Nô Thê Muốn Xoay Người

chương 135: pháp hội đông quý (sáu)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại đại điện của Tát- ca phái, người ta đã chuẩn bị tháp bồ đề ở trước quảng trường rộng lớn, chuyên để giảng kinh cùng lên đồng, hay biểu diễn kịch Tây Tạng. Giờ phút này, tại quảng trường phía đông dựng bãi đá ước chừng cao nửa thước, bên trên bố trí rất nhiều ghế, sắp xếp hàng đầu giành cho những người quyền quý cùng các Lạt ma ngồi. Ba hướng còn lại là chỗ giành cho phần đông người dân Bác Ba cùng một ít người hành hương từ xa tới. Người tuy nhiều nhưng lại không một chút ồn ào, toàn bộ quảng trường đều được bao phủ bởi không khí trang nghiêm, nghiêm túc.

Các tăng nhân mặc áo tăng bào hồng đã có mặt ở tại quảng trường cầu nguyện, khi Cổ Cách Vương ngồi xuống vị trí thì một loạt tiếng kèn được thổi lên kéo dài vang vỏng trong không trung, ngày cuối cùng múa lên đồng của pháp hội Đông Quý cuối cùng cũng chính thức được mở màn.

Thùng ── thùng ── thùng ──

Tiếng trống rất nặng từng nhịp trống từ nhẹ đến mạnh, giống như theo phía chân trời truyền tới, từ thần núi tuôn ra cuốn lấy lực lượng thần bí, xuyên thấu hồng hoang, xuyên thấu khung trời, duy chỉ có một âm thanh lọt vào trong tai, trong lòng mỗi người.

Bốn thần tướng với dáng vẻ cao lớn uy mãnh chậm rãi bước ra từ phần đông người dân vây quanh. Ở chính giữa thì có một người đeo mặt nạ xanh, răng nanh nhọn hoắt chìa ra, con mắt thì trợn lên, có vẻ dữ tợn nguy hiểm, đây chính là Kim Cương Hộ Pháp tối sùng bái của Mật Tông. Bộ trang phục rộng dài, pháp khí cực đại, thân hình to lớn. Ở xung quanh người đeo mặt nạ xanh là ba hộ pháp khác với tướng mạo khác nhau. một vị là nữ hộ pháp Phật giáo là đại diện cho sự tốt lành an vui của tất cả Phật Bồ Tát, Thiên nữ Đại Cát Tường; vị thứ hai có địa vị cùng sự thần thông tương xứng với Thiên nữ Đại Cát Tường; vị thứ ba là Đại Hắc Thiên hộ trì người tu hành, thỏa mãn đầy đủ tiền tài.

Bốn vị đại thần chuyển động tuy rằng thong thả cũng không phải có nhiều mặt nhiều tay, ở xung quanh có các tăng nhân niệm chú, ma nữ cùng võ sĩ bốn hướng hầu hạ, như cũ luôn có vẻ uy phong lầm lẫm, khí thế hào hùng.

Niệm chú sư là cao tăng đắc đạo, mặc cả thân thuần một váy dài sắc hồng cùng áo cà sa, áo khoác lụa hồng sắc, ngực đeo châu. Tay phải cầm Pháp trì, tay trái cầm cầu kích trống. Niệm chú sư vì giáng yêuthuật sĩ nên trang phục tương đối sặc sỡ, mũ đội cũng là lông vũ dài, cầm trong tay pháp linh, cùng tiếng trống đung đưa. Hai tăng nhân khác thực hiện vũ đạo đặc biệt của người Bác Ba cứ ba bước liền thay đổi cước bộ cơ bản, lấy việc nhấc chân xoay quanh làm chủ, động tác vững vàng, thong thả thong dong, tràn ngập thần bí đoan nghiêm.

Mà sự tương phản ở đây là vũ đạo của ma nữ cùng võ sĩ giữ trận. Ma nữ nguyên bản là hồn phách ma quỷ, ác quỷ ăn thịt người, mặc dù bị Pháp vương hàng phục trở thành thần hộ pháp, nhưng hiện giờ một đám nhóm ma nữ như cũ có tướng mạo quái vật. Các nàng giương nanh múa vuốt cuồng hô loạn vũ, khiến người người không dám xem. Các võ sĩ ai nấy uy vũ hùng tráng, đầu đội mũ sắt, người mặc giáp, cầm trong tay đao kiếm cung tiễn, sải bước khiêu xoay tròn làm chủ vũ đạo, tạo ra các động tác nổi bật như bắn như chém thể hiện sự dũng mãnh cùng uy hiếp cường đại.

Hình ảnh hiện ra trước mắt so sánh với ở thế kỷ hai mươi mà nói thì vũ điệu trong pháp hội Đông Quý có rất nhiều sự khác biệt, nhưng về cơ bản thì chủ thần vũ điệu kim cương hộ pháp đều hấp thu tương quan giáo lí của Tát-ca phái.

“Heo ngoan, thích xem sao?” Tán Bố Trác Đốn thừa dịp lực chú ý của mọi người đều dừng ở vũ điệu trước quảng trường, hơi hơi nghiêng đầu hướng La Chu ngồi ghế thấp bên trái thấp giọng hỏi, tay trái cũng như lơ đãng khoác lên vai phải của nàng.

La Chu tham gia pháp hội hôm nay với thân phận là thị nữ bên người của Vương, vì thế nàng được phép ngồi ghế hầu hạ Tán Bố Trác Đốn. Mà ở đây có hơn mười vị tước chức quyền to cũng có ghế bên cạnh để cho thị nữ bên người như nàng tùy thời hầu hạ, cho nên cũng không có vẻ gì đặc cách cả. Chính là đầu gối nàng được đặt thêm cái đệm đặc biệt êm dày, tuy không được đeo bao tay nhưng giấu ở trong túi áo là ấm lò nàng lặng lẽ giấu, hơi ấm trong tay áo dào dạt làm hồng cả bàn tay.

Ban đầu nàng xem được quá mức nhập tâm, cũng không có nghe được Cầm thú Vương hỏi gì. Cho đến khi vai phải đột nhiên bị lực niết đến đau mới giật mình hồi tỉnh lại. Trong lòng rùng mình lập tức quay đầu, có chút sợ hãi lại có chút mờ mịt nhìn Cầm thú Vương. Hỏng rồi, đôi mắt uy nghiêm lợi hại như chim ưng của Cầm thú Vương có chút hờn giận, khuôn mặt lạnh lẽo như có thể đóng băng nước, chẳng lẽ vừa rồi nàng tập trung quá nên bỏ ngoài tai mệnh lệnh của hắn?

Chỗ hàng ghế đầu ngoài cùng của các Lạt ma tước chức quyền to ở phía trước đều đặt một cái bàn. Các Lạt ma khoác áo đỏ thẫm, trên bàn bày sách kinh Phật, trong suốt quá trình biểu diễn vũ điệu bọn họ đều hai tay chắp lại thành chữ thập, cụp mắt còn trong miệng thì không ngừng mà tụng kinh văn. Mà trước mặt nhóm quyền quý thì trên bàn bày đồ ăn, có thể tùy thời tùy ý dùng.

Nàng cân nhắc một lúc rồi run sợ hỏi thử: “Vương… Vương muốn ăn cái gì sao?” Vừa nói xong chỉ thấy sắc mặt Cầm thú Vương càng thêm lạnh đi vài phần. Nhất thời, tim trong lồng ngực càng không yên bất an, cổ họng buộc chặt phát đau, đôi mắt nhìn thẳng Cầm thú Vương, cũng không dám mạo hiểm mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Tán Bố Trác Đốn thấy nàng sợ hãi hoang mang hoảng sợ, khẩn trương co rúm lại, một bộ dáng như on thú nhỏ bị bức đến đường cùng trông vô cùng đáng thương, buồn bực trong lòng không khỏi dần dần sinh ra vài phần buồn cười cùng trìu mến, khó được tốt tính lập lại một lần câu hỏi lúc nãy: “Thích xem sao?”

La Chu lại choáng váng vài giây mới phản ứng được câu hỏi của Cầm thú Vương, hoảng hốt gật đầu không ngừng: “Đúng… Thích xem, thích xem.” Dừng một chút, nàng lại chân chó nói thêm một câu, “Ta đời này cũng chưa xem qua vũ điệu đẹp mắt như thế này, cám ơn Vương đã mang ta đi xem.”

“Mới sống được hai mươi năm, cũng có thể nói đời này sao? Muốn vỗ mông ngựa cũng không ra thể thông gì.” Tán Bố Trác Đốn cúi đầu cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa vai của nàng nói, “Heo ngoan, vũ điệu càng đẹp mắt còn ở phía sau nữa kìa. Ngươi không phải muốn nhìn đến ba bảo vật trong chùa sao? không lâu chút nữa sẽ đến lượt Liên Hoa pháp vương mang nó ra.”

“thật sự sao?!” La Chu kinh ngạc hỏi lại, trong lòng nhất thời nổi lên tò mò, đôi mắt to nhìn một lượt chỗ các Lạt ma ngồi tìm kiếm. Liên Hoa pháp vương là một trong những nhân vật truyền kỳ của Cổ Cách. hắn sẽ một mình xuất hiện trong vũ điệu pháp hội lần này sao? Trách không được nàng nhìn mãi vẫn không thấy ai trong số các Lạt ma ngồi ở đó có cảm giác phù hợp của một Liên Hoa pháp vương a.

Tán Bố Trác Đốn cười nhẹ, ánh mắt chuyển hướng: “Thần phật dĩ nhiên hạ phàm, yêu ma bị hàng phục, chúng sinh thành kính dâng tế phẩm.” Giọng nói từ tính tiết tấu chậm rãi cùng ý nghĩa của lời nói giống như hắn đang hát vậy, hắn thản nhiên cười nhưng cũng là lạnh nhạt đến lãnh khốc.

La Chu vì sắp được thấy Liên Hoa pháp vương cùng báu vật năm phật quan mà hưng phấn nên cũng không nhận thấy được trong giọng nói của Tán Bố Trác Đốn chứa đầy sự lãnh khốc, càng không có phát hiện đôi mắt kia dừng ở trên người nàng như thổi một làn gió tuyết lạnh thấu xương như vực sâu khôngđáy.

Lúc này đã có rất nhiều dân chúng Bác Ba gia nhập vũ điệu lên đồng trước quảng trường, thần cùng người, ma cùng yêu đan vào nhảy múa vui mừng, trong sân không khí dần dần chuyển từ đoan trang nghiêm túc thành nhiệt liệt sôi động, ngay cả tiếng trống cũng dần dần trở nên dày đặc hơn nhanh hơn.

Đột nhiên, một tiếng hét dài hùng hậu phá tan tiếng trống dày đặc vui thích kia, sàn nhảy sôi động đột nhiên ngưng trệ, ai cũng như nhau dừng lại mọi hoạt động, tiếp theo đó là đám người trên sân giống như thủy triều hướng bốn phía quảng trường lui lại. Bốn vị cùng tăng nhân niệm chú, ma nữ cùng võ sĩ chia ra đứng ở các góc Đông Tây Nam Bắc của quảng trường.

Tiếng chuông thanh thúy nổi lên từ khắp nơi, đó là âm thanh tuyệt vời khiến tâm trí thư giãn. Hai hàng tăng nhân cấp cao khoác áo lụa hồng sắc tay trái cầm pháp linh, tay phải cầm kim cương xử của Tát-ca phái nối đuôi nhau đi ra hướng tới quảng trường vững bước đi tới. Đội ngũ ở giữa có tám tăng nhân nâng một cái bồ đoàn ngũ sắc rất lớn, đi phía trước bồ đoàn là một con trâu đen với cặp sừng trên đỉnh đầu, đi cạnh bên hai cánh là một con báo tuyết khoẻ mạnh cao quý, mà đi sau bồ đoàn là một chó ngao xám bạc to lớn dũng mãnh.

Ở trên chính giữa bồ đoàn đặt một ngai hoa sen vàng cực đại, ngồi giữa ngai vàng đó một gã đầu đội năm phật quan ngà voi, người mặc áo khoác giả hoàng, ngồi xếp bằng, hay tay kết ấn ngồi thiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio