“Ngoại trừ một khối đánh vào trong sơn cốc của bộ lạc Thổ Hợp, Khỉ La phu nhân còn có được một tin tức: ở Kỳ Thanh Sơn cách đó ba vạn dặm, hư hư thực thực phát hiện ta tung tích của Tốn Kim. Chỉ có điều nàng ta còn chưa kịp dò xét thì đã chết trong tay Huyền Vũ rồi, tin tức này cũng không biết là có xác thực hay không.”
Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhụt chí nói: “Đã là chuyện của mấy vạn năm trước rồi! Lại nói Cố Ẩn Sơn Hà Trận đều là ký ức của Huyền Vũ, chàng có thể đọc được tin tức này từ trong đầu nàng ta thì đã nói rõ Huyền Vũ cũng biết chuyện này, nói không chừng vẫn là do đầu nhện yêu này khai ra, muốn dùng manh mối này để đổi lấy tính mạng của mình. Huyền Vũ cũng đã hưởng qua ngon ngọt của Tốn Kim, sao có thể không đi lấy được?”
Trường Thiên trầm ngâm nói: “Theo ta biết, sau khi Huyền Vũ đại hôn thì đã giao thủ với Man Tổ, rồi bị trọng thương. Mà Kỳ Thanh Sơn vốn là trọng địa của Man tộc, bộ lạc Man tộc chiếm giữ tại đó còn lớn hơn cả bộ lạc Cách Nguyên, nàng hẳn là chưa có cơ hội đi lấy Tốn Kim đâu.” Hắn nhìn thấy trong mắt Ninh Tiểu Nhàn lại thoáng hiện lên tia hi vọng, không khỏi mỉm cười nói, thả nhẹ âm điệu, “Nếu có thời gian rãnh, chúng ta lại đi Kỳ Thanh Sơn một chuyến được không?”
Nàng mắt hí như loan nguyệt, cười hì hì nói: “Được!”
Thật ra hắn cũng không có nắm chắc đối với việc đào Tốn Kim. Ninh Tiểu Nhàn nói đúng, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, ai biết trong thời gian vài vạn năm dài dòng buồn chán này có người nào may mắn phát hiện ra nó rồi mang nó đi hay không? Ninh Tiểu Nhàn cũng biết rõ điểm ấy, nhưng mà khi nghĩ đến có thể cùng hắn nắm tay nhau đi chu du thiên hạ, giống như một đôi thần tiên quyến lữ, như vậy thì Tốn Kim có đến tay được hay không, thật ra cũng chỉ là cái cớ.
Giờ khắc này, có một loại tình cảm ôn hòa phiêu miểu âm thầm sinh sôi, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, tuy là một trước một sau, không thể tương kiến với nhau, nhưng cũng cảm nhận được từng tia ý nghĩ ngọt ngào trong lòng nhau.
Đáng tiếc vào lúc này, trên bầu trời phía trước lại có bóng người lóe lên, phá vỡ cục diện vi diệu như vậy.
Trầm Hạ đi vòng ra từ sau một cây đại thụ, cách không ném cho Trường Thiên một cục đen sì rồi nói: “Nhận lấy.”
Trường Thiên tiếp được nó, chỉ cảm thấy bàn tay nóng hổi. Ngưng mắt nhìn xuống, đây chính là Lôi Kích Mộc của Ninh Tiểu Nhàn, chỉ có điều thứ này thật vất vả mới mọc ra được chút chồi, lớn thêm một chút vỏ cây, hiện tại lại bị thiêu đốt như là than cốc, vừa chạm tay vào thì một tay đen thui, còn rơi ra tro bụi.
Trường Thiên chỉ nhìn thoáng qua thì thu nó vào. Đừng nhìn hiện tại Lôi Kích Mộc giống như bị đốt thành than, nếu như quá trình nung luyện thất bại thì với nhiệt độ cao của thần hỏa của Tất Phương, nó có lẽ đã bị thiêu đến cặn bã không còn rồi. Có thể giữ lại được một đoạn than đen như vậy đã nói rõ còn một chút hi vọng thành công. Nếu là linh mộc bình thường thì đã sớm bị Tất Phương thần hỏa thiêu rụi rồi. Thế nhưng đoạn Lôi Kích Mộc mà đã từng được Thiên Lôi khảo nghiệm này, nói không chừng còn có thể chịu đựng Tất Phương hỏa nung mà không chết? Ừ, ít nhất cũng có hai thành cơ hội.
Phía đông đang đánh sống đánh chết,cũng không biết Trầm Hạ thực hiện nhiệm vụ hỏa nung Lôi Kích Mộc này thế nào. Hơn nữa bước chân của người này càng thêm trầm ổn, hiển nhiên là thương thế trên người đang dần bình phục. Lại nói tiếp hắn đã kế thừa y bát của Huyền Vũ, tất nhiên có biện pháp khiến cho thương thế trên người tốt lên nhanh một chút.
Trường Thiên thỏa mãn nói: “Tốt lắm, hoàn thành một điều kiện. Như vậy, bí quyết Thiên Nhất Chân Thủy đâu?”
Trầm Hạ hừ một tiếng, bờ môi mấp máy không phát ra âm thanh, hiển nhiên là đang truyền khẩu quyết cho Trường Thiên. Hắn ta cũng là người thống khoái, sau khi đọc xong còn thuận tiện phát hạ một lời thề độc: “Ta cam đoan lời thề này sẽ có hiệu lực sau khi trở về Nam Chiêm Bộ Châu, ngươi có thể yên tâm.”
Trường Thiên đã ghi nhớ khẩu quyết, hiện tại im lặng không nói, tay trái vươn ra, bên trên đã bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng mênh mông màu xanh, nhưng là trong chớp mắt, tầng hào quang này đã biến thành màu trắng nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đại thụ bên người.
Chỉ nghe vài tiếng răng rắc, lấy nơi tiếp xúc với bàn tay hắn làm trung tâm, cả cây đại thụ này đột nhiên bị sương hoa che phủ, sau đó sương tuyết càng thêm dày đặc, cuối cùng ngưng tụ thành băng cứng! Từ bên trên nhìn xuống, ngay cả một chiếc lá nhỏ của cây đại thụ này cũng bị khóa trong băng!
Một khu rừng to như vậy, chỉ có một cái cây này là có màu trắng bạc thoạt nhìn càng lộ ra vẻ quái dị. Mặt của Trầm Hạ không có biểu tình, nhưng trong nội tâm lại âm thầm giật mình. Trường Thiên chẳng qua chỉ là mới tiếp xúc với khẩu quyết này lần đầu, trước sau chưa đến mười nhịp thở, nhưng lại có thể sử dụng thuần thục giống như là đã luyện tập cả đời! Phải biết hiệu quả cơ bản nhất của Thiên Nhất Chân Thủy chẳng qua chỉ là âm thầm chăm sóc kinh mạch, khép lại thương thế, nhưng mà đầu thần thú trước mắt này lại có thể hiểu hết được, còn có thể suy một ra ba!
Ở đây Trường Thiên chính là phàm nhân, Trầm Hạ vốn còn hơi khinh thường hắn, nhưng lần này tâm tư đã ngưng trọng lên. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra hô hấp của Trường Thiên trở nên ồ ồ bất ổn, giống như là người đã chạy nhanh hơn mười dặm đường.
Chẳng qua sự dị thường này chỉ xuất hiện trong tích tắc, ngay sau đó đã điều hòa được, giống như tất cả đều bình thường.
Nhưng mà biến hóa nhỏ bé này lại lọt vào tai của Trầm Hạ rất rõ ràng. Trong lòng của hắn bỗng dưng buông lỏng: “Hóa ra hắn thi triển chiêu thức này cũng không dễ dàng! Cũng đúng, lực lượng kia không biết được hắn tích lũy từ đâu ra, dùng một chút sẽ ít đi một chút.” Suy nghĩ nhanh chóng bay đi, trong nội tâm càng thêm thông thấu, “Hắn không tiếc hao tổn lực lượng để thi thuật, chính là đang thị uy với ta, mang lại hiệu quả chấn nhiếp, để tránh sau khi phá vỡ Cố Ẩn Sơn Hà trận thì ta sẽ ra tay với hắn! Hừ, đúng là cáo già, còn không phải là nỏ mạnh hết đà hay sao?”
Trường Thiên đương nhiên mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói: “Được, hai điều kiện đã đạt thành.”
Như vậy tiếp theo, chính là đi bắt Mộc Chi Tinh. Trầm Hạ chỉ tay về hướng bắc rồi nói: “Hai canh giờ trước Mộc Chi Tinh đã từng xuất hiện ở đó, hiện tại chúng ta tốt nhanh là nhanh chóng đi… Huyền Vũ và Tất Phương thu thập xong đầu xích hổ kia thì sẽ đưa ánh mắt lên trên người chúng ta. Cho dù ta có có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có cách nào mang hai người các ngươi viễn độn ngàn dặm được, đến lúc đó đừng trách ta đi trước một bước.”
Ninh Tiểu Nhàn lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn: hắn không thể dẫn bọn họ viễn độn ngàn dặm! Lại nói tiếp, ở trong khố phòng hắn cũng chỉ lợi dụng Sơn Hà Trận để mở ra một thông đạo, để cho hai người họ hành tẩu, đó chỉ là phương thức cung cấp con đường trốn chạy gián tiếp thôi. Có thể thấy được, tuy trong trận này bản thân hắn là một BUG, nhưng cũng chịu hạn chế, không thể trực tiếp thi triển diệu dụng của Sơn Hà Trận ở trên người người khác. Ồ, vậy thì đã giải thích được tại sao sau khi Trầm Hạ gặp được Hoàng Huyên muội tử ở trong Tiên Thảo Viên thì cũng chỉ có thể lợi dụng hiểu biết của bản thân, nói động yêu quái trấn thủ khu vườn tha cho nàng một con đường sống, mà không phải là dứt khoát mang nàng ấy di chuyển tức thời đến ngoài ngàn dặm.
Bởi vì, hắn làm không được. Có thể thấy được Thiên Đạo bên trong Vân Mộng Trạch cũng biết nói quy củ.
Trước mắt Trầm Hạ đi bên cạnh hai người, như gần như xa, mặc dù trên người có tổn thương, nhưng cũng không quá nặng. Nếu không nhìn thấy vết thương trên người hắn, chỉ nhìn từ phía sau, không có ai nghĩ rằng đây là một người bị trọng thương.
Ba người trầm mặc một hồi, vẫn là Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được mở miệng nói: “Đệ ngũ mạc thiên địa, thật là cuộc chiến của Man Tổ và Huyền Vũ sao?”
Nếu thật là như vậy thì đệ ngũ mạc thiên địa mới thật sự là chỗ hung hiểm, chỉ sợ bốn mạc thiên địa kia cộng vào một chỗ cũng không theo kịp nó, chính thức là hữu tử vô sinh.