Khi Giang Hàn nói rằng muốn đưa tội danh của Trương Tinh Tinh báo cáo cho bộ phận y tế, Trương Tinh Tinh lập tức hoảng loạn, khóc lóc thảm thiết mong Lưu Kế Nghiêu và Giang Hàn tha thứ.
Đương nhiên Lưu Kế Nghiêu đồng ý với cách xử lý của Giang Hàn, ông nói với Trương Tinh Tinh: “Làm chuyện sai trái nên nhận lấy hình phạt.”
“Chủ nhiệm Lưu, mong chủ nhiệm đừng đưa chuyện này sang bên bộ y tế. Nếu như vậy, con đường làm việc của tôi sau này coi như xong.
Chuyện đến mức này, Đường Đậu tức giận thay Nguyễn Ngôn Ninh, nghe câu kia của Trương Tinh Tinh thì cười trào phúng, “Cô lo lắng cho con đường tương lai của bản thân vậy khi đổ oan cho Nguyễn Ngôn Ninh, sao cô không nghĩ đến tương lai của cậu ấy? Cô có tương lai chẳng nhẽ của những người khác không có? Tương lai của bọn tôi đều bị chó gặm đi sao?”
Đường Đậu một khi đã nóng máu, mở miệng không chút đắn đo.
Viên Hương Vũ đứng ở bên cạnh cô ấy vội vàng nhắc nhở, “Bà cô của tôi ơi, bênh vực người khác cũng nên chú ý cách dùng từ! Ở trong phòng họp này có cả các giáo sư đấy.”
Đường Đậu bị nhắc nhở thì ngơ người, “Chẳng nhẽ những lời tôi nói là sai sao?”
Viên Hướng Vũ không dám nói nhiều, nhỏ giọng trao đổi, “Em nói cực kỳ đúng.”
Cũng may Lưu Kế Nghiêu không để ý đến Đường Đậu, ông không muốn cùng Trương Tinh Tinh nói chuyện vô nghĩa nữa. Bảo Trần Tinh Nguyệt trực tiếp gọi cho bộ y tế.
Lúc trước người tố cáo Nguyễn Ngôn Ninh với bộ y tế là chị ta, bây giờ Lưu Kế Nghiêu lại bảo chị ta báo cáo lại mọi chuyện cho bộ y tế. Rõ ràng Lưu Kế Nghiêu cố ý. Nhưng ông ấy là thầy của Trần Tinh Nguyệt, chị ta không dám cãi lại, cầm điện thoại lên+ gọi cho bộ y tế.
Rất nhanh Trương Sảng đã xuất hiện tại phòng họp.
Đã từng tiếp xúc với Giang Hàn, thậm chí còn được Trương Đào nhắc nhở nên chị ta đầu tiên nói xin lỗi với Nguyễn Ngôn Ninh sau đó xác nhận lại chuyện của Trương Tinh Tinh với Lưu Kế Nghiêu rồi mới đưa người về bộ y tế xử lý.
Lúc ăn cơm trưa, Viên Hướng Vũ đưa Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu ra ngoài mua đồ ăn về.
Khi Nguyễn Ngôn Ninh trở lại phòng nghỉ thì thấy Trương Xuân Hiểu đi đến.
“Mình xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm cậu.”
“Không sao.” Giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh bình tĩnh, không nghe ra sự chán ghét nào.
Ban đầu cô cũng từng tức giận vì cách nói chuyện và ngữ điệu của mọi người dành cho mình nhưng khi nghĩ lại cô thấy phần lớn ai cũng vậy. Gió chuyển hướng nào, thuận theo hướng đấy.
Trương Hiểu Xuân lúng túng cười, “Mình mới nghe mấy người ở bộ y tế nói Trương Tinh Tinh thậm chí còn vay một khoản vay trực tuyến và không trả nợ. Đợt trước cô ta khoe với mình mới mua chiếc túi xách hàng hiệu mới, không ngờ dùng loại tiền lừa lọc để mua.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhướn mi, không tiếp lời.
Thấy không được đáp lại, Trương Xuân Hiểu đành ngượng ngùng đứng dậy, “Cậu ăn cơm đi nhé, mình có việc phải làm.”
Trương Xuân Hiểu vừa rời đi khoảng mấy phút, Thẩm Thanh Gia đột nhiên chạy vào phòng nghỉ, ngày đầu tiên chị ấy đến bệnh viện đã được Lưu Kế Nghiêu giới thiệu hơn nữa Thẩm Thanh Gia có ngoại hình đẹp mắt nên vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Em gái đáng yêu, em ổn không?” Chị ấy mặc kệ ánh nhìn của mọi người, đi thẳng về phái Nguyễn Ngôn Ninh.
Nghe vậy, Nguyễn Ngôn Ninh buông đũa xuống, dùng khăn lau miệng, “Chị Thẩm, em rất ổn.”
“Chị nghe nói em bị đổ oan, đàn anh sao lại …”
Trong phòng nghỉ còn có nhiều người khác, vừa nghe Thẩm Thanh Gia chuẩn bị nhắc đến tên Giang Hàn thì Nguyễn Ngôn Ninh đã cướp lời, “Chị Thẩm, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Lúc này Thẩm Thanh Gia mới phản ứng lại, kéo tay Nguyễn Ngôn Ninh ra ngoài, vừa đi vừa nghiêm túc đánh giá sắc mặt cô.
“Hai ngày cuối tuần chị đều tắt điện thoại nên hôm nay mới biết chuyện.” Thẩm Thanh Gia vừa đi vừa nói, “Đàn anh Giang là chồng em, vậy mà ngay cả bà xã nhà mình còn bảo vệ không tốt.”
Nhắc đến Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh theo tiềm thức bảo vệ anh, “Thật ra không thể chắc Giang Hàn, nếu không có anh ấy chưa chắc em đã được giải oan.”
“Nhìn xem, bộ dạng bảo vệ chồng của em thật đáng ghét.” Thẩm Thanh Gia lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Nguyễn Ngôn Ninh bị nói thế thì ngượng ngùng, chuyển đề tài, “Chị Thẩm, tại sao chị lại tắt máy thế? Sáng nay không thấy chị tới họp giao ban, em còn tưởng chị không nói một tiếng đã về Mỹ.”
“Chị trốn Lâm Thâm.” Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo có mặt ngay. Lâm Thâm gọi điện cho Thẩm Thanh Gia.
Chị ấy giơ giơ điện thoại trên tay, “Em nhìn đi, chị mới bật nguồn điện thoại hai tiếng mà anh ta đã gọi hơn chục cuộc.”
“Quan hệ giữa chị và anh Lâm Thẩm ổn chứ?”
Thẩm Thanh Gia bày ra dáng vẻ ‘em đừng nói nữa’, “Chị thấy Lâm Thâm có bệnh, lúc trước chị theo đuổi anh ta thì anh ta chạy trốn. Bây giờ chị lạnh nhạt anh ta lại cố chấp quấn lấy chị.”
“Em chắc chắn anh Lâm Thâm phát hiện bản thân có tình cảm với chị.”
Thẩm Thanh Gia bĩu môi, ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyễn Ngôn Ninh, thì thầm bên tai cô, “Bạn học nhỏ, em đừng để dáng vẻ bên ngoài của đàn ông lừa gạt, tâm địa của bọn họ đặc biệt gian xảo xấu xa.”
Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, “Hả?” một tiếng.
Thẩm Thanh Gia chẳng kiêng dè, nói rõ ràng, “Lâm Thâm thay đổi thái độ với chị sau khi bọn chị ngủ cùng nhau. Điều này cho thấy anh ta không thích chị nhưng lại thích ngủ cùng chị. Coi nhau là bạn giường mà thôi, quan trong hơn là sáng hôm đó anh ta còn để lại thẻ tín dụng cho chị.”
“Anh Lâm Thâm không phải loại người đó đâu.”
“Em còn trẻ, không thể hiểu được lòng dạ con người.” Thẩm Thanh Gia rõ ràng không lớn hơn Nguyễn Ngôn Ninh là bao nhưng bày ra dáng vẻ như người từng trải, “Chị sẽ về Mỹ, thầy của chị sẽ cử người khác đến đây.”
Nguyễn Ngôn Ninh thấy quyết định này quá đột ngột, “Khi nào chị đi?”
“Khoảng vài ngày nữa, chị chưa đặt vé máy bay.”
Có lẽ Thẩm Thanh Gia còn công việc khác, Nguyễn Ngôn Ninh không tò mò nhiều lời. Sau khi nói chuyện vài câu thì hai người tạm biệt nhau.
Trước khi rời đi, Nguyễn Ngôn Ninh nói với chị ấy, “Chị Thẩm, khi nào đi phải nói với em, để em tiễn chị.”
Thẩm Thanh Gia nở nụ cười ngọt ngào, “Được.”
° ° °
Buổi phỏng vấn nghiên cứu được lên lịch vào thứ Tư.
Tuy nhiên, ca phẫu thuật của Tiểu Tinh cũng diễn ra vào ngày hôm đó.
Lúc biết tin này, Nguyễn Ngôn Ninh bối rối, một bên là buổi phỏng vấn không thể bỏ lỡ, một bên lại lo lắng nếu bản thân không đưa Tiểu Tinh vào phòng phẫu thuật, liệu cậu bé có sợ hãi hay không.
Vào tối đi ngủ hôm thứ ba, Nguyễn Ngôn Ninh ôm lấy Giang Hàn, đắp chăn bông cẩn thận, ngước mắt nhìn anh, “Giáo sư Giang, em phải làm sao đây?”
Giang Hàn dịu dàng hôn lên trán cô, “Gì mà phải làm sao?”
“Buổi phỏng vấn ngày mai diễn ra đồng thời với ca phẫu thuật của Tiểu Tinh.” Nguyễn Ngôn Ninh chu môi, “Bà nội Chu lớn tuổi rồi, còn Tiểu Tinh lại nhỏ tuổi, em sợ hai người họ sẽ lo lắng, căng thẳng.”
Giang Hàn đưa tay cốc trán cô, “Em quan tâm nhiều thứ quá vậy?”
Nguyễn Ngôn Ninh bắt lấy cái tay cốc đầu mình, giọng điệu bất mãn, “Em không đùa đâu, em thật sự lo lắng cho Tiểu Tinh.”
“Anh biết.” Giang Hàn thở dài, từ chiều đến giờ Nguyễn Ngôn Ninh đều ngẩn người, thậm chí anh không rõ cô đang nghĩ gì.
Anh trở người, nằm ngửa lên giường, để Nguyễn Ngôn Ninh nằm trên người mình, dịu dàng vỗ lưng cô, chậm rãi nói: “Anh đã sắp xếp tốt, ngày mai anh sẽ đưa Tiểu Tinh vào phòng phẫu thuật.”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy hai mắt sáng lên, “Thật sao?”
Mấy hôm trước, vì cuộc họp hằng năm và vấn đề nhận phong bì mà khá nhiều cuộc phẫu thuật bị đẩy lui. Nên mọi thứ kết thúc, Lưu Kế Nghiêu và Giang Hàn thường xuyên phải phẫu thuật liên tục. Chính vì thế Nguyễn Ngôn Ninh không nói cho Giang Hàn biết nỗi niềm lo lắng của bản thân.
Đoán được suy nghĩ của cô, Giang Hàn giải thích, “Ca phẫu thuật ngày mai có người giúp anh thực hiện, sau khi đưa Tiểu Tinh vào phòng phẫu thuật thì anh mới quay lại ca phẫu thuật kia.”
“Liệu anh có được vào phòng phẫu thuật của khoa họ không?”
“Người mổ chính cho Tiểu Tinh là bạn học cùng trường ở Mỹ với anh. Anh đã nói chuyện qua với cậu ấy, nếu không Tiểu Tinh sẽ không được nhập viện nhanh đến thế.”
Nguyễn Ngôn Ninh phát hiện, chỉ cần Giang Hàn nói vài câu, mọi nút thắt trong lòng cô sẽ biến mất.
Cô ngẩng đầu lên hôn vào môi Giang Hàn một cái, “Giáo sư Giang thật lợi hại!”
Giang Hàn đương nhiên không buông tha cho hành động thịt dâng tới miệng thế này. Chưa để Nguyễn Ngôn Ninh có cơ hội né tránh, anh lập tức cố định gáy cô, hôn sâu. Mãi đến khi cả người cô mềm nhũn trong lòng mình, anh mới chậm chạp buông tha.
Anh cong môi cười, “Đừng dụ dỗ anh, nếu không ngày mai em sẽ đến trễ buổi phỏng vấn đó.”
“Em không có làm vậy.”
Hiếm khi Giang Hàn không tranh luận cùng cô, anh xoa mái tóc cô một lúc, rồi mới lên tiếng, “Ngày mai anh đưa Tiểu Tinh vào phòng phẫu thuật, sẽ không kịp đi cùng em tới buổi phỏng vấn. Em không lo lắng sao?”
Nguyễn Ngôn Ninh hỏi lại anh, “Vậy trước kia khi tham gia phỏng vấn anh có lo lắng không?”
Giang Hàn cười, “Gần như không hề.”
Anh sẽ không vì mấy chuyện thế này mà căng thẳng.
Nguyễn Ngôn Ninh suy tư một chút, bỗng nhiên ôm mặt Giang Hàn, áp trán mình lên trán anh rồi lại cọ vào chóp mũi anh.
Cô cười vui vẻ tới mức hai mắt cong cong, “Bây giờ em đã có khí thế của giáo sư Giang nên sẽ không lo lắng, bồn chồn nữa. Mong rằng anh sẽ phù hộ cho em phỏng vấn thành công.”
Bởi vì vừa mới hôn sâu, bờ môi Nguyễn Ngôn Ninh hồng hơn bình thường. Yết hầu Giang Hàn chuyển động, anh gắt gao ôm lấy cô, cắn lên môi cô, khàn giọng đáp, “Vậy cọ nhiều hơn một tý đi.”
° ° °
Sáng hôm sau, Giang Hàn đưa Nguyễn Ngôn Ninh đến trường học.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Ngôn Ninh ngọt ngào nói tạm biệt với anh. Lúc này Giang Hàn nắm chặt tay cô, định cúi người tặng cô nụ hôn tạm biệt nhưng một giây sau đã bị Nguyễn Ngôn Ninh cản lại.
Cô thở dài, “Hôm nay em thoa son.” Quan trọng là hôn lâu, cô cảm thấy cơ thể không còn sức.
Đương nhiên vế đằng sau cô không dám nói cho anh biết.
Giang Hàn liếc nhìn môi cô, nhanh chóng đáp, “Hôn xong rồi thoa lại.”
“Nhưng em không mang son theo.” Đây là sự thật, cô thoa xong son thì để luôn ở nhà.
Giang Hàn cảm thấy mình như đang đấm vào bịch bông mềm, anh nhìn Nguyễn Ngôn Ninh vài giây. Thừa dịp cô không chú ý, nhanh chóng hôn lên sườn mặt cô một cái rồi mới miễn cưỡng thả người.
Khi bóng dáng cô biến mất sau cổng trường, anh lấy điện thoại ra, mở Alipay và chuyển . tệ cho Giang Nam.
Rất nhanh Giang Nam đã gọi đến, giọng nói cô bé mang theo sự hoảng sợ, “Anh? Anh trúng xổ số à? Sao đột nhiên chuyển tiền cho em?”
Giang Hàn đeo tai nghe bluetooth khởi động xe, chờ xe hòa vào dòng người qua lại, mới chậm rãi nói: “Khoảng thời gian trước em và Nguyễn Ngôn Ninh thường xuyên nói về son môi?”
“Vâng, có chuyện gì thế?”
“Mua giúp anh màu son em ấy thích rồi gửi đến bệnh viện. Số tiền dư còn lại, anh trả em tiền làm việc vặt.”
“Anh muốn tặng quà cho chị dâu?” Giang Nam có chút khó hiểu, “Em nói anh nghe, hiện giờ lấy son làm quà tặng đã cũ rồi. Anh muốn tặng quà, tạo bất ngờ cho đối phương thì nên dùng cách khác.”
“Ai nói anh định tặng em ấy quà?”
“Vậy anh mua làm gì? Chẳng nhẽ anh mua để dùng à?” Giọng nói Giang Nam hơi thay đổi, dường như đang suy nghĩ đến hình ảnh anh trai mình thoa son.
“Sao em nói nhảm nhiều vậy? Anh chỉ mua rồi để sẵn nó trên xe không được à?” Thấy Giang Nam nói những lời vô nghĩa, Giang Hàn cảm thấy hối hận khi nhờ con bé giúp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh cắt ngang chương trình mười vạn câu hỏi vì sao của Giang Nam, “Đừng nói với Nhất Nhất chuyện này, anh sẽ cho em thêm . tệ để mua cây son yêu thích.”
Quả nhiên anh vừa dứt lời, Giang Nam lập tức tắt máy.
Vài giây sau, Giang Hàn nhận được tin nhắn wechat của cô bé.
Giang Nam: Nhất định không khiến anh thất vọng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Giang Hàn không trả lời mà chỉ chuyển thêm tiền cho cô bé rồi vội vàng đến cuộc họp buổi sáng. Sau đó anh gấp rút đến ca phẫu thuật tim.
Tuy rằng lúc trước Tiểu Tinh luôn nói bản thân sẽ dũng cảm và không sợ hãi nhưng dù sao cậu bé vẫn có một đứa trẻ, làm gì có chuyện không sợ.
Vừa thấy Giang Hàn, Tiểu Tinh vội vàng nắm tay anh không buông.
Giang Hàn ngồi xổm bên giường, dịu dàng xoa đầu Tiểu Tinh, “Đừng lo, lát nữa anh sẽ ở bên cạnh em. Tiểu Tinh phải thật mạnh mẽ, được không nào?”
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em trong quá trình phẫu thuật sao?” Giọng nói Tiểu Tinh mang theo vài phần nức nở.
Giang Hàn gật đầu, đưa bức tranh tối qua Nguyễn Ngôn Ninh vẽ cho Tiểu Tinh.
“Chị Ninh Ninh của em hôm nay có buổi phỏng vấn quan trọng, hoàn thành xong sẽ tới gặp em. Chị ấy nói bức tranh này sẽ thay lời của chị ấy, mong em phải kiên cường vượt qua mọi chuyện. Đừng khiến chị Ninh Ninh thất vọng.”
Bức tranh vẽ một con sư tử đứng bên bờ vực thẳm, nhìn về phía cầu vồng. Kèm theo bốn chữ ‘Tiểu Tinh Cố Lên!!”
Tiểu Tinh nghiêm túc nhìn bức tranh, “Em sẽ cố gắng làm theo lời bác sĩ để trở nên khỏe mạnh.”
Rất nhanh, đã có y tá đến đưa Tiểu Tinh vào phòng phẫu thuật. Giang Hàn cũng đi theo họ vào.
Bác sĩ mổ chính cho Tiểu Tinh họ Dương, thấy gương mặt dịu dàng của Giang Hàn, anh ấy không nhịn được cười, “Khi tôi thấy cậu ở nước ngoài, tôi luôn cho rằng cậu là một người cuồng công việc, ham học tập. Trong mắt cậu chỉ có nghiên cứu và thử nghiệm. Không ngờ có một ngày tôi thấy được bộ dạng anh trai nhà bên toát ra từ cậu.”
Giang Hàn cười, từ chối cho ý kiến.
Ca phẫu thuật của Tiểu Tinh không quá phức tạp nhưng Giang Hàn vẫn cảm thấy khá căng thẳng.
Dù anh chưa tiếp xúc với Tiểu Tinh nhiều nhưng trong khoảng thời gian này anh thực sự mong cậu bé có thể lớn lên khỏe mạnh bình thường. Anh cũng sợ nếu Tiểu Tinh gặp chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Ngôn Ninh sẽ khóc.
Vì vậy, khi bác sĩ mổ chính tuyên bố kết thúc ca phẫu thuật, anh thở phào nhẹ nhõm.
Có một ca phẫu thuật khẩn cấp bên khoa tuyến tụy cần Giang Hàn đến nên anh không đợi Tiểu Tinh tỉnh lại được mà phải rời đi.
Khi ra ngoài, không ngờ anh gặp được Đinh Trung Ngạn.
Buổi phỏng vấn Nguyễn Ngôn Ninh tham gia hôm nay chỉ là buổi phỏng vấn cạnh tranh về số lượng nên Đinh Trung Ngạn không cần thiết phải tham gia.
Giang Hàn suy nghĩ nhanh, cuối cùng lên tiếng gọi Đinh Trung Ngạn.
“Chủ nhiệm Đinh.”
Đinh Trung Ngạn nghe thấy tiếng thì nhìn qua, đánh giá Giang Hàn.
“Cháu là Giang Hàn của khoa phẫu thuật tuyến tụy.” Vì Đinh Trung Ngạn chưa biết mình nên anh tự nhiên giới thiệu bản thân.
Đinh Trung Ngạn có ấn tượng với cái tên này, “Cậu là bác sĩ trẻ tuổi từ nước ngoài được lão Lưu mời về từ nước ngoài?”
Giang Hàn xua tay, “Cháu không dám nhận mấy lời đó. Trong nhóm thực tập sinh cháu hướng dẫn có một người đăng ký để làm nghiên cứu sinh dưới trướng của chủ nhiệm Đinh nên hôm nay thấy chủ nhiệm Đinh cháu muốn chào hỏi vài lời, mong chủ nhiệm Đinh không thấy phiền.”
“Nhóm của cậu có thực tập sinh muốn được tôi hướng dẫn?” Đinh Trung Ngạn cố nhớ lại, “Là người họ Nguyễn đúng không? Cô bé đó lúc trước từng đến tìm tôi.”
Giang Hàn gật đầu, “Đúng vậy, tên em ấy là Nguyễn Ngôn Ninh.”
“Đó là một cô bé thông minh nhưng cậu biết đấy, con gái muốn tham gia vào giải phẫu sẽ gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, cũng có một thực tập sinh nam đến tìm tôi, điểm số còn cao hơn cô bé nên tôi vẫn nghiêng về người phía sau hơn.” Đều là đồng nghiệp với nhau, Đinh Trung Ngạn không giấu diếm suy nghĩ trong lòng.
Giang Hàn đã dự đoán trước được đáp án nên không bất ngờ.
Nghĩ đến chuyện đồng nghiệp bên Mỹ mới thông báo tin tức cho mình, anh cười nhạt, “Tôi nghe nói chủ nhiệm đóng góp không ít nghiên cứu khoa học cho đất nước. Không biết chủ nhiệm Đinh thấy thế nào về vấn đề thành tích giả?”
“Thành tích giả?” Đinh Trung Ngạn không rõ Giang Hàn muốn nói gì nhưng ông là một nghiên cứu gia có tiếng nên bản thân luôn có nguyên tắc của riêng mình.
Ngập ngừng một lúc, ông mới nói, “Chuyện gian lận trong học tập đương nhiên không thể tha thứ. Bây giờ có quá nhiều người làm nghiên cứu khoa học để có được danh lợi. Điều này khiến giới y học trong nước trở thành dòng nước đục ngầu.”
“Chủ nhiệm Định đánh giá rất đúng, cháu cũng đồng ý với điều này. Chỉ là chủ nhiệm Đinh khi nhận nghiên cứu sinh nên để ý kỹ càng, tránh cho nhận nhầm sinh viên tâm bất chính, hủy hoại danh tiếng của bản thân.”
Giang Hàn nói xong, đúng lúc điện thoại vang lên.
Anh nhìn màn hình, không vội trả lời mà một lần nữa nhìn Đinh Trung Ngạn, “Chủ nhiệm Đinh, cháu còn có ca phẫu thuật khẩn cấp, lần sau cùng chủ nhiệm Đinh nói chuyện tiếp.”