La Chu đành thuận theo để Cầm thú Vương tùy ý nắm tay, cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân, từng bước từng bước một theo sau hắn. Những ánh mắt kinh ngạc khiển trách đã dần dần tản đi, mặc dù là cải trang nhưng sự xuất hiện của Cầm thú Vương rồi bất thình lình bế nàng lên giống như là quăng một hòn đá nhỏ vào hồ nước tạo nên vài vòng gợn sóng, sau đó cũng chẳng ai để ý nữa, dường như tất cả lại quay trở lại và hòa mình vào sự rầm rộ náo nhiệt của pháp hội.
Tuyết đọng bên ngoài đã bị nhóm người hành hương giẫm đến sạch sẽ luôn, chân mặc dù không có giẫm vào tuyết nhưng nếu chỉ cần hơi không chú ý sẽ trượt chân. Đối với kẻ không quen đi trên tuyết như nàng mà nói thì cho dù có đi bằng giày da dê chuyên để đi trên nền tuyết thì vừa đi được ba bước thì trượt chân. Mỗi khi thân mình mất đi cân bằng thì trên tay sẽ truyền đến một lực đạo chắc chắn, không nhẹ cũng không nặng giúp nàng ổn định thân mình.
Vẫn chăm chú nhìn mũi chân, tầm mắt nàng không tự chủ được dừng ở bàn tay to của Cầm thú Vương đang nắm lấy bàn tay nàng, bàn tay đó không có mang bao tay, da thịt màu đồng chưa có dấu hiệu bị khí lạnh giá rét làm tổn thương, năm ngón tay thon dài đeo ba cái nhẫn bảo thạch tinh tế. Nàng từng nhìn thấy cánh tay hắn móc mắt, móc lưỡi, thấy chính cánh tay này rút đao rút roi thi hành hình phạt lên người sống. Cũng từng bị chính cánh tay đó ra sức nắn bóp, vuốt ve mềm nhẹ, kinh bạc nàng. Lúc này cũng là lần đầu tiên bị cánh tay của hắn nắm lấy kéo nàng cùng đi. Cảm giác quái dị nối tiếp nhau, trong đáy lòng mấy phần ủy khuất dần dần biến mất, nàng giống như có thể cảm nhận xuyên thấu qua bao tay dày sự ấm áp từ bàn tay của hắn.
Mắt lặng lẽ nhìn về hướng người bên cạnh phối hợp với cước bộ của nàng chậm rãi thong thả đi. Áo da lông rái cá nâu che khuất nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ được đường cong hoàn mỹ lạnh lùng bên cạnh, khuôn mặt sắc bén giống như đá thạch điêu khắc không có một chút mềm mại. Nhưng trên thực tế thì từ lúc hắn nói hắn thích nàng, La Chu cảm giác như có thể nhìn thấy ngoài đường cong sắc bén lãnh khốc ấy còn nhìn thấy một chút ôn nhu, đôi mắt chim ưng uy nghiêm hung ác nham hiểm cũng có thể thấy một phần sủng nịch. Mặc kệ như thế nào, hắn đối nàng rốt cuộc vẫn là thích hơn so với người khác.
Cảm giác ủy khuất cũng tan dần, tâm tình ảm đạm vì điều này mà lóe ra ý tưởng ở bên cạnh hắn, nàng vô thức hướng về Cầm thú Vương nhích lại gần. Cầm thú Vương cao hai thước cùng nàng cao có m giống như một quái thú to lớn cùng với một đứa bé vậy. Đỉnh đầu nàng mới bằng đến ngực của hắn, cũng khó trách lúc hắn đem nàng ôm vào trong ngực càng tùy ý khinh bạc thưởng thức nàng. Chậm chút, nàng suy nghĩ loạn cái gì vậy chứ! Đầu nàng bị ma quỷ ám rồi hay sau mà đã quên Cầm thú Vương dĩ vãng từng tra tấn tàn bạo nàng, đã quên tính nết của hắn vui vẻ tức giận thất thường. không, nàng không thể mơ mộng lung tung, càng không thể không muốn xa rời hắn, nếu một ngày vương giả như hắn hết thích nàng vậy thì cả đến khi chết nàng cũng không biết vì sao.
La Chu vì chính sự suy nghĩ ngu xuẩn của mình mà ảo não đến cực điểm, hận không thể hung hăng tát chính mình mấy cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển đổi giữa trắng đỏ rồi sang trắng hồng lặp đi lặp lại mấy lần. Tâm tình hoảng hốt xấu hổ cáu kỉnh, dưới chân chẳng may bị trượt.
“Cẩn thận.” Tán Bố Trác Đốn không có nghiêng đầu chỉ nhếch môi thản nhiên nhắc nhở hai chữ, cánh tay giấu giếm dấu vết kéo nàng một chút, nửa kéo nửa nâng nàng rảo bước tiến đến cửa chùa.
“Cảm ơn.” Theo phản xạ nàng lễ phép đáp lại hắn, sau đó La Chu lại hận không thể tát thêm cho mình mấy cái nữa. Nàng cảm ơn cái quái gì chứ! Cầm thú Vương vừa rồi còn cầm tay nàng thiếu chút nữa siết đến gãy xương luôn a.
Tuyết đọng bên trong chùa đã sớm được tăng nhân cùng các tín đồ hỗ trợ dọn dẹp sạch sẽ, dòng người so với phía ngoài càng thêm đông đảo hơn nhưng không có đôi nam nữ nào giống như nàng cùng Cầm thú Vương một dạng tay trong tay kề dựa vào thật chặt chẽ. Đối mặt với đến ánh mắt kinh ngạc của dân chúng xung quanh, lòng của nàng càng hoảng hốt theo bản năng lại rút tay ra. Vừa rút tay ra mới tỉnh ngộ mình làm ra chuyện ngu xuẩn. La Chu cắn răng chuẩn bị thừa nhận cảm giác gãy xương đau đớn nhưng không ngờ được thế mà Cầm thú Vương lại cũng buông tay ra.
Nàng giương mắt nhìn hắn liền chống lại đôi mắt nhu hòa của hắn.
“Heo ngoan, trước liền nhìn xem toàn cảnh của chùa miếu đi.” Sau này nói không chừng nàng liền thường xuyên tới đây. hắn nhẫn nại nói xong, nụ cười lạnh lùng cứng rắn cùng với âm thanh trầm thẩm hùng hậu, nghe có vẻ mâu thuẫn vời lời, hắn sẵng giọng uy hiếp lại biến thành sự hấp dẫn dụ hoặc.
La Chu có chút khó hiểu không nói lên lời đành nhanh chóng dời mắt. Cho dù vẫn luôn cảnh cáo chính mình, trái tim vẫn không ức chế được bang bang đập thình thịch, hai gò má cũng trở nên khô nóng. Nàng đi về phía trước nhanh vài bước, hết nhìn đông lại nhìn phía tây cốt chỉ để cẩn thận che giấu chính mình không lộ ra bộ dáng chột dạ xấu hổ.
Tán Bố Trác Đốn chăm chú nhìn thân ảnh tinh tế phía trước bước đi có chút chật vật kích động, khóe môi lặng lẽ gợi lên ý cười. hắn mặc dù không hiểu nữ nhân nhưng trực giác lại nói cho hắn biết một nữ nhân vụng trộm nhìn nam nhân, ở trước mặt nam nhân cảm thấy e lệ và không được tự nhiên thì liền chứng tỏ lòng của nàng không hề lạnh lùng với hắn.
hắn đã thích cái đầu heo này, vậy thì mặc kệ nàng nguyện ý hay là không muốn, thích hay là khôngthích, nàng đều vĩnh viễn bị giam cầm ở cạnh hắn, ngay cả chết cũng không thể tách ra. Nếu nàng cũng thích hắn, nhận lấy hết thảy thì là lựa chọn tốt nhất cho nàng, ít nhất phần tình cảm này có thể giúp nàng sống thật khoái hoạt. Nếu nàng không tiếp nhận tình cảm của hắn, kỳ thực hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý nhưng không có cảm tình sẽ khiến nàng sống càng thống khổ vạn phần.
Heo ngoan, ta biết ngươi quý trọng sinh mệnh của mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn là tự sát. Bất quá cuối cùng chọn sống khoái lạc hay vẫn chọn sống thống khổ thì chỉ có thể xem chính nàng lựa chọn mà thôi.
Thác Lâm tự chẳng những có sự đặc sắc của bản địa nơi đỉnh núi cao nguyên, cùng với đó là các kiến trúc tượng Phật của Ấn Độ, Nepal cùng Ladakh gộp lại. Ở thế kỷ nàng chỉ có thể nhìn thấy chút bức tường tháp cao sụp đổ tàn tích, mà giờ đây đập vào mắt nàng là các ngọn tháp hung vĩ, trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau.
Xuyên qua về thời Shakya, “lễ hội Sakadawa” được tổ chức thì từ bốn phương tám hướng ùa về, các tín đồ tay trái cầm phật châu, hoặc đung đưa kinh luân, trong miệng tụng niệm sáu chữ chân ngôn “Nam mô A di đà Phật”. Lần lượt họ quỳ xuống dập đầu, tay đặt thành chữ thập rồi tiến đến thắp hương cầu phúc … Tuy là trăm ngàn hình thái nhưng trong ánh mắt của họ lại đều có cùng một loại tín ngưỡng kiên định thành kính, khiến nàng đứng quan sát mọi thứ xung quanh càng trở nên nổi bật cùng có chút hổ thẹn.
Thị tộc Thích-ca
Bên trọng tự có rất nhiều tăng nhân cao lớn mặc áo bào hồng xếp thành hàng đi chung quanh tuần tra, duy trì trật tự, ngẫu nhiên cũng sẽ tham gia vào dòng người các tín đồ, họ hẳn là chính là tăng binh chuyên bảo vệ Pháp vương.
tăng nhân+binh lính
Tầm mắt chuyển qua phía Tây Bắc của tự, nơi đó đứng sừng sững mấy chục tòa tháp lớn nhỏ, còn có hai bức tường khắc hình Phật tinh mỹ tuyệt đẹp, bên ngoài dòng người cũng như trước đông đúc dày đặc. Bất quá trong biển người mênh mông đó nàng bỗng nhiên như thấy được một thân ảnh nam nhân rất quen mắt.
Đó là… Đó là… Nàng hướng về phía Tây Bắc mà đi cũng chẳng dám chớp mắt. Nàng không nhìn lầm a, nam nhân đó đúng là Liệt? Thích Ca Thát Tu.
hắn mặc áo bào thêu hoa văn đỏ sậm, cổ tay áo cùng cổ áo không có đeo bất luận da lông nào, áo khoác bên ngoài cư nhiên lại giống các tăng nhân mặc áo cà sa hồng. hắn đeo trên tai ngân hoàn chói lọi hình rắn, trước ngực đeo một chuỗi tràng hạt bồ đề tu la cùng một chuỗi vòng cổ hồng san hô. Bên hông là trường đao cùng một cái hộp quý, bên còn lại là roi da đen tuyền cùng đoản đao, chân đi mộtđôi giày da sói mộc mạc. một thân ăn mặc đơn giản mà quái dị, trông hắn bớt đi phần nào cao quý uy hiếp nhưng lại càng hiện rõ sự cuồng dã nhanh nhẹn dũng mãnh oai hùng. không! Phải nói là ở trênngười hắn còn có một cảm giác mềm mại.
Có ông lão Bác Ba với khuôn mặt tang thương khắc khổ của năm tháng ngồi nghỉ trước mặt hắn, bên cạnh còn có cậu nhóc tầm năm sáu tuổi. hắn thế mà không để ý nhấc lên đặt ngồi trên cổ mình rồi chạy xung quanh vui đùa. Cậu nhóc như lần đầu tiên được ngồi trên cổ một người đàn ông được chơi cưỡi ngựa chạy băng băng. Hai cái tay ra sức vung, cậu nhóc cao hứng khanh khách cười to. Mà Thích Ca Thát Tu bị một đứa bé thường dân cưỡi ở trên đầu mà lại có vẻ mặt vui sướng hân hoan, đôi mắt tà ác khát máu lại tràn đầy ấm áp nhân từ. hắn không coi ai ra gì chạy nhông nhông cùng đứa bé, nhận lấy là tiếng cười từ bốn phía cùng ánh mắt đầy ý cười của mọi người, thậm chí còn có không ít tín đồ hướng Thích Ca Thát Tu chấp tay thành chữ thập tỏ vẻ thành kính.
Cảnh tượng ấm áp tốt đẹp không xa chỗ La Chu cơ hồ muốn làm mù hai con mắt của nàng luôn. Cái kẻ trước mắt nàng đây … lại lấy việc giúp người làm niềm vui, một kẻ nhân từ ôn hòa, điềm đạm lại chính là tên mãnh thú dùng một cước giẫm nàng muốn gẫy xương nàng đấy ư?! Nàng thật sự thấy tình cảnh này kỳ dị này có thể so với tận thế.
“Liệt? Thích Ca Thát Tu, đội trưởng đội hắc kỳ - cận vệ của Vương, tăng nhân dưới trướng Pháp vương. Đối với kẻ địch, hắn như tu la khát máu; đối với dân chúng, hắn như thần phật nhân từ. Danh tiếng của hắn lan xa tuyết vực, chức vị của hắn chỉ dưới Cổ Cách Vương cùng Pháp vương.” Bên tai truyền đến âm thanh thản nhiên của Cầm thú Vương giải thích cho nàng, “Heo ngoan, đứng ở bên cạnh bên trái lão già là hai đứa con trai nối dòng của hắn, năm nay đã bảy tuổi.”
Hả!? Con nối dòng! Như kiểu điện lôi trên trời đánh xuống đầu nàng vậy, thế mà tên mãnh thú này cư nhiên còn có hai cậu con trai bảy tuổi!?
La Chu thuận theo hướng tay Cầm thú Vương chỉ nhìn tới, lúc này mới phát hiện bên trái ông lão thực sự có bóng dáng hai cậu nhóc đứng bên cạnh. Nếu cầm thú vương không đề cập tới, nàng còn tưởng rằng là hai đứa trẻ lạ ở đâu cũng khát vọng được chơi cưỡi ngựa. Ngẫm lại cũng lạ cơ, lúc trước ở chỗ hắn dưỡng thương liền chính mắt thấy qua hắn cùng thị thiếp mây mưa thất thường, làm sao có khả năng không có đứa nhỏ cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng nói không nên lời, không biết là khó chịu tích tụ hay vẫn là nhẹnhàng thở ra. Tóm lại, cái tư vị gì cũng đều có, rất phi thường phức tạp.