“Woa, chị chính là bạn gái của anh em sao!” Lần đầu tiên nhìn thấy Thu Ý Hàm, Dịch Thủy Tâm cảm thấy rất kinh ngạc. “Ôi, em không làm chị giật mình chứ, em có hơi kích động, đúng rồi, em chính là em gái của anh Trọng Lâm, gọi là Dịch Thủy Tâm.”
Thật sự là một cô gái nhỏ đáng yêu, đây là cảm giác của Thu Ý Hàm khi nhìn thấy Dịch Thủy Tâm lần nữa.
“Không sao cả.” Thu Ý Hàm nhìn cô mỉm cười.
“Vậy thì, chị Hàm, em có thể gọi chị như vậy không!” Dịch Thủy Tâm cười tủm tỉm hỏi, nhìn thấy Thu Ý Hàm gật đầu, cô yên tâm tiếp tục nói. “Vậy chị Hàm cũng gọi em Tâm Nhi đi, còn nữa, chị Hàm có thể dành tặng toàn bộ thời gian hôm nay của chị cho em hay không?”
Nói xong câu đó, Thủy Tâm trộm liếc mắt nhìn sang anh trai một cái, thấy anh mặt thối đi, vốn nghĩ muốn lùi một bước, rồi không biết can đảm từ đâu tới, cô kéo tay Thu Ý Hàm, nhìn Trọng Lâm hừ một tiếng “Thật nhỏ mọn!”
Đối với sự ương bướng của em gái, Trọng Lâm cũng không biết làm sao, ai bảo để nó bị chiều hư từ nhỏ chứ, đương nhiên một trong những người cưng chiều em gái là chính bản thân anh.
Nhìn thấy hai cô gái ở phía trước, đều là người mình yêu thương, một người là bạn gái, một người là em gái. Cái người “cưu chiếm thước sào”() kia dường như không chút tự giác.
“Chị Hàm, chị làm như thế nào mà tóm được anh em vậy?”
“Chị không biết.” Thu Ý Hàm quả thật không biết vì cái gì mà Trọng Lâm lại thích cô.
“Sao có thể chứ? Em còn đang muốn nhờ chị Hàm chỉ giáo một chuyện đây?” Thủy Tâm có chút không vui, không biết nên làm sao bây giờ.
“Chị Hàm, em đã thích một người, nhưng mà anh ấy không thích em, em tính hỏi thử chị một chút, em phải làm như thế nào thì anh ấy mới thích em?” Thủy Tâm cúi đầu.
“Anh ta là kiểu người như thế nào?” Thu Ý Hàm cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ thảo luận chuyện tình yêu với em gái nhỏ.
“Anh ấy tên là Trình Dịch Phong, là một người rất tuyệt vời.”
“Em nói Trình Dịch Phong, thật không ngờ được người em thích chính là anh ta.”
Nghe Thủy Tâm nói ra tên người cô thích, mới đầu Thu Ý Hàm cũng lắp bắp kinh hãi.
“Chị Hàm, chị biết anh ấy sao?” Nghe thấy lời Thu Ý Hàm, rốt cục Thủy Tâm cũng có tinh thần.
“Vậy chị hẳn cũng biết anh ấy đang ở đâu, tiết lộ cho em một chút đi!” Thủy Tâm lại bắt đầu tiến công mềm dẻo, rốt cục có hi vọng rồi.
“Không thành vấn đề.” Thu Ý Hàm không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, người kia vẫn luôn một người, tuy rằng ở ngoài mặt anh ta biểu hiện như không cần thiết, nhưng nội tâm hẳn là cũng khát vọng có một người quan tâm đến mình.
“Nhưng, em không thấy tuổi anh ta hơi lớn so với em hay sao?”
“Không hề đâu, em hai mươi tuổi, anh ấy hai mươi tám, chênh lệch có tám tuổi mà thôi.” Dịch Thủy Tâm cảm thấy tuổi tác tuyệt đối không thành vấn đề.
“Hơn nữa, anh ấy thành thục cùng quyết đoán cũng là một trong những nguyên nhân làm em thích.” Dịch Thủy Tâm tiếp tục bổ sung.
Thành thục, quyết đoán, cũng đúng, tuy rằng người kia có đôi khi nhìn qua rất tùy tiện, nhưng này đó cũng không thể phủ nhận sự thật.
“Chị Hàm, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt anh ấy nói ra tên thật cùng thân phận của em, bởi vì vài nguyên nhân, anh ấy chỉ biết em gọi là Dịch Tâm.” Dịch Thủy Tâm cường điệu với Thu Ý Hàm rằng chuyện này rất quan trọng. “Còn nữa, không cần nói với anh ấy em là em gái anh Trọng Lâm.”
“Chị biết rồi.” Tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến cô bé làm vậy, nhưng cô cũng không phải một người hay nói nhiều, cho nên Thủy Tâm có thể không cần lo lắng chuyện cô sẽ nói với Trình Dịch Phong.
“Em bây giờ phải đi tìm anh ấy, sẽ không làm bóng đèn cản trở chị ở cùng anh trai nữa.” Dịch Thủy Tâm hiện giờ đã gấp đến không chờ được đi gặp người thương.
“Anh à, em đi trước đây!”
“Ý Hàm, Tâm Nhi nó làm sao vậy?” Trọng Lâm đi lên trước hỏi lý do Tâm Nhi đột nhiên rời đi.
“Em ấy đi tìm hạnh phúc.” Thu Ý Hàm nói thật với anh.
Nghe thế, Trọng Lâm hơi nhíu mày một chút.
————
()鸠占鹊巢: cưu chiếm thước sào
Cưu, thước: đều là tên chim. Chim thước khéo làm tổ. Ổ của chim thước rất hoàn hảo kiên cố. Chim cưu thì tính vụng về không biết làm ổ, thường vào ở ổ chim thước làm xong.