Nô Thê Muốn Xoay Người

chương 115: thế giới hồn mắt (một)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Chu cảm giác ngay khi chính mình vừa rũ mắt xuống, thân thể liền đột nhiên rơi vào thế giới hắc ám không thấy nổi năm đầu ngón tay. Bốn chỉ có một màu đen tối không khí trở nên âm trầm lạnh léo. Đen đến đáng sợ

Thế giới thuần túy một màu đen như mực nhưng cũng không hoàn toàn vắng lặng không tiếng động. Ở sâu thẳm phía xa dường như có thể nghe thấy tiếng dã thú rú lên, yêu quái quỷ quái vô hình ở xoay xung quanh nàng mà gào thét, nó giống như ở chỗ sâu bên trong địa ngục truyền ra tạo thành những tiếng kêu réo rắt thê thương.

Loại tình huống này có vẻ hơi quen quen, nàng… nàng vừa mới trải qua đêm hôm trước cũng như vậy! Chính là khi đó bụng của nàng quặn đau và phát lạnh run, cơ thể cảm giác bên trong bóng đêm nghiêng ngả lảo đảo khó khăn. Đúng rồi, nàng còn giống như thấy một tăng nhân, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn kim sắc liên hoa, trông thanh khiết từ bi như một vị thần phật hạ trần.

Kỳ quái thật, vì sao thời điểm ban ngày nàng lại đem cảnh trong mơ hoàn toàn quên được nhỉ?! Theo lý thuyết giấc mộng khắc sâu như vậy cho dù tỉnh cũng nhớ lại được một chút cảnh trong mơ mới đúng. Nàng trong bóng đêm hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn nhìn một chút tăng nhân kỳ quái kia có hay không từ trên trời giáng xuống.

Đột nhiên, cánh tay trái cảm thấy một trận đau nhức. Nàng bị đau kêu một tiếng dùng sức rút cánh tay liền nghe thấy tiếng cười kỳ lạ sắc bén từ dưới nách truyền ra. Tiếp theo là đùi, cái mông, bả vai, thắt lưng,…Toàn bộ đều truyền đến não bộ sự đau đớn, xung quanh có rất nhiều quỷ quái nhìn không thấy đang hung ác cắn nàng. Thân thể tựa hồ bị cấm chế, khí lực dần dần tiêu hao mất, nàng cảm thấy chính mình giống như chậm rãi tan biến mất.. Điều này sao lại có khả năng cơ chứ?!

Lý trí nhắc cho nàng rằng tất cả đều là trong mộng, nhưng trong mộng hết thảy đều vô lý căn bản sao giống thật như này được. Nàng cảm nhận sâu sắc cơ thể đang tan rã truyền tới từng đợt cảnh cáo rằng sự nguy hiểm đang tới gần. Tâm không thể kiềm hãm được sự sợ hãi, mồ hôi lạnh từ thái dương từng giọt đua nhau trào ra.

“Cút! Biến ngay đi!”

Nàng gào thét cố gắng liều mạng ở trên người xua đi những cái xúc tu hay những thứ không thuộc về cơ thể mình nhưng cái gì cũng không đụng tới. Thanh âm quái dị cười khè khè càng ngày càng thê lương lạnh lẽo, cảm giác đau đớn như bị xé rách từ tay chân truyền đến, máu từ gân tuôn trào ra càng tạo áp lực lên tinh thần của nàng. Xa xa tiếng kêu gào của dã thú đột nhiên tới gần hơn, nó phát hiện ra con mồi nên càng hưng phấn cùng tàn nhẫn. Trong giấc mơ này mà cũng có cả dã thú cơ á?!

La Chu hoảng sợ muốn chạy thoát khỏi lũ quỷ nhưng chân phải vừa mới di chuyển thì bắp chân hoàn toàn phản chủ và trả về là sự đau đớn. Bước chân nói lên một cái nàng bị mất đi cân bằng, thân thể nặng nề mà ngã xuống đất. yêu quái nhân cơ hội chồm tới bu lên khắp người nàng há cái miệng tham lam cắn vào người nàng, chúng cắn xé da thịt khiến nàng cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, thêm việc cả người nàng trở nên vô lực càng làm cho tâm hồn La Chu sinh ra khủng hoảng. Cứu nàng! Ai đó tới cứu nàng với? Có ai tới cứu nàng! Trát Tây Lãng Thố, Ngân Nghê, mãnh thú, Cầm thú Vương, Đa Cát… Bất cứ ai cũng được chỉ cần có thể tới cứu nàng! Ai cũng được!

“A ── ”

“Gràooo ── ”

Nàng kêu thảm thiết bị tiếng gầm của dã thú ầm ầm như tiếng sấm át đi trong thế giới đen như mực.

Những con yêu quái ở trên người ùn ùn bỏ chạy như là bị tiếng dã thú làm cho hoảng sợ, âm thanh thê lương trong nháy mắt tràn đầy run rẩy sợ hãi từ bên cạnh nàng tiêu tán không còn một mảnh.

“Grào ── ”

Lại là một tiếng thét quen thuộc vang dội như sấm rền, tiếng dã thú gào càng gần thì những thứ hắc ám càng bị đẩy ra xa hơn.

Cảm giác kịch liệt đau đớn cùng tình cảnh nguy hiểm như loài hoa sáng nở tối thì tàn, biến mất khôngcòn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như cho tới bây giờ chưa hề xảy ra bất cứ những gì trước đó. Nhưng mà cái cảm giác sợ hãi vô cùng lại một lần nữa quay trở lại thân thể La Chu. Nàng nằm úp sấp như quỳ trên mặt đất nhịn không được cái lạnh lẽo nơi chốn này mà run bần bật, hai mắt đẫm nước nhìn tới Ngân Nghê đột nhiên xuất hiện đang đứng ngay trước mặt mình.

Cơ thể dũng mãnh hùng tráng màu xám bạc bao quanh thân hình còn có một tầng ánh sáng tinh thuần nhưng bản thân khuôn mặt dữ tợn vẫn chưa thu liễm sự nguy hiểm độc ác. Hai chân trước tạo thế đứng sẵn sàng chiến đấu, bộ lông đều dựng thẳng lên cảnh giác, răng nanh sắc nhọn lóe ra những tia sáng rợn người, đôi mắt tam giác màu lam đầy vẻ lạnh lẽo hung tàn, một bộ dáng khiến người ta nhìn thấy mà cũng sợ. Mà con mãnh thú hung dữ đáng sợ này cũng chính thứ an tâm nhất mà nàng có thể dựa vào.

“Ngân Nghê! Ngân Nghê!” Nước mắt không kiêng nể gì tiếp tục tràn ra, nàng không ngừng mà kêu. mộttiếng so với một tiếng con lớn hơn, cuối cùng là khóc rống lên, nàng dùng tiếng gào thét này để giải phóng sư hãi hung ẩn sâu bên trong mà bản thân vừa trải qua.

Cái lưỡi ướt sũng mang chút mùi tanh tưởi nhưng mà lại ấm nóng ôn nhu liếm gương mặt của nàng mộtlần lại một lần đem từng giọt nước mắt của nàng mà liếm sạch. Đầu lưỡi thô ráp ma sát trên da thịt nàng tạo cảm giác ngưa ngứa như ai đó phẩy lông chim, khiến trái tim và cả tinh thần đang căng thẳng của nàng cũng dần chậm rãi bình tĩnh lại.

Lão đại lông xù vô cũng vô cùng thân thiết mà cọ cọ đầu nàng, trong ngực rắn chắc của nó vang lên tiếng trầm thấp quen thuộc. Giống như hồi trước thật nhẹ nhàng mang cảm giác trấn an tinh thần thậtkỳ diệu. Tựa như ánh sáng thuần khiết trên người nó tuy không quá chói mắt, không quá hào nhoáng nhưng lại có thể xua tan hắc ám, đuổi đi sợ hãi trong lòng nàng.

“Ngân Nghê! Ngân Nghê!” Nàng vươn hai tay ôm lấy cổ Ngân Nghê, toàn bộ cơ thể nhỏ bé của nàng áp lên trên người nó, âm thanh gào khóc của nàng dần dần giảm bớt. Nếu nàng ngước lên có thể nhìn thấy ánh mắt màu lam như mang chút đau lòng. Và giờ trong thâm tâm nàng đều cảm thấy an toàn và thỏa mãn.

Lẳng lặng nằm úp sấp trên người Ngân Nghê, thỉnh thoảng nàng như cô bé năm nào khóc thút thít sụt sịt, khi bình tĩnh lại trong đầu một đám nghi vấn bắt đầu nối gót hiện lên: Ngân Nghê vì cái gì đột nhiên xuất hiện trong giấc mộng của nàng? Sao trên người nó lại mang hào quang? Những con yêu quái đó nàng không biết chúng là loại gì nhưng vừa nghe đến tiếng gầm rú của Ngân Nghê liền đều bị dọa mà chạy té khói? Nàng vì sao hai lần liên tục mơ thấy những thứ kỳ lạ trong thế giới hắc ám này cơ chứ?

Mỗi một câu hỏi đặt ra đều không tìm thấy đáp án, trong đầu nàng tất cả đều là một đống hỗn loạn. Nàng đột nhiên nhớ tới Cách Tang Trác Mã từng nói qua chó ngao được người Bác Ba tôn thờ là thần thú hộ mệnh, chẳng lẽ… truyền thuyết là có thật ?

“Ngân Nghê, ngươi nghe được âm thanh cầu cứu của ta cho nên đặc biệt tới cứu ta sao?” Nàng vừa dứt mồm hỏi lão đại Ngân Nghê xong liền cảm thấy chính mình thật là khờ, nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Ngân Nghê đột nhiên xuất hiện trong mộng rồi cứu nàng hơn nửa là vì ban ngày nàng ở nhà lao oán thán nó tối hôm qua không có nghĩa khí bỏ nàng một mình đối mặt với Cầm thú Vương. Cho nên khi nàng đi vào giấc ngủ nên tiềm thức vì muốn bồi thường tiếc nuối tối hôm qua đã tưởng tượng ra Ngân Nghê trở thành thần thú bảo vệ xuất hiện trong mơ cứu vớt nàng.

Vấn đề dường như đã tìm được đáp án. Nhưng là cường kiện cơ bắp ấm áp, bộ lông dày thô cứng của Ngân Nghê vì sao giống thật quá vậy? Mấy con yêu quái cắn cơ thể nàng, cảm giác cũng rất chân thậtkhiến nàng đau đến run rẩy? Thế giới nàng đã ở đến tột cùng là giấc mộng hão huyền hay vẫn là sựthật kỳ lạ?!

“Heo nhỏ ngốc thú vị thật, nơi này không phải cảnh trong mơ của ngươi, mà là thế giới hồn mắt của ta.”

Trong bóng đêm hiện ở trên đỉnh đầu nàng bỗng nhiên truyền xuống âm thanh ôn hòa mang chút đùa giỡn, nhè nhẹ như gió thổi, ôn tồn như nắng ấm, ẩn chứa từ bi thương xót.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên thấy cảnh này cùng tối hôm qua giống nhau. Trong bóng tối đen như mực xuất hiện một luồng ánh sáng nhàn nhạt mông lung. Ánh sáng dần dần trở nên rõ nét hơn thì trong không trung trồi lên dài hoa trên không trung, ngồi ở giữa bên trong dài hoa đó là một tăng nhân có dung mạo đẹp tuyệt trần đang ngồi xếp bằng.

hắn mặc áo màu vàng thêu chữ vạn bên trên, áo áo cà sa khoác lên mình là giáng hồng mười tướng, ở cổ có một chuỗi tràng hạt phượng nhãn bồ đề. Cánh tay phải rắn chắc để loã lồ, ở cổ tay trái đeo mộtchuỗi cửu mắt thiên châu, hai tay đặt trên đầu gối tạo hình kết ấn. hắn có làn da trơn bóng màu mật ong, một mái tóc quăn ngắn ngủn đen sẫm. Đôi mắt phượng ánh đỏ tím nửa mở nửa khép chất chứa thâm thúy thần bí, cái mũi thon thả cao thẳng, cùng khóe môi mỏng manh mang nụ cười yếu ớt từ bi. Pháp Tướng trang nghiêm, tao nhã nhân ái, thân thiện mà cũng tạo sự kính nhường làm cho người ta sinh ra tâm ý thành kính cúng bái.

“Là ngươi!?” Nàng ngạc nhiên kinh hô. hắn là tăng nhân tối hôm qua nàng gặp qua, hắn thế mà lại xuất hiện ở đây!

“Là ta.”

Tăng nhân ở trong không trung nhìn xuống nàng thanh nhã cười, thoáng chốc vạn đóa tuyết liên nở rộ, không một tiếng động lớp tuyết tan rã thành nước, ánh sáng thần thánh thuần khiết nở rộ trải rộng ra khắp nơi.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì xuất hiện trong giấc mộng của ta?” La Chu ôm chặt Ngân Nghê để lấy thêm can đảm cao giọng hỏi.

“Ta là Cổ Cách Liên Hoa pháp vương Bạch Mã Đan Tăng.” Đóa hoa tuyết liên trong không trung từ từ hạ xuống, mắt phượng đỏ tím tạo một độ cong trong suốt mà từ ái, “Heo nhỏ ngốc nghếch, ngươi hai lần liên tục xông vào thế giới hồn mắt của ta mà dám nói ta chui vào trong giấc mộng của ngươi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio