Nguyễn Ngôn Ninh vẫn đang chìm đắm trong sự bất ngờ khi gặp Giang Hàn, cô đã vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại anh nhưng không nghĩ đến bản thân có thể gặp anh ở bệnh viện A.
Cô còn nhớ rõ ngày hai người cùng nhau đăng ký kết hôn, nhớ đến dáng vẻ vội vàng phải quay trở về Mỹ của anh.
Hai người đến cục dân chính vào đầu năm.
Khi ấy thời tiết Hải Thành vẫn còn những đợt rét thấu xương.
Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn cùng nhau bước ra khỏi cửa, không giống những cặp đôi hạnh phúc vui vẻ cười đùa khác, hai người như hai kẻ qua đường xa lạ không quen biết.
Giang Hàn thậm chí không hề xem lại tờ giấy kết hôn, trực tiếp đút nó vào túi áo khoác.
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn lên bầu trời u ám, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hai người lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, nhìn dòng người ra vào cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh không chịu được mở lời.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười thoải mái, hỏi Giang Hàn, “Khi nào thì anh đi? Chắc hẳn bây giờ ông nội sẽ không ngăn cản anh sang Mỹ.”
Giang Hàn tuổi đã xuất ngoại sang Mỹ học tập, chương trình học bên đó dày đặc dù anh có tài năng nhưng cũng chỉ trở về Trung Quốc được vài ba ngày sau đó lại phải quay về trường. Những ngày ngắn ngủi ấy là khoảng thời Nguyễn Ngôn Ninh thích nhất nhưng từ buổi tiệc trưởng thành, cô có nụ hôn chếch choáng say với anh thì không biết có phải anh cố tình trốn tránh hay cảm thấy chán ghét hay không? Mà chưa từng trở về thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô.
Sau này ông nội Giang lấy nụ hôn kia làm lý do muốn Giang Hàn chịu trách nhiệm với cô.
Đối với chuyện này Giang Hàn bỏ qua mấy lời cằn nhằn của ông nội, để ép anh về nước ông nội Giang đành phải giả bệnh đợi anh trở về thì lẳng lặng dấu hộ chiếu đi.
Ông nội Giang nói nếu anh không chịu trách nhiệm với cô thì đừng hòng trở về Mỹ cho nên Nguyễn Ngôn Ninh chủ động đưa ra đề nghị cùng anh kết hôn che mắt ông nội Giang.
Tất nhiên, không ai biết rằng cô đang che dấu tâm tư thầm kín.
Cô thích thầm anh nhiều năm như vậy nếu có cơ hội tiếp xúc có lẽ anh cũng sẽ chầm chậm thích lại cô?
Chỉ là câu nói tiếp theo của anh đã dập tắt sự mong đợi nhỏ bé kia.
“Tối nay anh sẽ quay về trường.” Giang Hàn đặt vào tay cô một chiếc chìa khóa và tờ giấy ghi địa chỉ, “Đây là căn nhà do ông nội tặng, chưa được sửa sang lại nếu em muốn sống ở đó thì có thể đến.”
“Vậy anh …”
Nguyễn Ngôn Ninh muốn hỏi khi nào anh sẽ về, lời còn chưa nói ra đã bị anh chặn lại, “Thí nghiệm bên Mỹ chưa hoàn thành xong, trong thời gian ngắn anh không thể về nước. Nếu em muốn ly hôn có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sẽ sắp xếp thời gian về làm thủ tục.”
Cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh phải thừa nhận rằng cô và anh vốn dĩ không thể, sau nụ hôn đó anh càng không thích cô.
Cô bước lên trước, ôm lấy anh vài giây rồi vội vàng bỏ ra, “Chúc anh lên đường bình an.”
Từ lúc Giang Hàn rời đi, Nguyễn Ngôn Ninh cố gắng không nghĩ về anh.
Cô luôn cảm thấy nếu một trong hai không ai chủ động nói ra hai từ ly hôn thì Giang Hàn sẽ không về nước, hai người vĩnh viễn không có giao điểm nào.
Ai ngờ Giang Hàn đột ngột trở về nước, hơn nữa còn là bác sĩ chính của bệnh viện A.
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn người trước mặt đột nhiên thấy chút hụt hẫng.
Tất cả mọi người trong phòng mổ đều bận rộn, ngoại trừ Viên Hướng Vũ không ai chú ý đến bầu không khí giữa Giang Hàn và Nguyễn Ngôn Ninh.
Tuy nhiên Viên Hướng Vũ không nghĩ nhiều, anh ta đoán Nguyễn Ngôn Ninh bị khí chất lạnh nhạt của Giang Hàn làm hoảng sợ.
Anh ấy đi về phía trước nửa bước, ngăn chặn tầm mắt áp chế bức bách người khác của Giang Hàn, “Giáo sư Giang, bệnh viện chúng ta thường để bác sĩ tuyến một hướng dẫn thực tập sinh.”
“Quy định rõ ràng như vậy?” Giang Hàn quay trở về ghế ngồi.
“Không phải, chủ yếu do giáo sư bận rộn, thường không có thời gian hướng dẫn thực tập sinh.”
Nhờ có Viên Hướng Vũ mà tâm trạng của Nguyễn Ngôn Ninh đã bình tĩnh lại.
Cô cúi đầu nắm chặt lấy áo choàng vô trùng rộng rãi, nhẹ nhàng nói, “Giáo sư Giang, em có thể đi theo đàn anh học tập cũng được. Hiện tại em đang học những thao tác cơ bản nên không cần phiền đến giáo sư.”
Khi Nguyễn Ngôn Ninh nói chuyện, đúng lúc có y tá cầm giấy xác nhận đến đưa anh ký tên.
Giang Hàn không nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, nhận lấy giấy, cầm bút ký tên mình xuống.
“Ý của em là tôi không có khả năng dạy những thao tác cơ bản?”
Viên Hướng Vũ nhanh miệng giúp Nguyễn Ngôn Ninh giải thích, “Giáo sư Giang, đàn em vốn dĩ không có ý này, em ấy sợ anh bận thôi.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn sang nơi khác, không nói chuyện cùng anh.
Ngón tay Giang Hàn gõ theo nhịp xuống mặt bàn, không nhanh không chậm nói, “Vấn đề đó không cần hai người để ý, tôi đã nói muốn dẫn dắt thực tâm sinh đương nhiên là biết mình có đủ thời gian hay không. Huống hồ chủ nhiệm Lưu cũng muốn tôi nhanh chóng làm quen phương thức dạy học lâm sàng.”
Nhắc đến chủ nhiệm Lưu, đương nhiên Viên Hướng Vũ không dám nhiều lời.
Nguyễn Ngôn Ninh biết bản không đấu lại anh, chỉ như lấy trứng chọi đá nên chỉ có thể không tình nguyện “Vâng.” một tiếng.
Vốn dĩ không phải chuyện to tát nhưng nhìn thấy giọng nói và ánh mắt không tình nguyện của cô, Giang Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng cuộn lên cơn tức giận.
Anh nâng cằm về phía bệnh nhân, giọng nói mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn, “Mau đi rửa tay và khử trùng khăn che.”
Viên Hướng Vũ không dám ở lại lâu, nhanh chóng dẫn Nguyễn Ngôn Ninh đến nơi rửa tay.
Mặc dù Viên Hướng Vũ giỏi múa mép khua môi nhưng khi bắt tay vào công việc, anh ấy được coi là chuyên nghiệp nếu không thì không thể nào làm học trò của Lưu Kế Nghiêu.
Anh ấy nhanh nhẹn khử trùng khăn che, đứng bên cạnh bàn mổ ngay ngắn báo cáo Giang Hàn, “Giáo sư Giang, đã chuẩn bị xong xuôi.”
Giang Hàn mặc áo phẫu thuật, “Chuẩn bị bắt đầu ca mổ.”
Phẫu thuật cắt bỏ mười hai tuyến tụy này về cơ bản là ca phẫu thuật lớn nhất trong phẫu thuật nói chung. Chỉ được mất năm đến sáu giờ cho một ca phẫu thuật duy nhất và phải diễn ra thuận lợi không gặp bất kỳ tình huống xấu.
Giang Hàn nghiêng đầu về phía bên cạnh, nói với Thẩm Ngôn Ninh, “Mặc áo phẫu thuật rồi đứng lại đây.”
Bác sĩ hỗ trợ số hai thường được đứng bên cạnh bác sĩ mổ chính.
“Em cũng phải tham gia sao?” Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ rằng mọi người cho cô vào phòng phẫu thuật chỉ để quan sát.
“Nhanh lên, nên nhớ em vào bệnh viện để làm bác sĩ.” Giang Hàn đã cầm dao điện, không muốn nói mấy lời vô nghĩa, “Nếu đây là ca phẫu thuật khẩn cấp thì bệnh nhân không có nhiều thời gian thế này đâu.”
Nguyễn Ngôn Ninh hiểu ý Giang Hàn, đôi khi công việc bác sĩ chính là chạy đua với thời gian, một hai giây sai lầm sẽ phải trả giá bằng mạng sống bệnh nhân.
Cô hít thở thật sâu, đè nén cảm xúc xuống, nhận lấy áo phẫu thuật nhanh chóng mặc vào.
Viên Hướng Vũ đưa dụng cụ hút máu cho cô, “Em chịu trách nhiệm hút máu khi dạ dày khi được mở ra, em phải đảm bảo để bác sĩ chính nhìn rõ mọi thứ.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.
Cô không cao, đứng bên cạnh Giang Hàn thì trở thành người nhỏ bé.
Chiều cao của bàn mổ thường được điều chỉnh theo thói quen của bác sĩ phẫu thuật, đối với Giang Hàn đây là chiều cao phù hợp nhưng đối với Nguyễn Ngôn Ninh thì hơi tốn sức.
Cô kiễng chân lên một cách khó khăn để đảm bảo nhìn rõ từng thao tác của Giang Hàn.
Giang Hàn liếc nhìn cô, bỗng nhiên gọi ý tá, “Giáo sư Trương, phiền cô lấy giúp em ấy một cái bục kê chân.”
Bởi vì lời nói này cả phòng phẫu thuật nhìn về phía Nguyễn Ngôn Ninh, đặc biệt là Viên Hướng Vũ, anh ấy không thèm che dấu ý cười nhạo hiện lên đáy mắt.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy xấu hổ, lặng lẽ trừng mắt với kẻ đầu sỏ.
Nhưng Giang Hàn không thấy có lỗi, anh mặc kệ ánh mắt lên án của cô bắt đầu tiến hành thao tác.
Bước mở đầu diễn ra thuận lợi.
Ngoại trừ thi thoảng dặn dò Nguyễn Ngôn Ninh và Viên Hướng Vũ hút máu, kéo móc thì hầu hết Giang Hàn không nói gì. Có lẽ vì sự nghiêm túc của anh nên mọi người không ai dám giao tiếp nhiều.
“Phẫu thuật cắt tụy hiện là phương pháp hiệu quả nhất trong quá trình điều trị ung thư đầu tụy và ung thư ống tủy trên thế giới. Dù tỷ lệ sống sau khi mổ không lý tưởng nhưng đây là hy vọng duy nhất để bệnh nhân ung thư tụy kéo dài sự sống.”
Nguyễn Ngôn Ninh đang quan sát kỹ thuật của Giang Hàn, bên tai đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh.
Trong lời nói của Giang Hàn không chút cảm xúc nhưng trái tim cô lại đau nhói.
Mẹ anh, Uông Tĩnh Tư qua đời vì bệnh ung thư tuyến tụy, bà không muốn phẫu thuật vì vậy sự ra đi của bà tất cả mọi người đều đoán được. Nguyễn Ngôn Ninh đã nhìn thấy dáng vẻ không nói một lời của anh trong ba ngày Uông Tĩnh Tư mất. Bởi vậy cô không biết anh cảm thấy thế nào khi nói ra mấy lời này.
Tuy nhiên Giang Hàn không để Nguyễn Ngôn Ninh có cơ hội suy nghĩ lung tung.
Sau khi thắt lại mạch máu, anh dừng động tác khẽ cử động cột sống cổ, “Em có thể nói về những thứ liên quan đến phẫu thuật cắt bỏ tuyến tụy.”
Đề bài được đưa ra đột ngột này khiến Nguyễn Ngôn Ninh sững sờ trong giây lát.
Năm ba đại học cô có học qua về phẫu thuật, mấy trăm trạng này khó để nhớ hết, nếu nhớ thì đôi lúc vẫn cảm thấy mơ hồ không rõ ràng.
Cô ngập ngừng vài giây, không chút tự tin nói: “Túi mật, đầu tụy, ống mật chủ, tá tràng và hỗng tràng đều có thể cắt bỏ.”
“Còn gì nữa không?” Giang Hàn cầm lấy kẹp cầm máu do y tá đưa đến tiếp tục làm việc.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy cô đã nói tất cả những gì mình biết, hiện tại cô không nghĩ được gì. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Viên Hướng Vũ chỉ vào dạ dày nhắc bài cho cô.
“Ngoài ra còn có một nửa dạ dày được phép cắt bỏ.” Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng nói thêm.
“Tự giác về nhà chép lại mười lần kiến thức cắt bỏ mười hai tuyến tụy sau đó học thuộc, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”
“Giáo sư Giang, yêu cầu khắt khe quá.” Viên Hướng Vũ bất bình thay Nguyễn Ngôn Ninh, “Chẳng phải đàn em đều trả lời được hết rồi sao?”
Ánh mắt Giang Hàn không hề nâng lên, khẽ cười trào phúng, “Cậu thích giúp em ấy như vậy thì chép phạt cùng đi.”