Yoonshin biết rất rõ về danh tiếng của Goguk.
Khách hàng của họ chủ yếu là những công ty quốc tế hoặc nếu là công ty trong nước thì phải đảm bảo được là sẽ sẵn sằng trả bất cứ giá nào cho Doguk.
Và đương nhiên những công ty tầm trung thì chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của công ty cả.
Rõ ràng rằng nếu Yoonshin làm việc ở đây thì cậu sẽ chẳng bao giờ được tiếp nhận những vụ án dân sự nữa.
Vì vậy khi chấp nhận offer này Yoonshin đã mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Tất cả đều là vì chị gái của cậu đã dùng mối quan hệ để đưa cậu đến đây.
Cậu chưa từng từ chối chị gái của mình bao giờ cả.
Ikyung là một người rộng lượng và thấu đáo.
Cô chưa từng coi thường em trai của mình vì cậu trẻ tuổi, cô cũng hiểu và chấp nhận quyền tự do của em trai mình.
Dù có những lúc rất khó để cô có thể hiểu được, nhưng cô cũng cố gắng đặt địa vị của mình là em trai và nghiêm túc suy xét vấn đề, sau đó mới đưa ra nhận xét và đề xuất.
Đó là tính cách của cô ấy, vì vậy nếu cô ấy đề xuất điều gì mà Yoonshin không muốn làm thì chắc chắn đằng sau đó là một lý do chính đáng.
Yoonshin dự định sẽ cố gắng bám trụ ở nơi đây một thời gian sau đó nộp đơn từ chức.
Cậu không có ý định gắn bó với nơi đây.
Nếu cậu cố gắng hết sức trước khi xin nghỉ việc thì chắc chắn chị gái sẽ hiểu cho cậu.
"Ha..
mình cũng chẳng biết nữa." Yoonshin nhét lại hồ sơ vào phong bì rồi ra khỏi xe.
Sau đó cậu bước đến lối ra sảnh đậu xe, nơi mà cậu đã nhìn mấy ngày rồi mà chẳng thể nào quen mắt.
Tình cờ cậu nhìn thấy gần đó cũng có người đàn ông bước ra khỏi xe của anh ta.
Tấm lưng mảnh khảnh nhưng cứng cáp vững trãi của anh ta quen thuộc một cách kỳ lạ.
"Mình đã gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ?" Yoonshin lặng lẽ đi theo sau người đàn ông đến chỗ thang máy, anh ta đang lấy thẻ quẹt thang máy.
Những ngón tay dài của anh cùng với móng tay gọn gàng đã để lại ấn tượng với Yoonshin.
Hắn ta nhìn có vẻ là một người rất gọn gàng và đặc biệt.
Yoonshin nghĩ rằng mình đã gặp anh ta ở đâu rồi cũng nên.
Yoonshin chợt nhận ra rồi lùi lại hẳn khoảng.
Đó chẳng phải là Kang Sehun sao?
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Sehun ở chỗ này.
Điều may mắn trong tìn huống này là Sehun không hề quay đầu lại và không thấy Yoonshin, anh ta cứ thế đi thẳng về phía trước.
Ở trung tâm của sảnh đậu xe, có tất cả lối rẽ.
Đây là ngã ba dẫn đến tòa nhà khác của khu chung cư.
Sehun lặng lẽ bước đi rồi đột ngột quay lại và vươn cánh tay khẳng khiu của mình để chặn đường Yoonshin.
Yoonshin không biết từ khi nào mà Sehun đã nhận ra rằng cậu đang đi sau mình.
Yoonshin ngạc nhiên khi thấy anh bất ngờ dừng bước và ngước nhìn người đối diện.
Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là đôi mắt sắc bén như có thể xuyên thấu qua đầu người khác và làn da xanh xao của anh ta.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Sehun mở lời với Yoonshin trước khi cậu kịp quay đi trong sự lúng túng.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Khi anh nói "Lại gặp nhau," trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Yoonshin tự hỏi liệu người kia có đang nói về cuộc gặp gần đây của cả hai hay không.
Nhưng rồi cậu ngay lập tức nhận ra rằng không phải như vậy.
"Phải.
Sau phiên tòa...!chúng ta lại gặp nhau ở đây."
"Bây giờ cậu có rảnh không?" Giọng nói trầm và điềm tĩnh của Sehun nghe khá quyến rũ.
Cơ mà, Yoonshin biết rằng bên ngoài dáng vẻ chỉnh chu bóng bẩy thì ẩn sâu bên trong Sehun là một tâm hồn không hề đẹp đẽ như mác vẻ ngoài của gã.
Yoonshin không thể kiểm tra tính xác thực của những tin đồn xung quanh người đàn ông này, nhưng cậu đã tình cờ hóng hớt được rằng Kang Sehun là một kẻ cơ hội.
Hắn kiêu ngạo, hám lợi và nhẫn tâm.
Nếu nó có vẻ hợp pháp, hắn sẵn sàng giao dịch ngầm với bất cứ kẻ nào và đôi khi hắn sẽ làm trái với nghiệp vụ chuyên môn của mình, đi đường tắt.
Đại loại là có những tin đồn ác ý về hắn như thế.
Có lẽ nhờ vậy mà rất hiếm có vụ nào vào tay Sehun mà lại thua kiện.
"Vâng, anh nói đi ạ." Yoonshin trả lời trong khi những cư dân xung quanh đang đi qua lại tại sảnh vào.
Họ lén nhìn hai người và sự căng thẳng, khó xử lan sang cả họ khi họ tiến đến khu vực bãi đậu xe.
Chỉ cần là dân cư trong khu phức hợp này thì điều ít nhiều có liên quan đến Doguk, và đương nhiên là họ nhận ra Kang Sehun.
Yoonshin hắng giọng khó chịu nhưng biểu cảm của Sehun lại chẳng hề thay đổi.
Hắn ta chẳng mảy may để tâm đến ánh mắt của người khác.
"Cậu biết tôi là ai đúng chứ?" Sehun hỏi.
Ai trong cái nghề này mà không biết đến Sehun cơ chứ.
Yoonshin không hiểu ý sâu xa của câu hỏi đột ngột này nên cậu chỉ gật đầu.
"Tất nhiên rồi.
Anh là anh Kang Sehun Kang của Doguk."
"May vì cậu cũng biết đấy.
Tôi muốn hỏi cậu vài câu."
"Tôi luôn sẵn lòng trả lời nếu tôi có thể."
"Tôi đã tự hỏi tại sao tôi phải gặp cậu ở đây, mà không phải là những nơi khác.
Đây là nơi ở của Doguk cơ mà."
Yoonshin không hiểu tại sao Sehun lại hỏi điều này khi đích thân hắn đã đến xem phiên tòa xét xử của cậu.
Có thể là do Sehun không tán thành việc Yoonshin vào công ty nhờ mối quan hệ từ chị gái, hoặc hắn ta đang cố thăm dò cậu vì một lý do khó hiểu nào khác, nên Yoonshin đã trả lời theo cách vòng vo nhất có thể.
"Có lẽ cuộc gặp gỡ này là định mệnh chăng."
Cậu trả lời theo tông giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ánh mắt uể oải của người kia dán vào Yoonshin.
Gương mặt nhợt nhạt của anh tràn ngập sự thích thú.
"Định mệnh, xem cậu nói gì kìa.
Tôi không tin vào thứ đó.
Cậu không nghĩ rằng nó quá mơ hồ sao?""Nhưng mà theo như tôi biết còn một lý do khác khiến chúng ta gặp nhau ở đấy đó."
( anh mìn đúng là thèng điêng khó ở nha mn)
//.