Trong khi Yoonshin tiến đến cuối hành lang thì tiếng bước chân từ phía đối diện trong tầng bảy ngày càng lớn dần.
Chúng thuộc về Sehun, anh đã rời văn phòng vào khoảng chín giờ tối để tham dự cuộc họp với khách hàng vào phút chót.
Sehun chỉ quay lại vì để quên thứ gì đó ở văn phòng của mình, nhưng khi quay lại, anh nhận ra rằng phòng của Yoonshin vẫn còn sáng đèn và cửa phòng đang hé mở.
Sehun theo phản xạ đi theo ánh sáng.
Khi Sehun đẩy cánh cửa lớn, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là tấm bảng acrylic đầy thông tin nguệch ngoạc về các mốc thời gian.
Các sự kiện chính được liệt kê theo trình tự thời gian và bên dưới chúng là những chi tiết chính, nhìn cách viết cực kỳ có tổ chức như thể đây là thói quen ghi chép xuất sắc của một học sinh gương mẫu nào đó vậy.
Tất cả các bằng chứng và vấn đề, bao gồm các tài liệu mà công tố viên sử dụng tại phiên tòa, văn bản trả lời của công ty và văn bản phản hồi của bên công tố viên - đã được liệt kê bằng từ ngữ đơn giản và ngắn gọn nhất có thể.
Thực sự bảng ghi chú sắp xếp này đã giúp cho Sehun chỉ cần liếc mắt một cái là nắm được toàn bộ diễn tiến, dù anh chỉ biết sơ lược về những vụ án này mà không rõ thông tin chi tiết bên trong.
Nói khoa trương hơn chút thì Sehun nghĩ rằng anh ta có thể đào sâu thứ này và dùng nó để tranh luận trước tòa.
Yoonshin chỉ có hai ngày.
Nếu cậu ấy có thể làm được nhiều như vậy sau khi tự mình xem qua cả xấp tài liệu kia thì quả thật, Sehun cần phải thừa nhận sự thật.
" B +? " Sehun cho điểm như một giám khảo rồi sau đó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm bảng đã khô kia trước khi tự sửa lại số điểm "Không, A- đi."
Sehun lững thững đi vào phòng và lấy một chồng tài liệu trong số những tài liệu nằm rải rác quanh bàn làm việc của Yoonshin.
Nhìn vào trang đầu tiên thì có vẻ như Yoonshin đã viết ý kiến của mình về điểm mạnh, điểm yếu của từng bằng chứng sẽ được sử dụng tại phiên tòa cho từng vụ án.
"Nhưng suy nghĩ của tên nhóc này vẫn là của người ngoài cuộc.
MÌnh phải dạy tên nhóc đó như thế nào đây?
Anh lẩm bẩm với chính mình và chuẩn bị lật sang trang tiếp theo.
Cạch, cạch.
Tiếng giày công sở càng lúc càng rõ.
Khi tiếng bước chân đến gần hơn, Sehun liền quay về phía cửa.
Yoon shin cầm chặt chiếc cốc trong tay, đôi mắt đờ đẫn bỗng sáng lên lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy vị khách không mời này.
Chắc chắn cậu vừa rửa mặt vì nhìn cậu trông nhợt nhạt hơn thường ngày, làn da ngọc trai y chang như một em bé.
"Luật sư Kang? Anh đang làm gì ở đây, vào giờ này...? Tôi tưởng anh đã về nhà ngay sau cuộc họp."
"Này, năm .
Chẳng phải cậu nên nghỉ làm rồi sao?"
"Ồ, vâng.
Tôi nghĩ rằng mình cần phải thức trắng đêm nay.
Mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu nên tôi đã rửa mặt một chút.
Nhân tiện, anh tính gọi tôi là "năm " trong bao lâu nữa ạ? Anh biết đó tôi cũng có tên.
Với tốc độ này, mọi người sẽ quên luôn tên của tôi mất."
Sehun nhếch mép chế nhạo.
" Tôi chỉ đang cố gắng hết sức để tỏ ra lịch sự vì tôi ngại người lạ thôi."
" Thế nên anh mới gọi tôi là Nămtư thay vì tên của tôi?"
"Không ai ở công ty gọi cậu bằng tên hết.
Tất cả đều gọi cậu là kẻ được tuyển dụng nhờ mối quan hệ."
Đã một tháng kể từ khi Yoonshin vào công ty rồi nhưng trong suốt thời gian đó không một ai làm quen bắt chuyện với cậu, Yoonshin còn tưởng là do văn hóa mệnh ai lấy làm của họ nữa chứ.
Tuy nhiên cho đến khi cậu thấy những nhóm người nhìn cậu với ánh mắt khác thường, rồi họ thì thầm gì đó thì cậu nhận ra rằng đây không phải là ngó lơ mà chính xác mình đã bị tẩy chay.
Đúng như Sehun đã nói, lý do là vì cậu có được công việc này thông qua mối quan hệ từ chị gái mình.
"Tôi cũng đoán được phần nào.
Thư ký Tak nói rằng vào ngày đầu tiên tôi đi làm, hồ sơ của tôi đã được chuyền đi khắp tòa nhà này rồi.
Vậy tôi có nên yêu cầu chuyển luôn phòng qua chỗ khác không? "
"Đó là vấn đề của cậu.
Nếu muốn được gọi bằng tên của mình thì hãy làm cho tôi ngạc nhiên.
"
"Vậy chắc tôi phải cần thêm chút thời gian nữa rồi."
"Cũng thú vị đấy khi cậu biết vị trí của mình ở đâu, thật chẳng giống với một cậu ấm như cậu chút nào." Dứt lời, Sehun tiến vài bước về phía Yoonshin.
Không hiểu tại sao nhưng Yoonshin tự động lùi lại phía sau mà không chút đắn đo.
Không biết bẳng cách nào mà cuối cùng, lưng cậu lại dồn vào góc tường.
Cánh cửa bên cạnh cậu đang mở toang.
Sehun chỉ đứng trước mặt cậu vài cm, đôi bàn tay to lớn của anh lọt vào tầm nhìn của Yoonshin, khiến Yoonshin nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Cạch.
Cả hai cùng bị bỏ lại trong căn phòng đóng kín, Yoonshin cảm thấy không khí trong phòng ngột ngạt một cách kỳ lạ.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên đối phương hành động kỳ lạ như vậy nhưng Yoonshin vẫn cảm thấy căng thẳng quá.
Không giống như những lần trước, dù là có chuyện gì xảy ra tại căn phòng này đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dòm ngó vào bên trong được nữa.
Yoonshin ngước nhìn Sehun đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt lo lắng.
Cái nhìn của Yoonshin chẳng hề làm Sehun bận tâm, anh đưa tay ra chạm vào hàng mi cong vút của cậu, trên mi vẫn còn vương chút hơi nước ẩm ướt - Sehun liền áp ngón tay thứ tư lên môi cậu, sau đi sự ẩm ướt.
" Urgh, anh làm gì...? "
Yoonshin quá bất ngờ trước sự tiếp xúc đột ngột đến nỗi trượt tay làm rơi chiếc cốc xuống đất.
Chiếc cốc xoay tròn, lắc lư như cái nắp bị mất trọng lực trước khi đổ nghiêng và rơi hết cà phê ra ngoài, làm ướt hết giày của họ.
Yoonshin muốn cúi xuống để lau vũng cà phê bằng khăn giấy, nhưng Sehun đã đưa tay ra và ngăn cậu lại.
"Đừng cử động.
Tôi vẫn chưa nói xong."
"Nhưng tôi nghĩ thứ này cần phải được dọn sạch trước."
"Tôi là người quyết định thứ tự của tất cả mọi thứ, và một công sự thì phải nghe theo chỉ thị của tôi." Tự cho mình là đúng, Sehun tự tin trả lời và nâng chiếc cằm nhẵn nhụi của Yoonshin lên, cẩn thận quan sát chiếc cằm còn ẩm ướt của Yoonshin.
Ánh mắt của người kia thật bướng bỉnh và ngoan cường.
Yoonshin cảm thấy cơ thể mình như đóng băng mỗi khi ánh mắt ấy quét qua.
Tại sao anh ta lại làm vậy cơ chứ? Cứ xuất hiện đột ngột rồi làm ra những hành động lạ lùng khiến cậu chẳng tài nào hiểu nổi.
"Cái ánh mắt hình viên đạn này là sao chứ?
Yoonshin cảm thấy như cơ thể mình đang bị người kia nuốt chửng, cậu cố gắng giấu diếm sự xấu hổ ngày càng tăng của mình khi Sehun ném cho anh ấy một câu hỏi mơ hồ.
"Đôi mắt đỏ ngầu này...!Tại sao? "
"Tôi không biết.
Có lẽ tôi mệt rồi," Yoonshin đáp.
"Chỉ vậy thôi sao?
"Tôi có nên đưa ra lý do nào khác không?"
"Làm sao tôi biết, cậu nên làm đúng công việc của mình cho tử tế vào."
Sehun nheo mắt và hất mạnh cằm Yoonshin khỏi tay mình.
Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt sạch sẽ của cậu trai trẻ trước mặt.
(conditinhyeu đã ra nhập phòng chat:))))
.