Quả nhiên, hôm nay cha cô lại ngồi ở phòng khách đọc báo, chuẩn bị ngăn cản mình đi ra ngoài sao, xem ra ông ta còn cho mình là con cờ không biết phản kháng. Khi nào thì ông mới có thể tỉnh ngộ đây, cha thân yêu của con! Thu Ý Hàm thầm cười lạnh trong lòng.
“Con muốn đi gặp tên kia sao? Nếu vậy, hôm nay cha sẽ không cho con bước khỏi cánh cửa này.”
“Cha cho là cha còn có thể kiểm soát con như trước kia sao, vậy để con nói cho cha biết, hiện tại cha không còn khả năng đó nữa.” Thân thể Thu Vân Long đột nhiên cứng ngắc. “Thế nào, không tin được sao, chẳng lẽ người của cha không báo cáo tình hình công ty cho cha biết à? Xem ra cha thật sự đã già tồi, phụ thân đại nhân của con. À, đúng rồi, hôm nay, con muốn cùng Trọng Lâm đi hẹn hò, anh ấy tới đón con rồi. Cha bây giờ tức giận lắm đúng không, nhưng con lại rất vui vẻ.”
“Dừng xe.”
“Ở đây gì cũng không có, không thích hợp để hẹn hò.” Anh không để ý tới lời nói của Thu Ý Hàm tiếp tục lái xe.
“Tôi kêu anh dừng xe, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cùng anh hẹn hò.”
“Lợi dụng xong rồi vứt tôi sang một bên sao? Tôi không phải người tốt như vậy đâu.”
Thu Ý Hàm không thèm nói thêm nữa, có thật vì muốn chống đối với cha nên cô mới đồng ý đi cùng anh không? Nếu đúng là như vậy, vậy thì tại sao lại sợ ở cùng một chỗ với anh.
Trên đường đi mặc kệ Trọng Lâm nói cái gì, Thu Ý Hàm đều không đáp lại. Xe ngừng lại sao? Có cần xuống xe không? Chính mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Hít sâu một hơi, cô cẩn thận đi theo sau anh. Không biết vào lúc nào, tay cô đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến thật ấm áp.
“Vườn hoa này là do chính tay mẹ tôi trồng, từ lúc mẹ mất nơi này đều do tự tay tôi chăm sóc, cũng không cho người khác bước vào. Tôi mang em tới nơi này, là muốn hỏi em, về sau em có đồng ý cùng tôi chăm sóc vườn hoa này không?”
Thu Ý Hàm lẳng lặng nhìn anh, muốn nói, nhưng cái gì cũng không thốt ra được, mặc anh ôm mình. Cô không tự chủ đặt tay lên trước ngực Trọng Lâm, dường như như muốn dùng phương thức này để bày tỏ tâm ý chính mình. Một hồi nhạc chuông vang lên đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh này.
“Chào, được rồi, mai anh sẽ đi đón em, thật sự không cần sao, cũng được, tự em phải cẩn thận đó.” Thu Ý Hàm nhìn thấy biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt anh, bên kia điện thoại chắc là một cô gái rồi, trong lòng Ý Hàm xuất hiện một cảm giác khó tả.
“Em có đồng ý không?” Cúp điện thoại xong, Trọng Lâm hỏi lại vấn đề này một lần nữa.
“Tôi nghĩ, tôi cần một chút thời gian suy nghĩ.”
“Được, em cần bao nhiêu thời gian đều có thể, chỉ cần em đồng ý, em lúc nào cũng có thể đi vào tâm trí anh.” Nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ em, chờ em cho đến lúc chết đi.