Mặt Nguyễn Ngôn Ninh đỏ ửng.
Rõ ràng lúc trước hai người còn đang nói chuyện chơi game, không biết tại sao lại trở thành thế này, nằm trên ghế sofa. Giang Hàn dùng cả cơ thể giam cô lại trong không gian của riêng mình, thậm chí cô cảm nhận được sức nặng của anh.
Nguyễn Ngôn Ninh không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô dừng trên chiếc cằm bóng loáng kia.
Nhìn xuống chút nữa là yết hầu nhấp nhô.
Cô nhớ tới trên mạng nói rằng, yết hầu là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông.
“Giang Hàn …”
Giang Hàn nhỏ giọng đáp lại, sau đó cúi đầu hôn cô, Nguyễn Ngôn Ninh cảm giác được nụ hôn ấm áp của anh dừng trên mặt, trên môi, trên cổ mình. Cô không tự chủ được run lên, níu chặt quần áo anh.
Bây giờ cô mới nhận ra Giang Hàn đã tắm, áo ngủ của anh bị cô kéo xuống, Nguyễn Ngôn Ninh có thể thấy cơ bụng săn chắc của anh thông qua đường cổ áo rộng mở.
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Nguyễn Ngôn Ninh là không ngờ Giang Hàn có thời gian rèn luyện cơ thể săn chắc đến thế.
Điều thứ hai là dáng người Giang Hàn tốt thế này, khi hai người thân mật người chiếm tiện nghi dường như là cô.
Suy nghĩ này xuất hiện đã khiến đầu óc Nguyễn Ngôn Ninh tỉnh táo hơn.
Cô đặt tay lên môi Giang Hàn, giọng nói mềm mại ngọt ngào, “Giang Hàn, em chưa tắm.”
“Nhất Nhất không tắm cũng rất thơm.” Giang Hàn nắm tay cô, cúi đầu muốn tiếp tục.
Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu tránh anh, “Chuyện đó …”
Trọng tâm bị chệch, môi Giang Hàn chạm vào vành tai cô, sau đó vùi đầu vào cổ Nguyễn Ngôn Ninh bật cười.
Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh run lên, không hiểu nụ cười này của anh có ý gì. Cô nhắm mắt bối rối một lúc lâu, đang muốn nói gì đó thì Giang Hàn chống tay lên ghế sofa ngồi dậy, thuận thế ôm cô vào trong lòng.
Anh giúp Nguyễn Ngôn Ninh sửa lại quần áo xộc xệch, vuốt mái tóc rũ xuống mặt cô rồi vỗ lưng cô, “Em đi tắm đi.”
“Vậy còn anh …” Nguyễn Ngôn Ninh còn tưởng Giang Hàn sẽ tiếp tục.
Ban nãy trong nháy mắt cô không rõ bản thân muốn gì, cô không kháng cự sự tiếp xúc của anh nhưng nghĩ đến chuyện sắp phát sinh trái tim cô vẫn thấy lo lắng.
Giang Hàn không nhìn cô, cúi đầu nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, nửa giả nửa thật nói, “Em còn chần chừ thì chúng ta tiếp tục.”
Tiếp tục chuyện gì đương nhiên cô biết.
Mặt Nguyễn Ngôn Ninh đỏ lên, thoát khỏi vòng tay anh, cầm áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Trước khi vào phòng tắm, cô quay đầu nhìn Giang Hàn, nhỏ giọng mở lời, “Ừm … Anh tập luyện chơi đi, chút nữa em tắm xong sẽ chơi game với anh.”
Mí mắt anh khẽ động, không trả lời.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, anh cúi đầu thở dài, cô gái nhỏ chưa chuẩn bị tinh thần về phương diện kia nên anh không thể nào ép cô.
Nguyễn Ngôn Ninh tắm rửa thoải mái xong, đi ra khỏi phòng tắm với mái tóc ẩm ướt sau nửa tiếng tắm gội.
Cô vốn nghĩ rằng Giang Hàn đang luyện chơi game nhưng không ngờ mới mở cửa đã thấy anh nằm trên giường, đắp chăn đến hông, hô hấp đều đặn.
Nguyễn Ngôn Ninh bất giác đi thật nhẹ nhàng.
Dường như đây là lần đầu tiên cô thấy Giang Hàn ngủ say, cô cởi dép đi trong nhà bước đến thảm bên giường ngồi xuống, chống cằm nhìn anh.
Năm đó gặp Giang Hàn, cô lập tức cảm thấy anh so với mấy người con trai khác tỏa sáng và đẹp đẽ hơn. Nhiều năm trôi qua, thiếu niên ngập tràn hơi thở thanh xuân đã trưởng thành mang theo hơi thở đàn ông hơn. Dù có thể nào anh vẫn luôn đẹp trai.
Tâm trí cô khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Ngôn Ninh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi của anh, không nhịn được sờ xuống sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng trên đôi môi thường xuyên hôn cô.
Trong ấn tượng của cô, nó cực kỳ mềm mại ấm áp.
Lúc này cô không muốn đánh thức Giang Hàn, cũng không muốn nhớ lại chuyện ngày trước mình nói với anh cho bản thân ba ngày chuẩn bị.
Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận nằm lên giường, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, chẳng hề để ý tóc mình còn hơi ẩm đã vươn tay tắt đèn.
Cô quay sang thì thầm vào tai anh, “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Nguyễn Ngôn Ninh bị nụ hôn triền miên đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt thấy sườn mặt Giang Hàn thì rầm rì, “Mấy giờ rồi anh?”
“Không còn sớm nữa, mau dậy đi nào.” Giang Hàn cười, ôm Nguyễn Ngôn Ninh vào trong lòng, gương mặt tràn đầy vẻ chiều chuộng, “Có phải tối qua em chiếm tiện nghi của anh?”
Nguyễn Ngôn Ninh ôm thắt lưng anh, nghĩ tới tối qua bản thân thừa dịp anh ngủ đã hôn anh, chột dạ phủ nhận, “Em không làm điều đó.”
“Em ngại ngùng cái gì? Chẳng phải nói muốn chuẩn bị tâm lý trong ba ngày sao? Vậy mà giờ đã muốn ngủ cạnh anh.” Giang Hàn lắc đầu, “Không ngờ Nhất Nhất của anh lại có suy nghĩ xấu xa với anh.”
“Em không có mà.” Nguyễn Ngôn Ninh vùi mặt vào lòng anh, “Rõ ràng anh cố ý nằm ngủ trên giường em.”
“Em chắc chắn không có ý xấu?” Khi Giang Hàn nói chuyện, có tình kéo dài âm cuối.
Nguyễn Ngôn Ninh thẹn quá hóa giận, đấm nhẹ vào vai anh, “Vậy tối nay anh về phòng anh mà ngủ!”
“Không được đâu.” Giang Hàn lật người, áp Nguyễn Ngôn Ninh xuống, đưa tay vân vê cằm cô, “Em chưa nghe câu mời phật đến thì dễ mà mời phật đi thì khó à? Em chiếm tiện nghi của anh cũng được, anh đồng ý.”
“Giang Hàn!” Nguyễn Ngôn Ninh trừng mắt nhìn anh.
Giang Hàn vui vẻ cười, cúi đầu hôn lên mặt cô, “Về sau anh sẽ ngủ ở đây.”
Nguyễn Ngôn Ninh ‘hừ’ một tiếng, không trả lời.
Giang Hàn lại cúi đầu hôn cô, nghiêm túc nói, “Nhất Nhất, bây giờ tình cảm chúng ta hài hòa giống như các cặp vợ chồng bình thường, sao có thể phân chia phòng ngủ.”
° ° °
Thứ sáu là hội nghị thường niên của khoa tuyến tụy.
Giang Hàn không đến bệnh viện thêm hai ngày nữa vì phải cùng Lưu Kế Nghiêu và Thẩm Thanh Gia cùng nhau bàn công việc.
Tuy nhiên còn rất nhiều bệnh nhân cần bác sĩ tới kiểm tra mà Giang Hàn, Viên Hướng Vũ bận rộn chuẩn bị cuộc họp nên Lưu Kê Nghiêu đã sắp xếp Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu phụ trách theo dõi tình trạng bệnh nhân.
Cuộc họp thường niên hội tụ tất cả những người có kinh nghiệm bởi vậy không thể xảy ra sơ sót về mặt nội dung.
Nguyễn Ngôn Ninh thật sự muốn đi xem họ nhưng nghĩ đến Đường Đậu phải ở lại bệnh viện một mình nên cô quyết định ở lại.
Nhưng vào thứ năm Nguyễn Ngôn Ninh nói với Đường Đậu về cuộc họp thường niên, cô ấy lại tỏ ra không hứng thú. Hơn nữa còn lặp đi lặp lại rằng bản thân có thể ở bệnh viện một mình.
“Mình ở lại bệnh viện cùng cậu.”
“Không cần đâu chị gái!” Đường Đậu nhăn mặt, “Mình không biết gì nên mới không đi, cậu ở lại cùng mình làm gì.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhún vai, “Thì mình đến đó cũng không biết nên nhìn cái gì.”
“Chẳng nhẽ giáo sư Giang nhà cậu không đáng nhìn à? Nếu ông xã nhà mình được lên bục thuyết trình trong hội nghị quan trọng thì mình nhất định đến tiếp ứng!”
Nguyễn Ngôn Ninh bị cô ấy chọc cười, “Cậu coi chuyện này thành vấn đề theo đuổi thần tượng à? Gì mà đến tiếp ứng.”
Đường Đậu làm ra biểu cảm ‘mình biết’, rồi nói: “Cậu dám khẳng định bản thân cậu không hâm mộ thần tượng ông xã nhà cậu không?”
Nguyễn Ngôn Ninh không nói được lời nào.
“Vậy nên cậu đừng ở đây lằng nhằng, cứ yên tâm tới hội nghị cổ vũ chồng cậu đi.”
Đường Đậu kiên trì nói như thế, Nguyễn Ngôn Ninh không có lý lẽ nào từ chối nên sáng thứ sáu hôm sau cùng Giang Hàn tới thẳng hội nghị thường niên.
Hội nghị được tổ chức ở khách sạn cao cấp ở Hải Thành, Giang Hàn đưa Nguyễn Ngôn Ninh đến đại sảnh hội trường rồi mới đi chuẩn bị công việc của bản thân.
giờ sáng, hội nghị bắt đầu.
Lưu Kế Nghiêu phát biểu khai mạc, tiếp theo đó là một bác sĩ từ nước ngoài trở về nói rồi mới đến Giang Hàn và Thẩm Thanh Gia.
Bắt đầu từ lúc Giang Hàn xuất hiện, Nguyễn Ngôn Ninh lập tức giơ điện thoại lên quay anh.
Đường Đậu nói không sai, bây giờ tâm trạng cô không khác gì lúc theo đuổi nghệ sĩ nổi tiếng. Nếu không phải hội trường quá nghiêm túc thì cô muốn hô to cổ vũ anh.
Giang Hàn và Thẩm Thanh Gia thuyết trình mất nửa tiếng, với chủ đề “Nghiên cứu và triển vọng phát triển liệu pháp mới đối với bệnh ung thư tuyến tụy”.
Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh xem Giang Hàn thuyết trình, ngày trước cô xem vô số video trong hội nghị khác anh tham gia. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô được xem trực tiếp, thấy mọi người vỗ tay sau bài trình bày của anh, Nguyễn Ngôn Ninh thấy tự hào vô cùng.
Ánh mắt cô một giây cũng không rời khỏi Giang Hàn.
Cô nhìn anh và Thẩm Thanh Gia bước xuống, đang định nghĩ xem sẽ khen ngợi thế nào thì điện thoại trong tay rung lên.
Một dãy số xa lạ xuất hiện.
Nguyễn Ngôn Ninh đang nghĩ đến Giang Hàn vả lại chỗ này không tiện nghe máy nên cô trực tiếp từ chối.
Không ngờ người bên kia kiên trì gọi lại, hầu hết các cuộc điện thoại lừa đảo không kéo dài kiên trì như thế này nên đến cuộc gọi thứ tư Nguyễn Ngôn Ninh ra khỏi phòng họp bắt máy.
Một giọng nữ nghiêm túc truyền đến, “Cô có phải Nguyễn Ngôn Ninh không?”
Nguyễn Ngôn Ninh bối rối chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã nói, “Tôi ở bên khoa y tế mời cô đến bệnh viện một chuyến, chúng tôi cần nói vài chuyện với cô.”