“Ai vừa hỏi tôi đấy”????
“ai cho anh lên thuyền?”Đoàn Khả Nhiên vừa thấy Phong Hạ thì gào lên trước mặt mọi người
Phong Hạ mỉm cười cho tay vào túi quần,hắn ta mặc nguyên bộ đồ trắng trông thật lãng tử lại đeo kính râm lớn,cười đưa răng trắng thật duyên
Phong Hạ bước tới trước mọi ánh nhìn,hắn đứng tựa người vào thành thuyền sát bên Đoàn Khả Nhiên,lấn người sang "đoá …hoa…hồng…đầy …gai" thì thầm nhỏ vào tai Đoàn Khả nhiên
"Anh…"Đoàn Khả Nhiên đưa tay chuẩn bị tát vào mặt Phong Hạ ai cũng trố mắt há hốc miệng để xem phim hay…
Phong Hạ nhanh tay nắm lấy cổ tay cô…"tát anh một cái,anh trả lại một cái hôn.
.
còn dám không,cô bé tinh nghịch"
"Đồ…bệnh hoạn tôi không nghĩ anh tôi qua lại với hạng người như anh,tránh ra" Đoàn Khả Nhiên bực tức đá mạnh vào ống quyển chân khiến hắn ôm chân há hốc miệng,ai cũng ngạc nhiên vì thái độ đáng yêu của Đoàn Khả Nhiên,sang chảnh kiêu sa khó gần giờ đây trước mặt Phong Tranh lại hoá thành cô bé đáng yêu
Đoàn Khả Nhiên đi về Phòng không quên lườm Lục Nhã Khanh một lượt….
.
Cô ta đang ung dung uống rượu tự dưng phung hết sặc sụa…
Phong Tranh bước tới bên Phong Hạ nhìn ra biển với vẻ mặt ung dung tự tại”Hạ anh không đi cùng Dương sao?”
“Đưa mọi người an toàn đến nơi,anh sẽ rời đi”
Vương Thừa Nhi giả vờ nhìn ra biển không quan tâm nhưng lắng tai nghe …”còn bao lâu nữa sẽ tới”
Phong Tranh đến chiếc xe lăn Vương Thừa Nhi đang ngồi rồi kéo chiếc áo khoác lông kín lại”sắp tới rồi vài tiếng nữa”
“Đi du lịch có cần gấp như vậy không?”Vương Thừa Nhi hỏi thẳng
“Gấp chứ! Mọi thứ đều vì em” chất giọng nho nhỏ của Phong Tranh làm cho Phong Hạ nghe đến sởn gai óc…
Miệng Phong Hạ lầm bầm”từ bao giờ” thằng nhóc này nó thích cô ta rồi,làm sao đây?
“Tranh! Sang kia anh có chuyện muốn nói! “ Phong hạ đi đến một góc thuyền vốn dĩ muốn tránh mặt Vương Thừa Nhi
Hai người đàn ông đang đứng nhìn ra biển.
.
”từ lúc nào?”Phong Hạ với vẻ mặt nghiêm túc
Phong Tranh nhìn xa xăm rồi nói “từ lúc cô ấy xem em là hoàng tử…từ lúc cô ấy bị thương lần đầu…em bắt đầu thích cô ấy”
“Điên à thằng ranh này,không thích ai lại đi thích người đàn bà của anh em mình?”
“Ít nhất em không làm gì bậy,cạnh tranh công bằng,vốn dĩ cô ấy chưa thuộc về ai”
Phong Hạ ngước mặt lên trời rồi thở dài một hơi”nghe anh nói!hai người đó iu nhau từ cái thời chúng mình chưa làm bạn gì cả…”
"Thì sao,nếu anh đến đây để nói với em mấy từ này thì xem như phí công rồi,em không bỏ cuộc" vừa nói xong thì Phong Tranh đưa cặp mắt đầy tình cảm nhìn Vương Thừa Nhi xa xa đang ngắm biển…trong gió biển và nắng sớm thì làn da trắng nổi bật cùng với mái tóc đen tuyền như bé búp bê sống đang hiện diện giữa đời thường
"Lậm,lậm rồi….
em đánh đổi tình anh em để tranh giành cô ấy với Dương?cô ta đáng không?người đàn bà đó anh thấy không tốt lành gì cả"
"Đối với người em thích thì cái gì cũng đáng"
Phong Hạ lắc đầu….
”sẽ có ngày em nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta,rồi thì đừng hối hận vì phí thời gian…”
“Anh nói về chuyện của em sao không nói về anh đi”
“Có gì nói”
“Rose là em gái của Dương!anh đang đùa giỡn tình cảm?…nên nghiêm túc một tí đi.
”
“Chuyện của anh …anh tự biết…”
“Đúng rồi chuyện tình cảm ai nấy quản”vừa nói vừa cười mỉm,Phong Tranh vỗ vai Phong Hạ… “em đi chăm sóc cho cô bệnh nhân nhỏ đây!”
”cái thằng này…Dương bị điên sao để hai con người đó ở cùng nhau được?”phong Hạ trách móc lẩm bẩm một hồi …
….
.
Cuối cùng cũng tới.
Vương Thừa Nhi nhìn thấy một bờ cát trắng xoá …Thuyền cập bến,nước trong veo nhìn thật thích …Vương Thừa Nhi được đẩy lên.
.
có vẻ cả nhà họ Đoàn đều ở đây…Lục Nhã Khanh và cụ tống…
Vương Thừa Nhi thầm nghĩ đây là một chuyến du lịch bất thường…
Đi xuyên qua hàng dừa cao ráo chắn dọc bờ biển thì xuất hiện một khu nghĩ dưỡng được xây chủ đạo bằng gỗ…hiện đại được phân chia từng khu…nhưng chưa từng được đề cập là khu du lịch?ở đay nếu được xếp hạng thì cũng là khu nghỉ dưỡng thuộc hành - sao!
Mát mẻ chỉ nghe tiếng chim đâu đây và tiếng gió rít từng đợt xuyên qua hàng cây…cái nắng buổi trưa cũng không oi bức khó chịu…
Phong Tranh và người làm Tư Tư chuyển đồ đạc đến khu B cho Vương thừa nhi…cô vừa ngồi vừa quan sát xung quanh thật kỹ vì đây là lần đầu cô đến!thật đẹp sang trọng và có cảm giác thoải mái khi vừa đặt chân đến đây…
“Chị Nhi đã đến giờ ăn em đi chuẩn bị cho chị “
Vương Thừa Nhi gật đầu,rồi liếc nhìn chiếc giường…
Phong Tranh cũng Thật tinh ý,bế thốc Vương Thừa Nhi thật bất ngờ
“Anh làm gì vậy?,tôi tự đi được””nè eeeeee”
Vương Thừa Nhi chới với xém té bên ôm chặt cổ của Phong Tranh…
Hắn ta đặt nhẹ cô xuống giường”ngủ một chút đi anh ra ngoài lấy thuốc cho em” cử chỉ dịu dàng giọng nói ấm áp khiến Vương Thừa Nhi không thể giận nhưng cô tự nhủ phải rõ ràng trong mỗi quan hệ này
“Tranh!cảm ơn anh đã chăm sóc tôi…nhưng tôi là người của Dương anh nên cân nhắc trong hành động cử chỉ “
“Uhm” Phong Tranh không nói gì chỉ uhm rồi nâng mắt kính,xoay lưng ra ngoài….
.