Trúc Cơ Đan đấu giá bên trên. Người thắng cầm xuống hai viên đan dược trước, ánh mắt nhìn về phía những người khác không tự chủ được mang lên hơi có chút cảm giác ưu việt- bọn này thật ngốc!
Quả nhiên, đến đấu giá viên thứ ba cùng viên thứ tư Trúc Cơ Đan, chỉ có thể gọi là giết thảm thiết. Viên Trúc Cơ Đan thứ ba bị một gã tu sĩ mặt tím lấy đi, cũng không biết mặt của hắn vốn có màu sắc này, hay là trong quá trình đấu giá bị người khác chèn ép nghẹn tím, bởi vì giá sau cùng đã gần 300 linh thạch!
Nhưng mà khi hắn chứng kiến tình huống bán viên Trúc Cơ Đan thứ tư, chắc hẳn trong nội tâm sẽ khoan khoái dễ chịu rất nhiều. Cái đấu giá này chưa từng có kịch liệt như vậy, bởi vì tất cả mọi người ý thức được một điểm- đây là một viên Trúc Cơ Đan cuối cùng rồi, đã qua cái thôn này, sẽ không có phòng trọ khác nữa.
Bởi vậy tại mấy vòng chém giết về sau, một người tu sĩ trung niên cắn răng đem linh thạch giao lên, đổi lấy cái dược hoàn đối với hắn mà nói trân quý như tính mạng. Một viên cuối cùng này, đúng là dùng giá cả 380 linh thạch bán ra! Tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động rồi.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều có một bản sổ sách tính toán rõ ràng. Dù cho Trúc Cơ Đan này, có tăng lên cũng là tỷ lệ năm thành. Nhưng giá cả quá mức đắt đỏ, còn không bằng đi mua Trúc Cơ Đan bình thường hơn 100 lượng bạc, giỏi lắm gân mạch đứt đoạn mấy lần, đau đơn hơn mấy lần… dù sao cũng Trúc Cơ thành công. Mang 400 linh thạch, mua viên Trúc Cơ Đan cường hiệu này thì không có lợi rồi.
Nếu như hôm nay bày ở chỗ này chính là Kết Kim Đan, hoặc Kết Anh đan để Kim Đan kỳ cho tu sĩ trùng kích cảnh giới Nguyên Anh sử dụng, nói lời thật, sẽ không tới phiên những tán tu này đến đoạt. Ngồi ở dưới đài chuẩn bị đấu giá, sẽ đổi thành tất cả trưởng lão của đại tiên phái rồi. Phải biết, kết thành Kim Đan, và tỷ lệ kết thành Nguyên Anh, so với Trúc Cơ nhỏ đi rất nhiều. Trong một vạn tên tu sĩ, thì có sáu ngàn người có thể Trúc Cơ, cũng chỉ có không đến 100 người có thể thành công kết thành Kim Đan, cuối cùng lại chưa đến hai người là có thể thuận lợi mà kết xuất Nguyên Anh.
Đáng sợ hơn chính là, trong quá trình Kết Đan hoặc Kết Anh nếu như thất bại, sẽ gặp phải trừng phạt thần hồn bị hao tổn. Thần hồn con người là thần bí như thế, sau khi bị hao tổn so với thương thế khép lại còn khó hơn gấp trăm lần!
Đan dược có chủ, hết thảy đều kết thúc.
Mắt thấy trận Trúc Cơ Đan gây ra phong ba dần dần bình tĩnh lại, không có náo nhiệt để nhìn, đám người cũng từ từ giải tán. Ninh Tiểu Nhàn đợi đến lúc hiện trường khôi phục lại bình thường, mới đi đến khu gửi bán lấy tiền. Đệ tử Thanh Hư Môn phụ trách bán hàng nhìn nàng xem đi xem lại, thủy chung không tin mấy viên Trúc Cơ Đan thiếu chút nữa dẫn phát bạo lực kia là do tiểu cô nương phàm nhân này lấy ra bán.
Nàng cũng không muốn giải thích nhiều, cầm tiền liền đi. Để lại sau lưng vài ánh mắt như có điều suy nghĩ. Lúc này chủ sự Thanh Hư Môn cũng biết, cô nương này còn có thể đến đây, nàng gửi ở chỗ này một loại dược vật khác – Hoàn Hồn Dẫn, còn không có bán đi đâu. Nhưng nàng đưa tới Trúc Cơ Đan bề ngoài giống như bình thương, đều có tác dụng kỳ diệu như vậy, như vậy Hoàn hồn dẫn thì sao?
Thuốc này, bọn hắn còn không có nghiệm ra kết quả, bởi vì trước đây chưa từng gặp, chưa từng có kinh nghiệm phán đoán. Đệ tử phụ trách bán ra đành phải ở bên cạnh đan dược bỏ thêm cái nhãn hiệu. Đem dược hiệu Ninh Tiểu Nhàn nói rõ viết lên tên dược. Nếu ai tin được, thì có thể đến mua a. Bởi vì giá cả rất cao – định giá mỗi viên 1100 linh thạch, đến nay còn không có người hỏi thăm.
Mười lăm viên Trúc Cơ Đan này, tổng cộng bán được hai nghìn bốn trăm sáu mươi linh thạch.
Ninh Tiểu Nhàn giả bộ bình tĩnh, kỳ thực thời điểm tiếp nhận linh thạch, tay đều muốn phát rung- đây mới là tiền của phi nghĩa nha. Nhưng lại cảm thấy chữ này không đủ lớn, chớ quên tỷ suất hối đoái của linh thạch cùng ngân lượng đạt đến kinh người là một so một ngàn. Đổi thành ngân lượng, vậy sẽ là hai trăm bốn mươi sáu vạn lượng bạc!
Một tháng này mỗi ngày nàng mệt chết cực khổ luyện đan, tổng cộng buôn bán lời hơn một vạn lượng bạc, trong đó còn kể cả tiền tài liệu thành phẩm, xem Trường Thiên người ta, chỉ lao động ba canh giờ, luyện bốn lô đan dược, cũng đã buôn bán lời không chỉ gấp mười lần so với nàng. Đừng quên, mười tám miếng Hoàn hồn dẫn kia căn bản còn chưa có bán đi đó. Cái này gọi là làm, người so với người tức chết người, hàng so hàng càng đáng ném. Đạo Luyện đan đến chỗ tinh thâm, thật sự là một môn thoát thoát nghèo, là ngành sản xuất làm giàu với món lợi kếch sù.
Thời gian ngày hôm nay qua hết hơn phân nửa, nếu không kể tu sĩ Tam lưu Lưu Mãn tử tự tìm chết, hôm nay cũng xem như kết thúc công việc viên mãn rồi.
Ninh Tiểu Nhàn trở lại trong sân nhỏ mình thuê, vui vẻ hát ca, tắm rửa, thay đổi một bộ y phục nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này mới lách mình tiến vào Thần Ma ngục. Đương nhiên, lúc Trường Thiên dặn dò xuống, vận chưa quên đem cái lò nhỏ giả kia cùng nhau mang vào.
Nàng bưng lấy linh thạch, cười hì hì đứng trước mặt Trường Thiên, con mắt đều nhanh biến thành hình trái tim. Đương nhiên, cái này cũng không phải vì hắn lớn lên quá đẹp trai, mà là vì mấy ngàn khối linh thạch để cùng một chỗ, hào quang kia thật sự quá đẹp. Tuy nhiên mỗi một viên chỉ lớn nhỏ cỡ ngón út, nhưng hơn hai ngàn viên rầm rầm thoáng cái chất thành một đống, vẫn rất có cảm giác mà!
Linh thạch thật ra là tinh thể màu xanh nhạt, trong đó bao bọc đầy linh lực, có thể làm người, yêu ,tiên tu sở dụng, chất lượng linh thạch càng tốt, linh lực ẩn chứa càng tinh túy, để lấy ra càng không uổng phí khí lực. Truyền thuyết bàn cổ khai thiên lập địa, tủy sống rơi trên mặt đất, tạo thành mạch khoáng linh thạch cực lớn.
Thời kỳ thượng cổ, linh thạch là chi vật tiên yêu tranh giành. Mà cho tới bây giờ, tiên phái muốn thành công, trong tay ít nhất phải nắm giữ 1 đến 2 đầu mạch khoáng linh thạch, dùng cung ứng cho chúng đệ tử tu hành. Bởi vi tầm quan trọng của nó, linh thạch trở thành tiền thông dụng trong giới tu hành, tựa như tiền là ngân lượng trong thế giới phàm nhân.
Hơn hai nghìn linh thạch bày cùng một chỗ, phát ra ánh sáng màu xanh nhạn nhạt quả nhiên rất mê người, đó chính là mị lực của “tài phú”, ánh mắt nàng đều nhiễm ánh sáng xanh rồi. Trường Thiên nhìn tiểu tử tham tiền trước mắt này vui vẻ sờ đông, sờ tây, bộ dạng yêu thích không buông tay, sau đó —-
Nàng thở dài một hơi, đem linh thạch toàn bộ đổ lên trước mặt hắn.
“Làm cái gì vậy?” Hắn nhìn đã hiểu rõ ý của nàng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi. Diễn xuất bậc này, không giống tác phong trước sau như một của xú nha đầu là chết cũng ôm lấy tiền không buông tay ah.
“Cho ngươi đó.” Nàng mặt ủ mày chau mà nhìn đống linh thạch kia, giống như chúng đã cách mình đi xa vậy, “Vốn chính là lợi nhuận của ngươi đấy. Lại nói, sắc mặt ngươi tái nhợt giống như cương thi, khẳng định thần lực còn thừa không có mấy rồi. Những linh thạch này đều cầm đi đi, tranh thủ thời gian bổ cho thân thể.”
Nàng nghe Trường Thiên giải thích hết công dụng của linh thạch, phản ứng đầu tiên là- thứ này có thể bổ sung linh lực, là máy nạp điện bản năng lượng của Dị giới ah! Hiện tại Trường Thiên suy yếu như vậy, cần vật đại bổ tinh khiết như vậy.
Bộ dạng và vẻ mặt của nàng như cắt thịt nuôi ưng, rất có cảm giác vui sướng. Trường Thiên chỉ cảm giác đầu ngón tay mình ngứa, đặc biệt muốn sờ mặt nàng một cái, lại sợ dọa nàng. Từ ngày hôm qua đến nay, nàng cố ý tránh mình, còn tưởng rằng hắn không biết.
Nha đầu kia tính tình vốn yêu tiền như mạng, vậy mà chịu đem linh thạch đều nhường lại, cái này khiến cho hắn kết kết thực thực cảm động một hồi.
“Không cần, ngươi cầm trở về đi. Một ít linh thạch này đối với ta mà nói, cũng như muối bỏ biển, không có quá nhiều tác dụng. Thần lực sao? Dùng ít một chút là được rồi.” Hắn tận lực dùng âm thanh không quan tâm nói ra, lại thuận tay thoáng một phát lấy cái lò đan giả trên mặt đất, “Nhất là về sau có cái này, luyện đan có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Hắn lại còn nói cái chồng linh thạch nàng muốn dâng ra này “không có tác dụng nhiề”! Ninh Tiểu Nhàn tức giận đến trong lòng ứa ra hỏa, cái người này thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được người có lòng tốt. Chợt bị lời hắn nói hấp dẫn lực chú ý.
“Trước tiên ta đem nợ cũ ra tính đã! Vì sao hôm nay ngươi không tới đề tỉnh ta, vật này là hàng giả.” Nàng tức giận nói “Tiền của ta, thiếu chút nữa để cho tên Lưu Mãn Tử kia lừa gạt rồi!” người muốn lừa gạt tiền từ nàng, nàng sẽ thù sâu như biển với hắn.
Nàng vừa tắm rửa qua không lâu, bên trên lọn tóc còn dính nước, khí huyết quanh thân cũng vận hành tràn đầy. Lúc này tức giận, hai má đỏ ửng lên, ở trên da thịt tuyết trắng làm nổi bật sự thanh tú khác người, tựa như quả táo lớn còn dính bọt nước, dụ dỗ hắn muốn đi gặm một ngụm ah gặm một miếng.
Nếu hắn đi gặm thật, chỉ sợ nha đầu khi về sau cũng không dám tiến vào Thần Ma ngục nữa. Trường Thiên rủ tầm mắt xuống, không muốn để cho nàng thấy trong mắt mình bốc lên ngọn lửa nhỏ màu vàng. Gần đây đối mặt với nàng, tâm tình của hắn cũng có chút không khống chế được. Hẳn là trong lúc lơ đãn nàng đã biến thành tâm ma của hắn?
Bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt nàng, chính là biểu hiện chột dạ. Nàng có chút tức giận, rồi lại có chút đau lòng, sợ là lời mình nói ra quá nặng.
“Ta không có lên tiếng, là vì….” Hắn dừng một chút, trong mắt lúc này mới lộ ra vài phần vui vẻ, “Cái lò đan này xác thực không phải hàng giả.”
“Cái, cái gì?” Nàng nhịn không được kêu lên “Cái lò đan này là hàng thật, như vậy Lưu Mãn Tử…”
Lưu Mãn tử cùng tu sĩ khác không tiếc mạo hiểm bị thủ vệ Hỗ thị phát hiện mà tiến vào, vất vất vả vả ở trước mặt nàng diễn Song Hoàng đùa giỡn, sau khi sự tình bại lộ còn lấy vũ lực uy hiếp, cuối cùng bị cái kiếm tiên Đạm Đài không biết sử dụng thần thông gì chặt đứt ba ngón tay. Đây hết thảy hết thảy, đều là vì hắn muốn dùng giá cả sáu trăm linh thạch, bán một cái lò đan chính thức cho nàng?
Cái này đậu xanh rau má, một cái trả cũng quá lớn! Là thế giới này điên cuồng, hay là đầu óc nàng không đủ dùng?
Uổng công nàng vẫn cho rằng các tu sĩ tuy lạnh lùng chút ít, thần trí cũng kiện toàn chứ. Nào biết được trên đời này còn có loại hiếm thấy như Lưu Mãn tử này, đầu nhất định là bị cửa kẹp qua lại bị lừa đá thêm nữa rồi.
Ai nha, nàng còn hại người ta gãy đi ba ngón tay! Nghĩ tới cái này, lương tâm cùng cảm giác tội lỗi mà nàng còn thừa không nhiều lắm đã bắt đầu tràn lan rồi.
Trường Thiên xem xét nét mặt của nàng, đã biết rõ cô nàng này lại nghĩ sai lệch rồi. Nhưng hắn lại có ý xấu mà thưởng thức nhiều một chút đi. Ánh mắt của nàng vốn không nhỏ, lúc này trừng mắt càng thêm căng tròn, đáng yêu nói không nên lời.
Lại muốn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang trừng lên này véo một cái, hắn lặng lẽ rất nhanh nắm chặt nắm tay.