Nô Thê Muốn Xoay Người

chương 128: những ngày nhàm chán đến đáng thương (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

không đợi La Chu đi đến gần, Tán Bố Trác Đốn đã không đủ kiên nhẫn duỗi cánh tay ra. Bàn tay cứng như sắt của hắn nắm chặt lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng nhấc lên đem cả người nàng tóm gọn vào trong lòng hắn.

Cái ôm của Cầm thú Vương đã không còn lạnh lẽo như lúc trước nữa mà rất ấm áp khiến người khác cảm thấy thật thoải mái, phảng phất như đại dương rộng lớn, thật cao lớn như ngọn núi hung vĩ, đủ để có thể khiến mỗi một người phụ nữ thật an tâm mà chìm đắm trong đó. Nhưng mà La Chu vẫn hoảng sợ kêu to: “Ta nghe lời là được mà!” Lời còn chưa dứt, nàng rất nhanh giơ tay che miệng lại, dùng sức giãy dụa ở bên trong lồng ngực ấm áp kiên cố của hắn, nàng ra sức muốn trốn thoát khỏi vòng vây của nam nhân này.

“Ừ, ta biết.” Tán Bố Trác Đốn trầm giọng đáp lời. Cằm để lên đỉnh đầu đen thùi của nàng, hai tay thìbuộc chặt tùy ý để con thú nhỏ trong lòng giãy dụa còn hắn vẫn lù lù bất động.

Bả vai cùng hai cánh tay rắn chắc bên hông nàng giống như kim loại dù nàng có giãy dụa thế nào cũng không thay đổi xê dịch dù chỉ là một chút. Chỉ chốc lát sau, La Chu liền mệt thở hồng hộc, tay chân mệt mỏi rã rời. Cái tay dùng để che miệng cũng rời khỏi nhiệm vụ mà buông thả lòng, cánh tay giãy dụa còn lại cũng từ bỏ buông ra bên cạnh còn lại để nghỉ ngơi.

“Mệt mỏi sao?” một luồng hơi nóng phả vào bên tai nàng, cùng đó là âm thanh trầm thấp hùng hậu cứng rắn còn có chút thản nhiên trêu đùa, có chút dung túng, “thật sự là một con heo đáng yêu.”

Mẹ nó ngươi mới là heo ý! La Chu kiệt sức nên đành nhịn xuống xúc động muốn chửi ầm lên, hít vào một hơi rồi thở ra, ngực do thở dốc lên xuống liên tục cũng dần dần trở lại tốc độ bình thường, trong lòng lại dâng lên bất đắc dĩ. Lại là như thế này nàng tốt xấu cũng là từ nhỏ đấu đá mà trưởng thành, ba năm tập thể dục rèn luyện thế mà so sánh với Cầm thú Vương thì nàng hoàn toàn nhu nhược nằm úp sấp thảm bại còn hắn thì dương dương tự đắc đứng ở cao nhìn xuống. Chẳng lẽ đây là khoảng cách cách biệt giữa người bình thường cùng Cầm thú Vương sao? Vớ vẩn, chẳng phải là núi có cao bao nhiêu cuối cùng còn không phải bị hết người này tới người nọ một lần lại một lần dẫm nát dưới chân, nàng tin là một ngày nào đó có thể thu nhỏ lại khoảng cách chênh lệch.

Nàng xụi lơ trong lòng Cầm thú Vương, vừa ổn định hít thở vừa nghĩ thông suốt tự mình an ủi chính mình xong, nàng không nói gì lại bắt đầu làm con cừu im lặng. không phải là bị hắn cắn cái miệng cùng đầu lưỡi nhỏ nhắn sao, không phải là môi sưng cộng thêm xước một tầng da sao, không phải là mỗi lần nhai thức ăn đều tựa như ngàn con dao nhỏ cứa vào da thịt sao. Dù sao nàng cũng đã trải qua bao nhiêu dâm loạn hay thống khổ rồi, liền buông tha mặc người khi dễ thân thể này, nhưng mẹ nó hắnkhông đến nỗi đem bà làm nhục đến chết đi?

“Heo mệt đến cả nói cũng không có khí lực để nói sao?” âm thanh ấm áp đầy nam tính nhẹ nhàng thổi vào tai, Tán Bố Trác Đốn nổi lên ý xấu đùa bỡn lỗ tai trắng noãn như bánh quế của nàng, khiến nó nổi một tầng sắc hồng. hắn ngậm cái tai ửng hồng của nàng, nhẹ nhàng cắn cắn, thi thoảng lại chậm rãi liếm láp, không hề ngoài ý muốn cảm nhận được thân thể trong lòng hắn dần co rúm lại, “Heo ngoan, ta đút nàng ăn.”

Cho dù đã củng cố tâm hồn nhưng khi La Chu nghe những lời này vẫn là nhịn không được run rẩy, mi cong tú lệ chớp chớp như vẫn chưa hoàn hồn. Mắt thấy một khối thịt bò nướng chín được cho vào trong miệng Cầm thú Vương, nàng vừa hoảng hốt vừa chán ghét.

Nàng quay đầu đi nhưng chưa kịp thì cái cằm đã bị ngón tay thon dài màu đồng nắm chặt lấy, nhẹnhàng kéo trở về vị trí ban đầu. Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, hơi thở nam tính ấm áp phả xuống từ phía trên. Ngay lúc môi nàng bị cố định, theo phản ứng nàng nhắm hai mắt lại còn cánh môi thì thuận theo lực đạo mạnh mẽ của hắn chậm rãi mở ra.

Thịt băm hỗn nước nước bọt truyền vào miệng nàng, một cái lưỡi mềm cũng thừa cơ tiến vào. một bên đem đồ ăn thối nát đút vào cổ họng của nàng, một bên càn quấy ở trong miệng, chơi đùa với đầu lưỡi của nàng.

Cổ họng nổi lên một trận run rẩy, nàng cố nén sự ghê tởm lại không nhúc nhích mặc kệ Cầm thú Vương tùy ý trêu chọc đút nàng ăn. Thỉnh thoảng La Chu còn muốn ngừng thở, tránh việc hít vào quá nhiều hơi thở nóng ấm như lò sưởi của Cầm thú Vương làm rối loạn tâm trí của nàng. Trong ngàn điều bất hạnh cũng vẫn le lói được chút may mắn đó là trên người Cầm thú Vương tuy rằng mang mùi tanh nồng nhưng miệng trừ bỏ hương vị của đồ ăn ra thì không có nửa phần mùi hôi thối. Bằng không nàng thậtkhông dám cam đoan chính mình có thể hay không giống trâu bò một dạng nhai đi nhai lại rồi mới nuốt vào đồ ăn, lại còn từ trong miệng Cầm thú Vương cơ chứ. Eo ơi, dừng lại, quả thực càng nghĩ càng buồn nôn. Nàng vẫn là tạm thời đóng băng thần kinh não lại, đem đầu óc vứt qua một bên thì mới qua được những lúc như thế này.

một lần đút ăn cho nàng chính là hôn môi, lần này cũng không ngoại lệ. Thẳng cho đến khi đem hết toàn bộ đông trùng hạ thảo tiến vào trong cổ họng của La Chu thì thôi, sau đó lại đem miệng của nàng từ ngoài vào trong liếm láp vài lần thì Tán Bố Trác Đốn mới lưu luyến dời đi cánh môi đó.

Trong lòng là heo nhỏ với đôi mắt mê man thất thần, khuôn mặt tái nhợt nhanh nhiễm lên một tầng sắc hồng mỏng manh thêm vài phấn choáng váng, cánh môi đỏ hơi mở màu mỡ trơn bóng, cái lưỡi phấn hồng mơ hồ có thể thấy được. Hai bên khóe miệng đều vương vấn những viền chỉ bạc trong suốt, cái cằm thanh tú bị thấm ướt một mảng do nước bọt quá nhiều bị tràn ra, nó tạo ra sự kiều mỵ đầy dụ hoặc, thu hút tầm mắt của hắn không dời.

“Heo ngoan, ăn no chưa?” Tán Bố Trác Đốn kéo vai của nàng, cúi đầu hỏi. Thanh âm thiếu vài phần lạnh lẽo cứng rắn thêm vài phần từ tính mị hoặc, ánh mắt toát ra ngọn lửa cực nóng. Tay hắn cách lớp áo che lên cái bụng nhỏ nhắn của nàng, tiện tay xoa xoa vài vòng vuốt ve. hắn càng ngày càng thích đút thức ăn cho heo, chẳng những thích quá trình ngọt ngào đút thức ăn này mà sau khi đút xong trong ngực hắn vô cùng thoải mái rất thỏa mãn. Mặc kệ là hương vị ngọt ngào đê mê hay vẫn là cảm giác thoải mái thỏa mãn, tất cả đều làm cho hắn chìm đắm có chút không thể tự kềm chế.

La Chu chớp mắt mấy cái, đầu óc một lần nữa lại bắt đầu vận động. Nho nhỏ đầu lưỡi vô ý thức mà liếm môi trên rồi lại liếm liếm môi dưới. Quái lạ sao không đau chút nào, cũng không bị xướt da a. Tuy rằng suy nghĩ bị đình chỉ giờ cũng đã chuyển động trở lại nhưng nàng vẫn có cảm giác hốt hoảng vì sao Cầm thú Vương không có giống như trước ngược đãi nàng kiểu như cắn xé thân thể da thịt của nàng cơ chứ, động tác đút ăn cùng lời lẽ thân mật hay như liếm láp cũng đều rất nhẹ nhàng, như là đang đối đãi với một thứ quý giá mỏng manh bất thình lình cũng có thể bị tan vỡ mất.… Có thể được hưởng loại đãi ngộ như thế này phỏng chừng là vì lúc này Cầm thú Vương có vẻ vừa lòng vì nàng nghe lời đi.

Tán Bố Trác Đốn nhìn đến đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng như là cái đuôi của con cá nhỏ, cẩn thận mà liếm qua cánh môi đỏ bừng của nàng, lại liếm qua môi dưới đầy đặn. Ngẩn ngơ dừng một chút, cổ họng toát ra âm thanh hừ hừ cánh môi đỏ bừng cũng khép kín lại. Trái tim đột nhiên nhảy lên một trận rung động mạnh mẽ, cả người nháy mắt trở nên vô cùng khô nóng. Hầu kết khó kìm lòng nổi nuốt lên nuốt xuống mấy lần, mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều như muốn banh ra bứt phá khỏi lớp da bên ngoài vậy.

“Heo ngoan, nói cho ta biết nàng đã ăn no chưa?” hắn nghiêng đầu lặp lại câu hỏi, đôi môi nóng bỏng của hắn cơ hồ muốn ngậm luôn tai nàng. Cánh tay ở trên bụng nàng vuốt ve tăng thêm một chút làm cho cái mông cong của nàng tận lực hướng hạ thân chính mình thật gần mà ma sát.

Lỗ tai ngứa ngứa, thân thể thì bị hâm nóng đến nửa tỉnh nửa mơ thiếu chút nữa nàng thất thanh la lên, hồi phục lại tỉnh thần mới nhận thấy bàn tay đang vuốt ve trên bụng nàng. La Chu luống cuống nhanh tay nhanh chân bắt lấy móng vuốt của cầm thú lại không cho phép nó sờ xuống dưới, miệng hoảng hốt không ngừng hô lên: “Ăn no!Ăn no rồi!” Mẹ nó phải lấy lý do ăn no ra để chống đỡ! Ai cho phép tên cầm thú nhà ngươi sờ loạn bụng ta cơ chứ, không biết vừa ăn cơm xong liền sờ bụng sẽ khiến không tiêu cơm được liền căng bụng mà chết à? Bà đây bụng đã có đủ thịt rồi không cần tên cầm thú nhà ngươi ra tay trợ giúp a.

Oán niệmvẫn chỉ có thể oán thầm, thân thể theo bản năng dần dần lui về phía sau, lại đụng đến thứ cứng rắn gì đó đằng sau, liền tiến về phía trước dời đi. Động dục, hắn động dục a! Mẹ nó cầm thú động dục! Này mười ngày qua hắn không phải vẫn lãnh cảm kiêm liệt dương gián đoạn sao? Vì sao hôm nay đột nhiên động dục a?!

Nghĩ đến việc hắn động dục nàng liền bị bắt dùng miệng liếm cây gậy của hắn, cổ họng không khỏi co rút nhanh một trận. Còn có thể bị lột hết quần áo, bị chà đạp thương tích đầy mình, toàn thân đau đớn không thôi, thật sự khiến nàng kinh hãi vô cùng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio