Chiều chủ nhật, công việc luôn bận rộn, Thạch Quân Nghị cuối cùng cũng có thể tạm thời gác lại công việc chồng chất, dành ra thời gian buổi chiều ở cùng cô.
Mỹ Vi cả ngày vui vẻ cười meo meo, tâm tình tốt tới không thể tốt hơn.
Bọn họ cũng không đi ra ngoài chen lấn cùng đoàn người, chiều chủ nhật, tiết trời đẹp như vậy, khẳng định là khắp nơi đều là đồng bào. Cô tình nguyện chỉ cùng anh ở nhà, không cần dạo phố, chẳng cần coi phim, cũng không cần nhà hàng lãng mạn, chỉ cần có anh ở cùng cô, nơi nào cũng đẹp.
Cả buổi chiều hai người chỉ ở trong nhà, anh tựa vào sofa, còn cô nằm gối trên đùi anh, anh xem sách kinh tế, còn cô lật mâng, thỉnh thoảng hi hi cười, còn quấn lấy anh muốn anh cùng cười với cô, tính tình anh rất ôn hòa, mặc kệ cô nghịch ngợm.
Một tách café thơm ngát, anh và cô nhấm nháp cùng, hơn nữa, còn là sau mỗi cái hôn sâu nhiệt tình, nếm thử hương vị ngọt đắng trong miệng của nhau.
Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, phá vỡ màn hôn môi cháy bỏng, tiếng chuông réo rắt khiến Mỹ Vi phản ứng kịp, lập tức đẩy anh ra, một bên cầm điện thoại, hít thật sâu mấy hơi, sau đó nhận cuộc gọi.
Còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia đã truyền đến một tràng dài sư tử rống.
“La Mỹ Vi, con nhóc thối tha này, gần đây bận rộn cái gì? Cái công việc chạy giấy tờ như cô thì có gì mà bận chứ? Lại dám hơn ba tháng không thèm vác mặt về nhà lấy một lần? Cô ngứa da có phải không? Cô có biết không…..” Mang điện thoại cách xa nhất có thể, âm thanh cường đại vẫn vo cùng mạnh mẽ bắn tới, La Mỹ Vi nhức đầu, cau mày, mấp máy môi nói “Mẹ” với Thạch Quân Nghị.
Anh gật đầu, sau đó yên lặng tiếp tục công việc xem sách.
Mẹ La quát tháo không ngừng từ đầu dây bên kia truyền đến, vô cùng rõ ràng, vang vọng không ngừng trong phòng khách rộng lớn, từng chữ từng câu, vừa hung ác, vừa bạo liệt, mắng con gái thối đầu mà không thở gấp, loại cường độ âm thanh này chừng nửa tiếng sau mới có dấu hiệu ngừng lại mấy giây, sớm đã thành chuyện cơm bữa, Mỹ Vi vội vàng túm lấy mấy giây quý giá mỏng manh này, chen miệng nói, “Mami, mami có muốn uống nước không? Mami có khát không ạ?”
“Ừ nhỉ, thể nào mẹ tự nhiên thấy tốc độ nói có vẻ chậm, lão già chết dẫm kia, mau bưng cho tôi ly nước.” Sảng khoái sai bảo ông xã mình, mẹ La đằng hắng chuẩn bị tiếp tục công cuộc khai sáng văn minh.
"Mami, mami gọi điện thoại tới có chuyện gì không?" Mỹ Vi vội vàng đổi chủ đề, ngước lên thấy Thạch Quân Nghị đang nhếch môi cười, anh đang giễu cợt cô đây mà, cô lập tức đưa tay bấm anh, anh cầm lấy tay cô, thả vào bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nhìn gương mặt ửng hồng của cô mỉm cười, thuận lợi chiếm hữu bàn tay “chủ động” dâng tới cửa kia, nắm chặt trong tay.
Cô hài lòng, cho dù có tiếp tục nghe mẹ thuyết giáo “tràng giang đại hải”, cô vẫn cười tươi như xuân về hoa nở.
“Mẹ xem cô cũng không cần ở Đài Bắc nữa đâu, cô ngây ngốc lại ngơ ngác, trông cậy vào cô làm ra sự nghiệp gì mới là chuyện lạ, còn chưa nói, nhân dân Đài Bắc đều là tinh anh lợi hại, cô ở đó nghìn năm cũng chẳng lừa được thằng ngốc nào chịu rước cô đi đâu, mẹ thấy cô nên về nhà đi, bên này vừa hay có một thằng ngốc…..”
"Mami!" Cô bất mãn kháng nghị: "thằng ngốc gì chứ, cứ phải là thằng ngốc mới chịu lấy con sao chứ?"
"Hừ, mẹ thấy vừa mắt với cô chỉ có thằng ngốc thôi." Mẹ La rất không nể tình lẩm bẩm: "Cô á, dáng dấp không xinh đẹp, lại ngu o o, kết hợp với thằng ngốc á, đúng là trời sinh một đôi.”
Cái gì á..., thằng ngốc mới rước cô? Mỹ Vi im lặng nhìn về “thằng ngốc” chính cống kia, anh tiếp tục yên lặng xem sách, ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên mái tóc đen nhánh của anh, mười phần nam tính.
Cô nhìn đến ngẩn người.
“Cô còn nhớ tên nhóc Hùng Đại Hải không? Chính là bạn học tiểu học của cô đó, là cháu ngoại của dì Hoa cạnh nhà chúng ta đó, dạo trước dì Hoa của cô có đề cập chuyện này với mẹ, thế mới biết Hùng Đại Hải vẫn luôn thích cô, cô lập tức trở lại kết hôn cho mẹ, rồi tìm ngày tốt….”
"Chờ một chút!" Hoa si cũng bị làm tỉnh lại, "Mami, mami đang nói gì đấy..., cái gì biển rộng sông lớn, có ý gì á."
"Nói cô đần, còn chối à, mẹ nói có một thằng ngốc chịu cưới cô, gia đình nó có điều kiện, đảm bảo cô ăn mặc không lo, còn gần nhà chúng ta, nó dám bắt nạt cô, mẹ đảm bảo đánh cho mẹ nó cũng nhận không ra nó, điều kiện tốt như vậy, cô còn không mau trở về nhà gả đi cho mẹ?”
Còn chưa có kết hôn, mẹ của cô đã lên kế hoạch đánh người ta rồi, điều kiện tốt thì sao chứ? Mỹ Vi im lặng cầm di động. Đột nhiên truyền đến một hồi run rẩy, khiến cô phản ứng tức thì, ngước mắt, thấy người đàn ông của cô đang ngồi trên sofa, mà môi của anh, in trên cánh tay cô, dùng một tốc độ vô cùng chậm, từ từ, một ngón lại một ngón, liếm từng ngón tay cô…..
Cô nhịn tiếng rên rỉ bên môi, nhẹ nhàng rút tay muốn ngăn cản anh, nhưng anh dứt khoát trực tiếp kéo cô vào ngực, ôm lấy cô hôn, vừa hôn mới ngừng, anh vẫn chưa thỏa mãn, duỗi lưỡi khẽ liếm môi của cô, khẽ cười.
"Làm gì nha?" Cô rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh kháng nghị nói: "Em đang nghe điện thoại mà."
Di động đáng thương rơi xuống trên ghế sofa, bên trong vẫn mạnh mẽ phát ra âm thanh quảng cáo của mẹ.
"Vậy thì tiếp tục." Anh nhặt lên điện thoại kia, thả vào bên tai của nàng.
Thấy anh giống như nghiêm chỉnh lại, cô an tâm nhận lấy, tiếp tục nghe mẹ đang ở đâu đó quảng cáo biển rộng sông dài gì đó tốt đẹp bao nhiêu.
Một bàn tay nóng rực âm thầm chui vào dưới áo cô, phủ hơi lạnh trên bụng cô, mang đến cảm giác thoải mái mà tê dại, cô nhạy cảm thở hổn hển, thân thể co lại.
" Vi, rốt cuộc cô nghe mẹ nói hay không?" Nghe được giọng nói của con, mẹ La nghi ngờ hỏi.
"Có có có, con đều nghe mà." Vội vàng đi kéo tay của người đàn ông kia ra khỏi người cô, thuận tiện đáp lại mẹ.
"Mẹ mới vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Đó, đúng rồi, nói đến mẹ của nó tính tình thật tốt, mẹ cũng gặp bà ấy mấy lần, hai đứa kết hôn rồi, đảm bảo bà ấy không phải mẹ chồng ghê gớm, hơn nữa ấn tượng của bà ấy với cô rất tốt, cảm thấy cô ngoan lại nghe lời…..
Bàn tay của anh dứt khoát mang theo cô cùng nhau vuốt ve, đặt tại bộ ngực mềm mại, cô sợ hết hồn, thiếu chút nữa không cầm nổi di động, cô chưa bao giờ biết, thì ra thời điểm có phản ứng, xúc cảm của ngực mình sẽ là như vậy……
"Sờ thật tốt ư, ừ?" Giọng nói của anh truyền đến bên tai, thật trầm thấp mê người.
"Không. . . . . . A. . . . . . Không biết. . . . . ." Đều là anh đang sờ, làm sao mà cô biết chứ.
"Làm sao lại không biết? Đại Hải vẫn nhớ cô, khó có được có người không ngại cô đần, còn đuổi theo cưới cô, cô còn không biết túm lấy cơ hội…..” Bên đầu điện thoại kia mẹ La không nhận thấy điều bất thường, vẫn nói được rất hăng say.
"Vậy thì cảm nhận thật tốt đi." Anh mang theo tay cô, vuốt ve viên châu ngọc đã dựng thẳng đứng kia, hung hăng bắt nạt nó, lôi kéo nó, cô liều chết cắn răng, kìm nén tiếng rên rỉ sắp bật ra kia.
Trời ạ, người đàn ông nghiêm chỉnh này, tại sao thời điểm này có thể trêu chọc cô chứ? Anh phải biết, cô đối với anh, sức chống cự cho tới bây giờ đều là âm nha.
Quần áo cô bị cởi bỏ, giãy dụa của cô một chút cũng không có tác dụng.
"Anh muốn nhìn em."
Bốn chữ đơn giản, khiến cô mềm nhũn buông tay, mặc anh cởi bỏ quần áo cô, cởi đến không còn một mảnh, mặc anh cúi trên người cô, để anh nhìn đủ sờ đủ toàn thân trên dưới, từng tấc da thịt cô, nhất là địa phương mềm mại kia, lọt vào mắt xanh của anh, nằm sấp xuống, dùng môi, dùng tay, nghiên cứu “triệt để”.
"Ưm. . . . . ." toàn thân cô run rẩy, ra sức cắn môi kìm nén khỏi bật thành tiếng, nhưng thật là khó mà, thoải mái như vậy, kích thích như vậy, khiến cô thật là muốn……
Nâng chân trắng tuyết lên, anh mơn trớn thắt lưng cô.
Anh ngẩng đầu, di chuyển lên, trên môi một mảnh sáng bóng, thấy được cơ mặt cô nhảy không dứt, "Muốn, ừ?" tiếng nói của anh ở bên tai cô, cũng ở bên điện thoại di động.
Cô nghe được, sau đó, cô nghĩ đến, mẹ của cô có thể cũng nghe thấy!
Phản ứng kịp, thì đã muộn.
Lần này mẹ La nghe được rõ ràng, sau đó tiếng thét chói tai tiếp tục truyền đến, "La Mỹ Vi, bên cạnh cô tại sao có thể có đàn ông! Cô thật to gan. . . . . ."
"Mami." Thạch Quân Nghị lấy di động từ trong tay người còn đang đứng im tại trận, vô cùng trầm ổn cất tiếng, “Xin chào, con là Thạch Quân Nghị, con cùng Mỹ Vi kết hôn từ ba tháng trước.” Vô cùng nhẹ nhàng bỏ xuống một quả đạn pháo, anh đưa điện thoại tới trước mặt Mỹ Vi, “Mẹ muốn nói chuyện với em.”
Cô hoàn toàn ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, không cách nào cử động, anh rất tốt bụng đưa di động dính vào bên cạnh tai cô.
"Dẫn nó về đây, mẹ muốn gặp nó!" tiếng nói của mẹ La như tiếng roi vút lên phát ra từ điện thoại, tiếp đó, một hồi âm tút thanh thúy vang lên.
Anh tắt di động, thấy cô ngốc kia còn giữ vững vẻ mặt ngây ngô, anh thở dài, kéo cô vào trong ngực, hôn cô, hôn cô, mãi cho đến khi cô một lần nữa nóng lên, trằn trọc.
Cô thích nhất nụ hôn của anh, nóng rực mà ấm áp, kịch liệt mà nhiệt tình, tràn đầy mị lực phái nam, hơi thở của anh tràn ngập trong miệng cô, hòa quyện cùng hương vị của cô, tư vị ái muội này, lại để cho cô tiếp tục thấm ướt, tiếp tục động tình.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc. . . . . ." Cô vì ngón giữa của anh mà phập phồng, vội vàng thúc giục.
"Mỹ Vi." Anh thở dài, hôn cô, ở bên môi cô thì thầm: "Em không cần thằng ngốc khác, em là của anh, chỉ là của anh ." Tách chân cô ra, xông thẳng mà vào.
"A. . . . . ." Cô khẽ nhíu mày, ở trên ghế sofa mềm mại lắc đầu, khóe mắt còn mang theo nước mắt kích tình, bộ dáng này đáng thương vô cùng, mảnh mai vô tận, trong nháy mắt làm nổ tung lý trí của anh.
Anh thở hổn hển đè lại bắp đùi của cô, hung mãnh xông lên, vừa sâu vừa nặng, "Nói, em là của ai?"
"A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Ưm, anh, là của anh, chỉ là của anh."
Thật ngoan, thật mềm mại.
Anh thỏa mãn, tròng mắt đen ngập tràn tình dục, ôm chặt lấy cô, đem tất cả của mình hiến dâng cho cô, chỉ cho cô.
Buổi chiều mùa xuân yên tĩnh, bởi vì màn kích tình, lạc thú này, mà khiến phòng khách sáng ngời, ngọt ngào ấm áp nồng nàn mãi không tan.
Cô thoải mái tựa vào trước ngực anh, nghe âm thanh mình thích nhất, vươn tay lên, mơn trớn bắp thịt đẫm mồ hôi, chắc khỏe kia, ngửi được hơi thở quen thuộc của anh, cô cảm thấy thỏa mãn cùng an lòng. Ngón giữa khẽ nhúc nhích, từng chút từng chút, chơi trò chơi nghịch nắng.
"Tổng giám đốc."
"Ừ."
"Mẹ em biết."
"Ừ."
"Bà chắc chắn đánh chết em đó ."
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì có anh."
Câu nói ngọt ngào, có anh, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho cô bị thương tổn, có anh ở bên người, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy an toàn như vậy, yên lòng như vậy.
Vào thời khắc này, ấm áp hòa quyện cùng ngọt ngào trao đổi trong sóng mắt của hai người, đẹp đến mức không ai nỡ đi phá vỡ.
"Tổng giám đốc."
"Ừ?"
"Lông mi của anh thật dài đó."
Anh im lặng hỏi trời già, người này, lúc nào cũng mơ mơ hồ như vậy, lối suy nghĩ luôn khiến người ta đau đầu nhức óc.
“Đàn ông đàn ang có lông mi dài như vậy không thấy tội lỗi sao chứ?”
Nằm sấp lại gần quan sát từng li từng tí, “Oa, quá đáng, thế mà còn dài hơn cả của em.”
Anh trực tiếp kéo cô xuống, hôn, tiếp tục diệu kì ban nãy.
Ít nhất anh đối với thành quả ngày hôm nay rất hài lòng, ngài Thạch cuối cùng cũng có được cơ hội gặp mặt cha mẹ vợ.
Ừ, ngày chủ nhật, vốn là làm người ta vui vẻ, không phải sao?
Trở về miền Nam gặp cha mẹ của Mỹ Vi trở thành việc thiết yếu nhất của bọn họ.
Thạch Quân Nghị quả quyết chọn thứ hai trở về, cho nên Mỹ Vi run run rẩy rẩy cùng Quân Nghị oai phong lẫm liệt nam tiến.
Xe còn chưa kịp dừng đã thấy mẹ hùng hổ giơ gậy bóng chày chống nạnh đứng chặn trước cửa nhà, bắp đùi phì nhiêu còn đang rung lên từng nhịp, chuẩn mười món công phu trong Bao Tô Bà, lập tức cô sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.
"La Mỹ Vi!" mẹ La gầm lên giận dữ, cộng thêm khí thế hung hăng xông tới, tức thì cô nhanh chóng đẩy cửa xe chạy ra ngoài, sau đó thân thể đại bàng của mẹ La cũng phi thân đuổi theo với tốc độ tốc chiến tốc thắng, vô cùng gọn gàng múa gậy ném tới.
Thạch Quân Nghị vội vàng muốn tiến lên, lại bị một đôi tay kéo, khuôn mặt hòa ái tươi cười xuất hiện ở trước mặt của anh, "Yên tâm yên tâm, không có việc gì."
"Nhưng. . . . . ."
"Ta bảo đảm không có việc gì."
Đối phương vẫn như cũ cười he he vẫn quan sát anh, sau đó gật đầu một cái, "Ta là cha của Tiểu Vi, La Thao."
"Con chào ba." Anh lễ phép gật đầu, sau đó vòng ra phía sau mở cốp lấy quà tặng ra.
" Ui dào, người đến là tốt rồi, không cần mang nhiều đồ như vậy." ba La vẫn cười, lôi kéo anh đi vào trong nhà, "Chúng ta đi vào ngồi hàn huyên một chút."
"Con lo cho Mỹ Vi." Anh đã nói với cô sẽ bảo vệ cô.
"Không cần không cần, nó quen rồi ấy mà." Rất hài lòng con rể quan tâm con gái mình, ba La lôi kéo anh đi vào trong nhà.
Tính tình ba La rất tốt, tốt đến nỗi có thể nói là hoàn toàn không có tính khí, cùng con rể pha trà nói chuyện phiếm, hỏi qua tình huống của anh, cho dù biết anh là người thừa kế của tập đoàn Duệ Sang, nhưng thái độ vẫn như cũ không có đổi, còn rất bình thản tiếp tục cùng anh tán gẫu.
Một tiếng, hai tiếng, luôn tự cho mình năng lực tự chủ cao, lần đầu tiên Thạch Quân Nghị phát hiện mình cũng có thời điểm đứng ngồi không yên, mặc dù biết rõ như vậy là không lễ phép, không thích hợp với những gì anh được nuôi dạy, nhưng anh vẫn không ngừng giơ tay xem giờ, thời gian trôi qua càng nhanh, anh càng phát hiện mình càng nóng ruột nóng gan, đây là lần đầu tiên, anh được trải qua cảm giác xa lạ đó.
Anh hít khí trời cũng được ba mươi năm, chưa từng có cảm nhận đau khổ cùng hành hạ như vậy, cho dù có quyết định nặng nề bao nhiêu, tiền bạc lưu chuyển khổng lồ tới cỡ nào, anh luôn tỉnh táo, bình tĩnh, dứt khoát xử lý nhanh gọn, nhưng bây giờ, anh lại có thể cảm thấy mỗi giây trôi qua chậm tới mức khiến anh khó chịu.
Anh mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay, ba La lại càng cười rực rỡ hơn.
Khi anh rốt cuộc cảm giác mình cũng không ngồi được nữa thì cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Thạch Quân Nghị mới buông lỏng. Một giây kế tiếp, một bóng người xông vào phòng khách, Mỹ Vi đầu đầy mồ hôi chạy vào, ly trà trước mặt Quân Nghị uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái chén không đưa cho anh, anh rất nhuần nhuyễn rót đầy nước cho cô, cô tiếp tục nuốt ực, đã đời, mới tiếp tục thở.
Ba La đứng dậy hướng anh gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thạch Quân Nghị lau khô mồ hôi đầy trán cho cô, nhìn cô đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi đau lòng nói xin lỗi với cô: "Thật xin lỗi." Anh không làm được như đã hứa với cô, không có bảo vệ cô.
Cô tiện tay giơ giơ, ngồi xuống.
"Ba đi nơi nào?" Anh hỏi.
"Đi tìm mẹ."
"Tìm?" Tới đây thì não bộ của anh không sao phân tích được câu trả lời của cô?
"Bởi vì mẹ lạc đường, nhất định phải ba đi tìm mới tìm được mẹ về."
"Lạc đường?" Anh lại càng không hiểu.
"Ha ha, bởi vì mẹ em là một siêu cấp dân mù đường, chỉ cần rời nhà mười dặm, mẹ cũng không biết đường, cho nên dù là ở chỗ này mấy chục năm, mẹ vẫn sẽ bị lạc đường."
Anh đã hiểu, thì ra là lần lạc đường ban đầu ở Maldives, thực ra là do gia truyền được.
"Em nói là, mẹ đuổi theo đánh em, sau đó lạc đường đúng không?"
"Thật thông minh." La Mỹ Vi than thở vỗ vỗ tay, "Ba em đã thành thói quen rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ mỗi ngày đều đuổi theo đánh em với em trai em, chúng em sẽ cố ý chạy thật xa, sau đó, ba em sẽ đi tìm mẹ em trở lại.”
Cho nên trước đó ba La mới nói với anh không cần lo lắng, thì ra là đã thành thói quen, mà vợ anh bị mệt như vậy, cũng chỉ vì chạy quá nhiều đường.
Thạch Quân Nghị sâu sắc cảm thấy, thì ra là Mỹ Vi mơ mơ hồ hồ, là di truyền. . . . . .
★★
Đến nhà họ La gặp cha mẹ thật sự dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không có như những gì Mỹ Vi hình dung mẹ cô như một hung thần ác sát, cũng không có thấy gậy gộc đâu cả. Nên cảm ơn Thạch Quân Nghị nghiêm chỉnh chững chạc, mị lực mười phần, hay là nên cảm ơn mẹ La nhìn thấy nam chủ lập tức thái độ quay ngoắt độ, mặc dù còn là níu lấy lỗ tai Mỹ Vi mắng cô dám len lén kết hôn, nhưng lời kết thúc lại là, "Làm rất tốt, đàn ông tốt như vậy, xuống tay chính là muốn nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác! Cô ngốc này đời này cũng đã làm được chuyện khiến mẹ già của cô vui vẻ."
vạn tiền mặt, hai chiếc xe giá trị hơn trăm vạn, cộng thêm một cái biệt thự mẹ La thấy trong TV mơ ước đã lâu, là quà Quân Nghị biếu nhà họ La.
Mặc dù vẫn chưa gặp em trai đang học đại học La Tuấn Uy, nhưng mẹ La vô cùng hào phóng xua tay, “Trẻ con trẻ mỏ, không gặp cũng không sao.”
Một bên vui vẻ đếm tiền, một bên sảng khoái hai tay dâng Mỹ Vi, thuận tiện đạp thêm một cước. “Không có việc gì thì không cần về, chăm sóc thật tốt Quân Nghị là được.”
Sau đó lôi kéo con gái giáo huấn: "Mẹ xem Quân Nghị đối với cô rất tốt, nhân phẩm không tồi, tính khí lại tốt, ông xã như vậy, số cô đúng là đạp phân chó mới vớ được, thật sự mẹ không phải vì tiền với biệt thự mới bằng lòng bỏ qua cho cô dễ dàng đâu nhá.”
Đem cái chìa khóa biệt thự cẩn thận nhét vào túi, cười đến khóe miệng không thể khép, "Chủ yếu là Quân Nghị rất tốt, mẹ cảm thấy giao cô cho nó, mẹ yên tâm, cô phải biết đường mà quý trọng đó.”
. Những lời này làm Mỹ Vi khóc, cô cũng biết mẹ mình dù hung hãn, nhưng là người mẹ tốt vô cùng thương con.
"Dĩ nhiên Quân Nghị hào phóng như vậy thật là tốt, biệt thự thư giãn, còn có vạn, mẹ muốn đi mua túi xách mười mấy vạn trong quảng cáo kia, đi chợ giơ nó lên, khiến cho quần chúng đỏ mắt chết đi.”
Mỹ Vi rơi lệ. . . . . .
Bởi vì Thạch Quân Nghị gần đây thật sự bận rộn, thời gian không đủ, cho nên cha mẹ La rất dứt khoát bằng lòng chờ anh có thời gian sẽ ở miền Nam mở tiệc rượu, mời họ hàng thân thích. Dù sao đã có giấy đăng ký kết hôn, bọn họ không lo lắng con rể siêu cấp chất lượng cao sẽ chạy trốn mất, vì vậy ở mẹ La không thôi phất tay cùng ba La hiền lành khuôn mặt tươi cười, bọn họ lái xe trở lại Đài Bắc.
Sau đó, mỗi ngày bình yên trôi qua.
Thạch Quân Nghị vẫn như cũ rất bận, cô vẫn vui vẻ thoải mái sống cuộc sống của chính mình, cùng đồng nghiệp tám chuyện, bị chủ nhiệm mắng, xem chút ít sách dạy nấu ăn, tuy rằng cô vẫn chưa có tiến bộ trong nấu nướng, nhưng thế giới riêng của hai người vẫn rất tuyệt, cuộc sống như thế, cô đã vui vẻ hạnh phúc.
Khó có được buổi tối anh có thể về sớm, cô hưng phấn nói muốn làm bữa tối có bữa tiệc lớn của Pháp gần đây cô mới học được cho anh thưởng thức.
Nếu nói bữa tiệc lớn của Pháp, chính là canh hành tây.
Đã đốt nến đỏ để cắt hành tây nhưng cô vẫn bị hành cay làm nước mắt chảy ròng ròng.
"Để anh làm cho." Anh nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, đau lòng không dứt.
"Không cần không cần." Cô lắc đầu, "Đây là kỹ xảo em học được trên TV đó, chỉ cần lúc cắt hành đốt nến, sẽ không sợ hành tây làm cay mắt.”
"Nhưng em vẫn chảy nước mắt thôi." Anh chỉ ra sự thật khách quan.
"Có thể là bởi vì mới bắt đầu, cho nên hiệu quả còn không có phát huy?" Cô hắt xì một cái thật lớn, quay đầu tiếp tục sự nghiệp thái hành tây.
"Để anh." Cô như vậy sẽ cắt phải tay mất, lần này anh kiên quyết đẩy cô ra, không thích nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, cũng không muốn trái tim mình phải thấp thỏm lên xuống.
Thổi tắt nến, nhanh chóng tiếp nhận công việc của cô, anh gọn gàng cắt mỏng hành tây, động tác nhanh gọn chuẩn, cắt từng nhát đều đều mà cực thong thả, cô xem mà ngây người.
"Phải làm canh hành tây, đúng không?"
Cô đang vẩn vơ suy nghĩ giật mình gật đầu.
Chảo nóng, bỏ bơ vào, chờ dầu hòa tan, sau đó anh đem hành tây tỉ mỉ rắc vào, vặn lửa vừa từ từ xào, động tác của anh rất chậm cũng rất có năng suất, đến dáng người cầm muôi nấu canh cũng thật thích hợp, tạo nên một loại cảm giác kỳ lạ thích mắt, tựa hồ vô cùng nam tính lại rất thân thiết, vừa hài hòa lại vừa uy nghiêm.
Chồng hiền tiêu chuẩn nha, Mỹ Vi nhàn hạ đứng bên cạnh, than thở nhìn người đàn ông đang bận rộn kia, thì ra anh còn có thể nấu ăn nữa đó. “Trên đời không có việc gì anh không làm được sao chứ?”
"Đương nhiên là có." Thêm vào rượu nho trắng, tính giờ.
"Ví dụ?"
Anh quay đầu, lại gần cô, cúi thấp người, thật chậm thật chậm cười lên, ở bên tai cô thì thầm, “Sinh con”.
"Oh, cái đó." Khuôn mặt cô hồng hồng, bị anh trêu chọc rồi.
Đến giờ, anh cho bột vào, vặn lửa nhỏ xuống rồi nhanh tay đảo qua đảo lại.
Lại thêm vào thịt bò trước đó cô đã thái sẵn, một mùi thơm phức lan tỏa trong phòng bếp, cô hít hà cái mũi, sau đó nóng lòng thúc giục, “Đã được chưa? Em đói bụng rồi.”
Nhìn nồi canh đã tương đối xong, anh vặn lửa, bắt đầu tính giờ, trong lúc nấu canh, đồng thời vo gạo nấu cơm, lại đem đậu và thịt cô đã chuẩn bị xử lý tốt, tất cả nhanh chóng được anh nấu nướng ngon lành.
Bốn mươi lăm phút sau, cơm trắng thơm lừng, đậu xanh biếc xào thịt, bò bit tết rán, canh rau xanh, cùng với sữa tươi anh tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, còn có nồi canh hành tây nóng hổi, bàn cơm này có cô chuẩn bị để trổ tài, biến thành bữa tối anh nấu nướng, xem ra vô cùng ngon miệng khiến người ta thèm thuồng.
"Oa, thơm quá!" Cô đã sớm an vị bên bàn cơm, cầm đũa, dĩa anh đã chuẩn bị sẵn không thể chờ đợi hơn nữa.
Uống xong canh thơm ngào ngạt, cô híp mắt cảm thán, hương vị này……Hương vị này tuyệt đến làm người ta rơi lệ, “Tổng giám đốc, làm sao anh làm được chứ, làm sao làm được?” Vội vàng nếm thử một chút những món ăn khác, mỗi loại màu sắc hương vị đều hoàn hảo, ăn ngon đến mức không muốn dừng đũa, nếu như đầu bếp ở nhà hàng năm sao nếm thử tuyệt đối có thể giơ ngón tay cái lên tán thưởng!
"Ba hoa." Anh vỗ vỗ đầu của cô, cẩn thận đem canh còn nóng thổi nguội cho cô, không biết cái người tham ăn này làm sao vậy, canh nóng như vậy cô còn uống ngay, cũng không sợ bỏng đầu lưỡi sao. (AAAAAAAAAAAA, ghen tị ~ ing)
"Thật, ăn thật là ngon!" Ăn xong cơm anh nấu, cô cảm thấy thức ăn mình làm trước kia đều là thức ăn cho heo, không hiểu sao có thể nuốt nổi. Bắt tội anh lúc trước vẫn ăn xong mặt không biến sắc, cô cảm thấy định lực anh quá cao cường rồi!
"Làm thế nào? Ăn bữa này, về sau em khẳng định không ăn nổi thứ khác rồi."
"Bé ngốc." Anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Về sau có thời gian đều để anh làm, vậy hài lòng chưa?"
"Như vậy anh có vất vả quá không?" Nên nói cô quan tâm hay là có ý xấu đây?
Anh thở dài càng lớn, "Không biết."
"Tổng giám đốc, anh thật tốt."
Cô kẹp lên một miếng bít tết mềm non đến bên miệng anh, ", ăn một miếng bít tết, siêu cấp ngon đó."
Có thể mượn hoa hiến Phật sảng khoái như vậy, nhất định cô là người thứ nhất!
Mở miệng cắn miếng thịt bò bít tết kia, tiếp đó một ngụm hôn cô, để cô và anh cùng nhau thưởng thức hương vị thịt bò đặt biệt, rượu vang nhàn nhạt ở trong môi hai người lan tỏa, môi lưỡi triền miên, anh cởi quần áo cô, một đường hôn đi xuống.
Sắp xếp như thế, anh rất hài lòng. Anh nấu cơm ngon cho cô, sau đó cô trở thành món điểm tâm ngọt của anh, còn gì hoàn mỹ hơn.