Hai người cạn xong một ly rượu, Bạc Dã Cảnh Hành lúc này có vẻ như mới nhớ tới Giang Thanh Lưu, lại quay người qua, khoác lấy vai hắn: "Vị huynh đài này, đừng khách sáo nhé, nào, chúng ta cũng cạn một chén."
Thị nữ nhanh tay rót rượu, Giang Thanh Lưu cạn chén cùng nàng, nhưng tâm tư hắn chỉ đặt ở bàn tay vừa mềm mại vừa ấm áp của nàng trên đầu vai mình. Hương rượu đậm sộc lên khiến đầu óc hỗn loạn, hắn vội đình chỉ mạch nghĩ, nghiêm mặt đáp: "Vị tiểu huynh đệ này, nếu trong nhà có dư tiền bạc, có thể mở kho phát gạo cứu tế cho dân chúng, việc gì phải rải vàng giữa phố xá, để bách tính tranh giành cấu xé nhau?"
Bạc Dã Cảnh Hành nheo mắt nhìn hắn, hồi lâu mới tặc lưỡi một cái: "Cái người này đến đây để lên giọng dạy đời ta."
Nàng chuyển người ghé sang bên Đinh quản sự: "Tiếp nào, chúng ta mặc kệ hắn."
Bàn rượu này uống từ khi trời còn tối đen đến tận lúc tờ mờ sáng, Đinh quản sự tuy biểu hiện có vẻ không chống cự được men say, nhưng trong mắt vẫn ngầm một tia thanh tỉnh. Bạc Dã Cảnh Hành lại giống như say thật, thị nữ dìu nàng vào phòng nghỉ tạm.
Chốc lát sau, chưởng quỹ Hồng lâu tiến vào, khom người nói: "Đinh quản sự, vị công tử kia đã đặt sẵn phòng nghỉ cho ngài, đêm tối đường trơn, chi bằng ngài cũng nên nghỉ lại."
Đinh quản sự gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Giang Thanh Lưu: "Vị huynh đệ này thì sao?"
Chưởng quỹ không do dự đáp: "Công tử vô cùng hiếu khách, chắc chắn sẽ không bỏ lại bằng hữu không đoái hoài, vị công tử này cũng nghỉ lại tệ quán đi."
Giang Thanh Lưu đứng dậy: "Không cần, ta ở Quán uyển cách đây không xa. Nhưng nếu hai người đã là hảo hữu, " Hắn nhìn sang Đinh quản sự, lại lên giọng dạy dỗ, "Cũng nên khuyên nàng đừng tùy ý như vậy."
Đinh quản sự cười cười, để mặc cho thị nữ dìu đi.
Lâu sau, Giang Thanh Lưu rời khỏi Hồng lâu, lúc này Tề Đại mới lên tiếng: "Tại sao nàng ta cũng ở đây chứ?"
Con ngươi Giang Thanh Lưu lạnh lẽo: "Chúng ta có thể tra ra họ Đinh, cớ gì nàng lại không tra được."
Tề Đại gật đầu: "Hàn Âm cốc đã diệt môn nhiều năm, tai mắt của nàng chắc chắn không bì được với Giang gia, nhưng lại có thể đi trước chúng ta một bước, người này quả thực không thể đánh đồng."
Giang Thanh Lưu lại chỉ chú tâm tới một chuyện bên lề - Hàn Âm cốc đã bị diệt, nàng cùng đám Khổ Liên Tử lấy đâu ra nhiều vàng bạc tiêu xài như vậy?
Vì sao luôn có một dự cảm chẳng lành...
Trở lại quán uyển, đợi mọi người ngủ hết, Giang Thanh Lưu thay một thân y phục dạ hành, tắt đèn dập nến, từ cửa sổ lẻn ra.
Giờ này Hồng lâu đã yên lặng, chỉ có đèn lồng đỏ treo ngoài hiên vẫn còn chưa tắt, trong màn sương đêm mờ ảo, tựa như trăng sáng giữa màn mây. Khi nãy Giang Thanh Lưu đã kịp lưu ý gian phòng của Bạc Dã Cảnh Hành, lúc này đẩy cửa tiến vào, dễ như quen thuộc.
Trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào, màn gấm buông rủ. Hắn vẫn có chút cảnh giác, đứng bên góc phòng đảo mắt một lượt. Cho đến khi người sau lớp màn chống tay ngồi dậy: "Tiểu oa nhi cứ ở đấy mãi, không lẽ muốn lão phu phải đứng dậy mời vào sao?"
Lúc này Giang Thanh Lưu mới tiến lại gần, chỉ thấy bên trong màn gấm chăn bông, nàng mặc một thân trung y thêu phục sức cầu kỳ, nổi bật lên da dẻ như ngọc bích.
Giang Thanh Lưu khẽ nhíu mày_ mấy tháng không gặp, lão tặc này sao lại ăn mặc là lượt như vậy chứ?
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ giường ý bảo hắn ngồi xuống, Giang Thanh Lưu không khách khí, tự mình ngồi xuống bên mép giường. Lúc này Bạc Dã Cảnh Hành mới quay lại trong chăn. Trời đang oi bức, nàng lại đắp cả tấm chăn dày. Giang Thanh Lưu muốn hỏi chuyện Đinh quản sự, nhưng mở miệng lại không tự chủ: "Chăn bông vừa dày vừa nặng như vậy, ngươi không sợ nóng phát bệnh sao?!"
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: "Dù sao cũng đâu thấy nóng."
Giang Thanh Lưu với tay đặt lên trán nàng, không ngờ da thịt như băng ngọc, mát lạnh không có bóng dáng mồ hôi. Trong lòng hắn hiểu rõ_ khi trước nàng sinh con, nhất thời chưa thể phục hồi lại, chung quy vẫn là tổn thương đến thân thể của nàng.
Nghĩ đến điều đó, thanh âm của hắn cũng trở nên hòa hoãn vài phần: "Sao ngươi lại ở nơi này? Còn giao du với tên họ Đinh nữa?"
Bạc Dã Cảnh Hành quấn chăn, mềm mại dịch sát gần, tựa đầu lên đùi hắn: "Ngươi đến vì thứ gì, ta đến vì thứ đó. Họ Đinh có quan hệ với Âm Dương đạo, con người lại tham tiền mờ mắt, dễ dàng tiếp cận."
Giang Thanh Lưu vốn không muốn phát sinh bất kỳ liên quan gì tới nàng nữa, nhưng đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng, nàng có gối đầu ngủ trên đùi hắn hay không, thì có gì khác biệt? Nghĩ vậy, hắn ngồi lại ngay ngắn: "Còn tra được tin nào khác không?"
Bạc Dã Cảnh Hành nhắm mắt, ngũ quan vẫn mĩ miều tinh xảo đến vậy: "Nhanh thôi."
Giang Thanh Lưu còn chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ nàng mệt mỏi, hắn không nói thêm nhiều nữa: "Ta trở về đây."
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Đi đi."
Giang Thanh Lưu chuẩn bị đứng dậy, bất chợt mở miệng: "Mai Hồn... vẫn rất ngoan, đã biết nhận người rồi."
Bạc Dã cảnh Hành duỗi người, ngọn đèn hắt bóng, mái tóc người đen như vẩy mực. Giang Thanh Lưu không hiểu sao vậy mà lại có chút phản ứng. Bạc Dã Cảnh Hành gối đầu dưới chân hắn, đối với động tĩnh ấy rõ như trở bàn tay.
Nàng với tay phải chụp lên, Giang Thanh Lưu nhất thời đỏ ửng mặt: "Lão tặc ngươi tự trọng chút có được không?! Đúng rồi, " Hắn tự dưng nhớ ra một chuyện, "Tiền ngươi tiêu là từ đâu ra?"bg-ssp-{height:px}
Bạc Dã Cảnh Hành vẻ mặt thành thật: "Nhắc đến chuyện tiền bạc... tiểu oa nhi, chúng ta làm một giao dịch này đi!" Giang Thanh Lưu chưa kịp đáp, nàng đã bổ sung, "Ngươi xem phòng này bao cũng bao rồi, chúng ta cứ ngồi trơ như vậy thì đúng là uổng phí, không bằng..."
Vừa nói, tròng mắt nàng vừa chớp chớp, tóc đen chảy dài, tán loạn trên đầu gối hắn, như châu lại như ngọc. Giang Thanh Lưu môi mỏng khẽ nhích, còn chưa mở miệng đáp, nàng đã sáp lại càng gần: "Không bằng hai ta phóng túng một đêm, sau đó, ngươi tặng tòa tọa trạch Thừa Thiên môn kia cho người ta nhé, thế được không?"
Giang Thanh Lưu vắt óc suy nghĩ nửa buổi mới hiểu hết ý tứ của nàng, Bạc Dã Cảnh Hành còn gạ gẫm: "Tiểu oa nhi ngươi đừng tiếc nha, thiên hạ này có bao nhiêu nhà cửa, nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lão phu chỉ có một thôi đó. Tuy tiểu oa nhi ngươi học thức nông cạn, nhưng đạo lý vật quý vì hiếm, chắc ngươi cũng biết đi?"
"Ngươi..." Giang Thanh Lưu đơn giản là tim gan phèo phối nghẹn ức chết rồi, chỉ tay vào nàng nửa ngày không nói nổi ra câu.
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu, lại cuộn người vào chăn: "Coi như quên đi, tiểu oa nhi cũng chỉ là tiểu oa nhi, tầm mắt thiển cận."
....
Khi Giang Thanh Lưu quay trở lại biệt quán, ngay cả Thôi Tuyết cũng cảm thấy thần sắc hắn không đúng - đen xì xì rồi! Quản sự Thôi Thành cũng nơm nớp bất an, không biết lỡ đắc tội tộc trưởng ở đâu.
Giang Thanh Lưu không nói gì nhiều, tự quay về phòng. Sau cùng vẫn là có tai mắt nói lại với Thôi Thành, đêm nay Giang Thanh Lưu đến Hồng lâu.
Hồng lâu là địa phương gì chứ, Thôi Thành đương nhiên hiểu được. Vì vậy y tự cho là đúng, tìm hai nhạc kỹ xinh đẹp đi hầu hạ Giang Thanh Lưu.
Giang Thanh Lưu nhìn hai nhạc kỹ xiêm y mong manh, không khỏi nghĩ đến lão tặc cực kỳ vô sỉ kia. Lại nghĩ tới những gì đêm qua nàng nói, hai bên thái dương hắn nhức nhối như muốn bật ra.
Sau hôm đó, Giang Thanh Lưu phái người theo dõi động tĩnh của Hồng lâu. Người được phái đi hồi báo, Bạc Dã Cảnh Hành hiện tại dùng tên giả Mai công tử. Có người cho là người của Mai gia ở Bất Lão thành, hai tháng trước đến kinh thành, vẫn luôn ở tại Hồng lâu. Nhờ tiêu tiền phóng khoáng nên kết giao với rất nhiều công tử quyền quý.
Nhưng lai lịch thực sự vẫn là một câu đố, khiến cho các phường hóng chuyện đoán già đoán non. Đa số mọi người đều tin nàng là công tử của Mai gia ở Bất Lão thành. Có điều lấy tác phong vì dân hiệp nghĩa của Mai gia Mai Ứng Tuyết, khó mà tưởng tượng được Mai gia lại sản sinh ra một kẻ não tàn rải vàng trên phố.
Nhất thời bát quái đồn thổi loạn xạ.
Không tới mấy hôm sau, Giang Thanh Lưu nhận được cấp báo từ Trầm Bích sơn trang, nói rằng kiếm mộ trong tổ lăng Giang gia bị trộm. Đa số không bị sao, chỉ trừ vàng bạc bồi táng trong mộ phần Giang Thiếu Tang bay mất tận hai phần ba. Vậy mà tất cả giáo tập trong kiếm mộ không một ai hay biết.
Giang đại minh chủ cuối cùng cũng rõ dự cảm chẳng lành của mình từ đâu ra rồi!
Hắn nổi trận lôi đình xông thẳng đến Hồng lâu, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đang uống rượu mua vui linh đình cùng các tiểu mỹ nhân. Hắn một phen túm chặt Bạc Dã Cảnh Hành, không nói hai lời kéo nàng lôi vào phòng, thuận tay khép cửa lại.
Bạc Dã Cảnh Hành giãy khỏi tay hắn: "Tiểu oa nhi, sao nào, nghĩ thông nên đến tìm lão phu giao dịch à?"
Giờ này thì giao dung giao dịch gì nữa!!!
Giang Thanh Lưu gằn từng câu từng chữ: "Bạc Dã Cảnh Hành! Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi thành thật trả lời ta!"
Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thẳng ánh mắt hắn, thâm tình đáp: "Có yêu."
.....
Giang Thanh Lưu hận không thể banh lỗ tai nàng ra nghe cho rõ: "Cút! Ngươi đào trộm tổ lăng Giang gia nhà ta đúng không?!"
"Xí." Bạc Dã Cảnh Hành trơ mặt, "Con trai ta sớm muộn gì cũng thừa kế gia nghiệp Giang gia, đúng chứ? Vậy mấy món đồ trong lăng mộ tự nhiên cũng là của nó. Ta lấy là đồ của con trai ta, huống hồ chỉ lấy có một tí ti, sao đi qua miệng ngươi lại biến thành ăn trộm?"
Giang Thanh Lưu biết nàng vô sỉ, nhưng không ngờ nàng lại vô sỉ được đến mức độ này: "Bạc Dã Cảnh Hành!"
Bạc Dã Cảnh Hành sửa sang lại vạt áo trước ngực bị hắn túm nhăn: "Sao nào? Đúng rồi, giao dịch lần trước ngươi có muốn suy nghĩ thêm chút nữa không? Không giấu làm gì, lão phu phẩm hạnh tốt vô cùng, lần trước ghé qua kiếm mộ nhà ngươi, đối diện núi vàng núi bạc, cũng chỉ lấy có một ít bé tí."
Giang Thanh Lưu phẫn nộ: "Ngươi có muốn dời cọng cỏ cũng phải được giáo tập tiên sinh đồng ý!"
Bạc Dã Cảnh Hành xoa xoa tay sáp lại gần người hắn: "Chi tiêu ở Hồng lâu này, quả thực hơi tốn kém. Ngươi xem, dù sao cũng là tiền của Giang gia các người, tội gì phải vậy chứ? Không bằng lão phu cùng ngươi phong hoa tuyết nguyệt một phen, sau đó ngươi đem tòa trạch viện kia cho ta ở đi."
Giang Thanh Lưu gạt nàng ra: "Chuyện bỉ ổi như vậy, ngươi mơ tưởng!"
"Ngại bỉ ổi à..." Bạc Dã Cảnh Hành sáng tỏ, "Vậy lão phu không cùng ngươi phong hoa tuyết nguyệt nữa, ngươi đem tòa trạch viện kia cho lão phu ở. Thế là hết bỉ ổi rồi đúng không?"
Giang Thanh Lưu: "...."