Yoonshin đơn giản chỉ muốn có thể trò chuyện với Sehun theo cách thân thiết hơn, cá nhân hơn là công việc.
Ví dụ như bắt đầu bằng việc hỏi han về bạn gái..
đại loại thế.
Cậu nghĩ đây là phương pháp phù hợp mà mọi người thường dùng.
Cậu biết trường mà Sehun tốt nghiệp, cả hai cũng sống chung một tòa nhà và ba của cậu từng là giáo viên của anh.
Yoonshin hy vọng rằng Sehun sẽ nhắc đến tên giáo viên tại trường cũ để cuộc trò chuyện diễn ra theo cách tự nhiên và chân thành hơn.
Nhưng có lẽ cậu đã sai lầm, có thể anh ấy lại không thích như thế..
Yoonshin ngay lập tức đính chính, "Xin lỗi anh.
Tôi chỉ nghĩ rằng ba của tôi có thể là một điểm chung cho cuộc trò chuyện của chúng ta.
Với lại tôi chỉ muốn nói chuyện với anh lâu hơn một chút thôi chứ không có ý gì khác."
Sehun đang cố gắng gia tăng khoảng cách giữa cả hai rồi đột ngột dừng lại.
Yoonshin cũng dừng lại theo anh.
Họ đang đứng ở một góc hẻo lánh tại một con hẻm.
Ở đây cũng chẳng có đèn đường.
Có lẽ Sehun rất thích đẩy người khác vào góc khuất, cả về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Mặc dù anh chưa hề chạm một ngón tay vào Yoonshin, nhưng chỉ cần anh tiến về phía cậu là cơ thể cậu tự khắc lùi về phía sau, lưng chạm vào bức tường.
Khi anh tiến lại, Yoonshin cảm thấy lo lắng và cứ thế lùi lại; cuối cùng, thân hình gầy guộc của cậu va mạnh vào tường với một tiếng uỵch.
Lúc này Sehun đang đứng trước mặt cậu như một cái bóng mờ ảo.
Như những lần trước, anh nắm lấy cằm Yoonshin và kéo nó gần về phía mình.
Đôi mắt bướng bỉnh của anh quyết tâm thăm dò mọi góc nghiêng của người kia mặc kệ ánh sáng yếu ớt.
Yoonshin cảm thấy khó chịu và yết hầu của cậu chuyển động khi cậu nuốt nước bọt.
Đôi môi đỏ mọng của Sehun từ từ mở ra mới gợi cảm làm sao.
"Vì vậy, cậu đang nói rằng cậu đã tìm thấy một chủ đề chung giữa chúng ta và quyết định dùng nó để trò chuyện với tôi, hửm?"
Quả không sai, nhưng nó cũng không hoàn toàn đúng.
"Không còn cách nào khác để anh diễn đạt điều ấy sao? Những người khác có thể hiểu lầm nếu họ nghe thấy điều đó đấy ạ," Yoonshin trả lời.
Cậu nhớ lại câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu suốt mấy ngày nay.
Sehun không hề đưa ra bất cứ một lý do đặc biệt nào, nhưng không hiểu tại sao suy nghĩ của Yoonshin cứ trôi theo một hướng gợi mở, vì vậy cậu muốn giải quyết triệt để vấn đề này.
Nếu là vài tháng trước thì không đời nào cậu lại nghĩ mình sẽ đi hỏi câu này với một gã đàn ông.
Cậu vuốt lấy đôi gò má ửng hồng của mình bằng mu bàn tay rồi hỏi người trước mặt: "Luật sư tiền bối, có khi nào anh có hứng thú với tôi không?"
Sehun trông có vẻ bối rối và cười nhạt.
"Cậu đúng là người biết níu kéo người khác trước khi họ có ý định rời đi đấy."
Yoonshin khiêm tốn thừa nhận—Sehun không nói gì sai cả.
Cậu không chỉ cố gắng níu kéo người đang tính bỏ đi sau khi đã phớt lờ cậu, mà còn xen vào thời gian riêng tư của Sehun bằng cách đi theo anh nữa.
Cũng không phải là Yoonshin đặc biệt thích Sehun, nhưng không hiểu sao cậu cứ thế đuổi theo anh.
"Nhưng anh mới là người khiến chúng ta phải đứng ở tư thế này.
Tôi chỉ thấy tư thế này trong phim truyền hình mà thôi."
"Nên là cậu nghĩ tư thế này là tiền đề cho thấy rằng tôi đang có hứng thú với cậu hả? Cậu biết đấy, tôi ghét bị mắc nợ lắm.
Hãy nghĩ về những gì Tập đoàn Soohan có thể làm với tôi nếu tôi liều lĩnh ra tay với cậu.
Tôi không có hứng thú tìm hiểu điều đó đâu."
"Anh cứ tiếp tục nắm lấy khuôn mặt tôi rồi xé nó ra bằng đôi mắt của anh, tại sao anh lại làm thế? "
"Tôi chỉ cảm thấy mình muốn quan sát cậu thật kỹ thôi.
Đó là tất cả."
Câu trả lời này thậm chí còn khiến cho việc này kỳ lạ hơn.
Họ không có thiện cảm với đối phương, nhưng cứ hễ gần nhau là y như rằng bầu không khí nóng bỏng kỳ lạ sẽ xảy ra.
Có vẻ như chính Sehun cũng không thể tìm ra lý do chính xác về những hành động của anh nên Yoonshin đã từ bỏ việc thẩm vấn đối phương.
Không khí se lạnh của đêm dường như ấm áp hơn, vì vậy điều tốt nhất mà cậu có thể làm là kết thúc mọi chuyện "Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ không hiểu lầm nữa đâu.
Tôi chỉ hỏi để đề phòng thôi."
Sehun mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu nhóc trước mặt.
Ánh mắt nóng bỏng của anh tiếp tục nán lại trên gương mặt cậu, khiến cậu không thể nào bình tĩnh được và bất giác trở nên lo lắng.
Tất cả là tại những khoảnh khắc như thế này đấy.
Sehun chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà cứ tiếp tục cư xử theo cách khiến Yoonshin bối rối.
Yoonshin đã âm thầm quan sát Sehun trong suốt hai tháng ở công ty, nhưng chưa bao giờ cậu thấy Sehun cư xử như vậy với bất kỳ ai khác.
Chính vì thế, cậu cảm thấy lo lắng hơn và suy nghĩ về người kia nhiều hơn.
Tất cả là lỗi của Sehun.
Mặc dù từng thừa nhận rằng anh khá nhạy cảm với Yoonshin, nhưng Sehun cũng nói rằng anh không hề quan tâm đặc biệt đến cậu— và cậu phải chấp nhận điều ấy.
Thật ra thì sẽ tốt hơn cho Yoonshin nếu anh thực sự không quan tâm đến cậu.
"Ưm, luật sư Kang"..
Sehun không trả lời.
Thay vào đó, anh từ từ lùi lại, thu lại cái bóng lờ mờ của mình rồi tiếp tục bước đi.
Vừa giải tỏa được căng thẳng, Yoonshin lại đuổi theo anh.
Hai người đi cách nhau một chút so với lúc họ đi cạnh nhau trong con hẻm tối.
"Vậy vụ kiện mà anh đưa cho tôi gần đây có phải là bài kiểm tra thứ hai của anh dành cho tôi không ạ?" Yoonshin cẩn thận hỏi.
"Đại khái là thế.
Trước đó cậu chưa từng giải quyết mấy vụ tấn công tình dục, có đúng không?"
"Vâng, đây là lần đầu tiên của tôi."
"Chính thức nhận cậu vào team là một chuyện, nhưng sử dụng cậu sao cho hiệu quả nhất lại là một chuyện khác.
Tôi đã suy nghĩ nên giao cho cậu vụ gì.
Hãy giải quyết vụ này theo cách cậu muốn đi.
Tôi chỉ đang xem xét những vấn đề cơ bản nhất thôi, ví dụ cậu sẽ chú ý đến điều gì nhất, cách cậu lấy thông tin từ khách hàng như thế nào và cách cậu hoạch định chiến lược của mình.
ra sao"
"Vậy thì..
tôi có thể xin anh một lời khuyên được không? Tôi cũng rất muốn tìm hiểu cách anh làm việc nữa ạ."
Sehun ném cho Yoonshin một cái lườm khó chịu rồi đi chỗ khác.
"Cậu có biết mỗi phút tư vấn của tôi tôi tính phí bao nhiêu không? Trả tiền đi rồi hãy hỏi."
"Anh ta không chỉ có tính khí thất thường mà còn xấu tính nữa." Yoonshin nghĩ...