Người ta thường có xu hướng che giấu những mẩu thông tin quan trọng hoặc có khả năng gây hại.
Việc thân chủ gây bối rối cho luật sư của họ vào phút cuối là chuyện bình thường, và đối thủ sẽ cố gắng tìm ra kẽ hở để phanh phui sự thật này.
Ngay cả khách hàng họ cũng không thể đưa ra quyết định dù đây là việc của họ đi chăng nữa, và điều đó sẽ khiến luật sư bào chữa cho họ thực sự gặp khủng hoảng.
Yoonshin cho rằng Sehun đặt cậu vào một tình huống trớ trêu, khó hiểu như vậy để xem cậu sẽ vượt qua trở ngại này như thế nào.
Cơ mà cậu vẫn chẳng giỏi che giấu cảm xúc của mình và đối thủ của cậu- Kang Sehun thì đã quá dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Đầu óc Yoonshin hỗn loạn khi cậu cố nén những nghi ngờ và thắc mắc về Sehun.
Trong khi những suy nghĩ đang lơ lửng trong đầu, Sehun hỏi, "Giờ thì cậu tránh sang một bên được rồi đấy"
"Đợi đã, tiền bối Kang Sehun."
Sehun đang giơ tay lên định đẩy Yoonshin ra nếu người kia không chịu di chuyển.
Và rồi anh lập tức đẩy cơ thể mảnh khảnh của Yoonshin vào tường mà không hề báo trước.
Bụp!
Lưng của Yoonshin đập vào bức tường đá cẩm thạch và cái đẩy đột ngột ấy khiến cậu nhăn mặt.
Chuyện còn chưa dừng lại ở đây.
Hai bàn tay to và rắn chắc của người kia thô bạo nắm lấy đôi vai xương xẩu của cậu với một lực khá mạnh.
"Ư, đau quá!" Yoonshin kêu lên.
Đối mặt trực tiếp với Sehun, Yoonshin có thể nhận thấy vóc dáng cao lớn của người kia, chiếc bóng cao ráo của anh đổ xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Yoonshin.
Sehun mặt không cảm xúc, tông giọng trầm hơn bình thường.
Anh ta cảnh báo Yoonshin bằng một giọng thì thầm nham hiểm,
"Đừng gọi cả tên họ của tôi.
Cũng đừng có gọi tôi là tiền bối.
Tôi chưa bao giờ cho phép cậu gọi như thế.
Chỉ được gọi tôi bằng chức danh công việc thôi."
Tùy vào hoàn cảnh mà người ta có thể cảm thấy quá nhạy cảm với vấn đề tên gọi.
Yoonshin có thể hiểu việc anh ta không muốn được gọi bằng họ tên đầy đủ là vì sao.
Cậu biết văn hóa của công ty không được làm như vậy, nhưng vừa rồi là cậu lỡ lời vì thói quen hàng ngày của mình, Yoonshin vừa tự nhận ra sai lầm của mình.
Nhưng mà hành động "phòng thủ" quá mức sau khi được gọi là tiền bối của Sehun là điều mà cậu chẳng thể nào hiểu được.
Sehun không chỉ là luật cấp trên của Yoonshin, mà người đàn ông lớn tuổi này cũng tốt nghiệp cùng trường luật với cậu mà.
Có lẽ vì cái nhìn thắc mắc của cậu cùng với sự nhăn nhó vì đau đớn trên gương mặt Yoonshin mà Sehun đã nới lỏng cái nắm tay của mình và tử tế giải thích,
"Tôi không thích xác định mối quan hệ của mình ở mức độ cá nhân với một người mà tôi không biết rõ lắm.
Cậu chỉ có thể gọi tôi bằng ba biệt hiệu: Luật sư Kang, Luật sư cấp cao Kang hoặc Trưởng nhóm Kang.
"Tôi...tôi sẽ ghi nhớ điều đó," Yoonshin trả lời, tay run rẩy.
Cậu nắm chặt hơn chiếc khăn ướt trong tay và liếc xuống cổ tay mình.
Khi Sehun thấy cậu đang nhìn xuống thì anh nhanh chóng lùi lại một bước.
Dù đã lùi lại nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.
"Hôm qua, cậu đã hỏi tôi làm thế nào mà tôi có thể đưa đối tác kinh doanh ra tòa phải không?" Sehun hỏi.
Câu hỏi ngẫu nhiên này làm Yoonshin nhớ lại ngày hôm qua.
Khi cậu bình tĩnh gật đầu, Sehun tiếp tục, "Tôi không đưa cho cô ta bất cứ thứ gì."
"Thật nực cười.
Việc cô ta tự đến phiên tòa là điều điên rồ, đặc biệt là cô ta biết khi đến đó cô ta sẽ chẳng thu được lợi lộc gì.
Thay vào đó, tôi đã đe dọa cô ta rằng nếu cô ta không xuất hiện và nói ra sự thật, thì tôi sẽ gửi bằng chứng cho thấy đứa con trai duy nhất của cô ta rằng mẹ của nó đang cặp kè với đội trưởng đội an ninh.
Năm tư kia, cậu có biết tình yêu thương của người mẹ luôn mang lại cho tôi những kết quả vượt xa sự mong đợi của tôi không?."
Yoonshin nghiêng đầu chẳng thể hiểu nổi lời giải thích của Sehun.
Cậu nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ cho đến khi đưa ra một kết luận hợp thì thay vì mua chuộc cô ta bằng tiền, có phải ý của Sehun là anh ta đã tống tiền cô ta cùng với người nhà của cô ta?
Phương pháp này buộc cô phải tự nguyện bước chân vào hang cọp để bảo vệ gia đình mình.
Đó là một phương pháp thấp kém và bẩn thỉu ngoài sức tưởng tượng của Yoonshin, mặc dù cậu đã từng nghĩ rằng kỳ vọng của mình với người kia quá thấp đến mức không còn gì để thất vọng nữa, nhưng khi nghe Sehun nói thì cậu vẫn khá hụt hẫng.
Cái thứ rác rưởi này...
"Anh thực sự phải đi xa đến mức tìm và sử dụng loại yếu điểm như vậy sao?" Đôi mắt trong veo của Yoonshin tràn đầy sự quở trách.
Sehun nhìn xuống người đối diện và cắn đôi môi ẩm ướt của mình.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng như thể anh vừa nghe thấy một lời xúc phạm tồi tệ nhất, thô tục nhất từ trước đến giờ.
Khuôn mặt anh trở nên băng giá.
Mặc dù bản thân anh thường ngày luôn chưng ra khuôn mặt vô cảm, nhưng lúc này đây nó lại tràn đầy sự hỗn loạn.
"Cái gì, cậu nghĩ mình là Chúa Giê-su hay gì? Nếu muốn hành động một cách kiêu ngạo thì cậu nên đến một tổ chức tôn giáo đi.
Tại sao lại đến đây làm gì? Sehun cáu kỉnh.
"Ý của tôi không phải như vậy! Ý tôi là ít nhất là anh có thể —!" Yoonshin định làm rõ ý lời chỉ trích của mình, nhưng người kia đã nắm chặt lấy cà vạt của cậu giống như anh ta đã làm vài ngày trước khi anh xông vào phòng cậu.
Sehun kéo nút thắt lên thật chặt và đe dọa cậu:
"Luật sư..? Ưmm!"
"Tôi không biết là cậu có mối quan hệ dùng chung cả cà vạt với thư ký Tak cơ đấy.""Làm thế nào mà anh? Đây là..."
"Cậu muốn tìm lý do biện hộ cho bản thân sao? Đấy không phải là điều tôi muốn.
Câm miệng."
Đôi mắt ngơ ngác của Yoonshin lay động và mất tập trung.
Nhưng mà Sehun chẳng buồn quan tâm đến sự hoảng loạn của đối phương mà còn nắm chặt hơn nữa lớp vải trong tay.
Cuối cùng thì cái siết từ bàn tay của tên cao lớn kia cũng khiến Yoonshin đau đớn đến mức không thở nổi.
Bàn tay mạnh mẽ của Sehun ấn vào yết hầu của tên nhóc ít tuổi hơn mình.
Yoonshin ra sức vùng vẫy trong vô vọng vì ngạt thở.
Sehun đã hành động bạo lực mà không có chút khoan dung nào.
"Anh buông tay ra đi..
Ưm..
tôi không thở được!"
"Ngay cả khi cậu không thở được thì tai cậu vẫn có thể nghe thấy, nên hãy nghe cho rõ đây: Đi xa tới mức đó là cách sống sót của tôi.
Tôi không có bất cứ ràng buộc gì, vì vậy đó cũng là phương pháp duy nhất mà tôi có thể sử dụng.
Nếu cậu quá chán ghét những cách thức như thế này thì tôi không có gì để dạy cậu hết.
Tôi là người bản địa ở đây, và cậu là người ngoài hành tinh.
Tôi sẽ không ngăn cản cậu đâu.
Cút đi cho tôi.".