Sau khi Liên hoa Pháp vương vượt qua lẽ thường dùng phương thức thần kỳ đốt cháy đóa hoa sen trêntấm thảm, thân thể hắn lập tức ngồi ngay ngắn lại như tượng thạch một lần nữa ở trên đài sen. Đôi mắt đỏ tím hơi khép, ngón tay thon dài không nhanh không chậm lần tràng hạt, cánh môi tuyệt mỹ nhẹnhàng khép mở, tựa hồ đang niệm tụng điều gì, chỉ là âm thanh tụng kinh đã bị át đi bởi âm thanh vui mừng của dân chúng xung quanh.
Bởi vì cắn môi quá mạnh mà nàng nếm thấy vị nhàn nhạt tanh ngọt của máu, La Chu dùng hết ý chí mới miễn cưỡng chống đỡ chính mình. Nhìn quanh mình chỉ thấy khuôn mặt không nóng không lạnh của đám tăng nhân, khuôn mặt sung sướng và vũ điệu sôi động của người dân, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình không hợp với khung cảnh ở đây. Mà trên thực tế, nàng cũng đúng là một hòn đá nhỏ rơi vào nhầm thời không.
“Vương, ta muốn … ta muốn đi tiểu!” Nàng đột nhiên thu lại tầm mắt, tay lôi kéo áo bào của Cầm Thú Vương, ngửa đầu nhìn hắn rồi trưng ra bộ mặt kiên định cầu xin.
Tán bố Trác Đốn đổi hướng nhìn, hắn nghiêng người nhìn xuống nàng. hắn híp lại đôi mắt chim ưng thâm thúy nhàn nhạt, một chút cảm xúc cũng nhìn không thấy. Thẳng đến khi La Chu sắp không ngẩng nổi cổ được nữa mà gục đầu xuống thì hắn mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Tìm một tăng nhân nào đó hỏi khu vực đi vệ sinh, đừng để bị lạc đường, đi nhanh về nhanh.”
“Dạ.”
La Chu cúi đầu nhẹ nhàng đáp rồi khiêm tốn chậm rãi đứng dậy từ ghế rời khỏi. Mới vừa đi xuống khan đài, nàng liền nhanh chân chạy dọc theo con đường cho đến khi nhìn thấy vô số Phật tháp đứng sừng sững thì đâm đầu theo đó mà chạy tới, ý đồ của nàng là mau chút rời xa cái thế giới mà nàng không thể hòa nhập được này. Ngẫu nhiên có vài người tỏ ra ánh mắt quái dị khó hiểu nàng gặp người gặp thoáng qua từ quảng trường ra, thì thân ảnh lộ ra kinh hoàng vội vàng của nàng cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
trên cái đệm mềm năm màu nằm lẳng lặng một cái lò sưởi tay hình uyên ương màu vàng nâu bị chủ nhân bỏ quên, mùi hương thanh nhã thoát tục thoang thoảng tỏa khắp ở trong không khí lạnh buốt, bất đắc dĩ mà hòa cùng làm một với cái lạnh lẽo đó.
Tán bố Trác Đốn nhìn một lát, ánh mắt càng sâu. hắn hơi cúi người, duỗi bàn tay tôn quý ra nhặt lên ấm lò sưởi tay thơm ngát ấy. Lò sưởi tay mặt ngoài thì ấm áp dễ chịu, mùi hương thanh nhã thoang thoảng có thêm chút hương thơm mùi vị ngọt ngào của trà xanh.
Heo không phải người Bác Ba, không thờ tín ngưỡng Phật giáo, muốn nàng giống như các tín đồ Bác Ba vui mừng cùng nhảy múa tham dự hiến tế là không được, không nên quá nghiêm khắc cưỡng ép. Cho nên, cho dù biết rõ khi thực hiện việc hiến tế hẳn hắn cần phải chuyên tâm, nhưng lúc tăng nhân cắt tế phẩm hắn vẫn là liếc mắt xem biểu cảm của nàng.
Quả nhiên, cái trán của nàng che kín bởi một tầng mồ hôi, vốn là sắc mặt không tốt nay lại càng trắng bệch không còn giọt máu. Hàm răng cắn vào môi dưới, cánh môi non mềm xuất hiện vài giọt máu đỏ thẫm. Thân thể mảnh khảnh hơi run rẩy tùy lúc đều có thể ngất đi. Nhưng mà tầm mắt của nàng lại giống như chịu sự lôi kéo của một lực lượng nào đó, không lệch đi đâu mà đặt ở giữa quảng trường. Thẳng cho đến khi đóa hoa sen năm màu bị đốt cháy, tầm mắt nàng mới dần dần mà buông ra.
Nếu không phải ngồi ở giữa khán đài chịu sự chú ý của hàng ngàn hàng vạn con mắt, hắn đã sớm duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực, dùng áo bào bao lấy nàng, làm nàng an tâm mà dựa ở trong lòng hắn. Ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt ngoài lò sưởi bị ướt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹnhàng miêu tả cặp uyên ương, Mắt đại bang mang chút khó chịu cùng ác ý hướng về phía Liên hoa Pháp vương trên bảo tọa.
Muốn trút giận thì nên trút giận thánh sơn Liên hoa Pháp vương, bởi vì hắn dùng bí thuật lên đôi mắt của heo nhỏ, cưỡng ép nàng phải xem hiến tế từ đầu đến cuối. Bạch Mã Đan tăng, heo nhỏ bất quá là một cái nữ nô ti tiện nhỏ nhoi mà thôi, nếu coi thân thể nàng là liên nữ chi tướng thì cũng không phải là có một không hai. Ngươi, vì cái gì muốn đánh chủ ý lên nàng đây?
nếu mình hiểu không nhầm thì ý chỉ bạn La Chu của chúng ta có thân thể có thể hỗ trợ cho các anhzai tu luyện a.
Khóe môi của Tán bố Trác Đốn gợi lên một đường cong lạnh lùng, đôi mắt chim ưng tỏa ra hàng vạn sát khí, ngón trỏ nhẹ gõ gõ ấm lò sưởi trong tay còn người thì rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Có thể nhìn trộm đến thế giới hồn mắt thì hẳn là một người rất thú vị đi. Vương nếu tìm được, thỉnh đem tế phẩm đó hoàn chỉnh không chút sứt mẻ mà tặng cho ta.”
hắn đột nhiên nhớ tới sau khi chiến thắng Phổ Lan trở về vương thành ngày đó, ngay khi trở về đến cung thì nghênh đón hắn là Bạch Mã Đan tăng và những lời hắn nói.
Chẳng lẽ heo nhỏ chính là người có thể nhìn trộm đến thế giới hồn mắt đó?! Trong lòng sợ hãi cả kinh, ánh mắt trầm trầm dừng ở trên vật tế phẩm máu me chảy đầm đìa giữa quảng trường kia, hắn nhớ lúc ấy tựa hồ có đáp lại với Bạch Mã Đan tăng một chữ “Được”.
Kỳ thật lấy quan hệ của Bạch Mã Đan tăng cùng hắn mà nói, đem heo nhỏ đưa cho Bạch Mã Đan tăng mượn mấy ngày cũng không phải là không thể. Nhưng nếu là cuối cùng heo nhỏ biến thành một đống hiến tế máu chảy đầm đìa như vậy thì hắn thà rằng nuốt lời hứa và đắc tội Bạch Mã Đan tăng cũng tuyệt không đem nàng đi hiến tế như vậy.
Thuần khiết xử nữ mới có thể trở thành tế phẩm hiến tế, chỉ cần sớm một chút khiến heo nhỏ từ trong ra ngoài đều nhiễm hơi thở cùng dấu vết của hắn thì nàng liền đánh mất tư cách trở thành tế phẩm a. hắn cũng không cần lo lắng Bạch Mã Đan tăng sẽ sử dụng thủ đoạn từ trong tay hắn cướp đi nữ nô hắnthích này.
Phân cách nham hiểm-ing
“Ác ── ác ──”
La Chu mới vừa chạy vội tới tòa Phật tháp bên cạnh, cục nghẹn ở trong cổ co rút liền không thể áp chế thêm nữa. Nàng vội vàng tìm cái góc hẻo lánh khom lưng ói mửa kịch liệt.
Đồ ăn buổi sáng bị Cầm Thú Vương đút cho tiêu hóa cũng gần xong nên nàng chỉ có thể nôn ra toàn nước dịch vị. Sau khi nôn xong, dạ dày cùng cổ họng vẫn không ngừng co rút, thỉnh thoảng nôn khan khó chịu.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, nôn ọe đến nước mắt ứa ra, gân xanh nổi bật trên nền da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch chuyển thành đỏ tím.
“Ha ha, con thỏ trắng nõn không xem nổi màn hiến tế máu me đó sao?”
Vẫn đang cần mần nôn ọe đến long trời lở đất thì sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh trêu đùa của nam nhân tà ác mỹ lệ.
Nàng cả kinh, nhanh chóng mà lau nước mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn.
Đứng ở trước mặt chính là một nam nhân cường tráng mặc trang phục rất đỗi bình thường của người Cổ Cách, hắn cùng đại đa số người Bác Ba khá giống nhau đều có một khuôn mặt ngăm đen phiếm hồng, cái mũi cao thẳng to rộng, cặp mắt hiện ra sự quỷ quyệt xảo trá như là con sói đói thấy con mồi ngon vậy.
“Ta là thị nữ của Vương.” Nàng cảnh giác mà nhìn nam nhân, chậm rãi ngồi dậy. Nàng chẳng qua là chịu không nổi màn hiến tế máu me tàn nhẫn nên muốn chạy đến chỗ không có ai mà ói thôi vì sao liền đụng phải người xấu cơ chứ?
“Ngươi vẫn luôn ngồi quỳ ở bên người Cổ Cách Vương, ta đương nhiên biết ngươi là thị nữ của hắn.” Nam nhân cười hắc hắc, bước thêm tới gần nàng hơn.
La Chu hoảng hốt, vô ý thức mà lùi về sau, thiếu chút nữa dẫm phải bãi nôn của chính mình phun ra a.
“Ngươi ngươi không phải người Cổ Cách!?” Chỉ có người từ ngoài đến mới có thể nói điều bất kính như vậy để tùy ý đàm luận về Cầm Thú Vương.
“không phải.” Nam nhân không hề có ý định che giấu, đưa ra đáp án vô cùng dứt khoát, khóe môi nhấc lên tỏ vẻ dữ tợn, “Ta đang lo không có biện pháp để xuống tay với Cổ Cách Vương, ngươi liền chạy tới a.”
“Ta chỉ là một thị nữ hèn mọn!” âm thanh kêu lên tuy rằng ở nơi trống trải không người có vẻ dị thường bén nhọn, lại không xuyên khỏi bức tường chùa dày nặng, hành lang khúc chiết gấp khúc, truyền khôngđến nơi xa xa bên kia đang vui mừng ca hát.
“Cũng là thị nữ có thể khiến vị vương giả tàn khốc hỉ nộ thất thường lộ ra mỉm cười ôn nhu.” Nam nhân cười ha ha tiếp lời, ánh mắt của y tàn nhẫn nhíu lại, vươn tay muốn tóm La Chu.
Mẹ nó, hắn muốn bắt nàng làm con tin a!
Trong lòng La Chu hung hăng mắng chửi, nhưng vẫn không quên nhanh tay nhanh mắt mà nghiêng người né tránh cánh tay giơ ra muốn bắt của nam nhân trước mặt. Cơn gió lạnh thổi qua đầy mùi vị tanh tưởi của dê bò, thừa dịp hắn chưa kịp thu mình sau cú vồ hụt, nàng không ngừng chạy thật nhanh hướng về sâu bên trong tòa tháp.
Nàng tuy có chút kỹ năng phòng thân nhưng đối mặt với một nam nhân Bác Ba dũng mãnh lại khó có phần thắng. Nếu là chạy về hướng quảng trường, lấy sức đôi bàn chân của nàng mà nói, không đến mười mét liền sẽ bị nam nhân đó bắt được. không bằng được ăn cả ngã về không mà hướng tòa tháp chạy đến, mượn địa hình Phật tháp mà trốn hắn, như vậy có thể may mắn mà tìm cơ hội đánh lén liền càng tuyệt vời hơn.
Nam nhân sau cú vồ hụt không trúng có chút thẹn quá hóa giận. Xoay người nhìn nữ nhân không có như hắn dự đoán sẽ chạy về hướng quảng trường mà ngược lại rất linh hoạt nhạy bén chui vào sâu trong tòa tháp, trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
không nghĩ tới thị nữ hèn mọn này cư nhiên vẫn là một nữ nhân giảo hoạt gặp nguy không loạn. Đúng là một thị nữ nho nhỏ không đáng để hắn lưu tâm bắt giữ nhưng nàng lại là thị nữ có thể khiến Cổ Cách Vương lộ ra ôn nhu tươi cười, vậy nên rất đáng giá để hắn bắt đi.
hắn rút ra đao bên eo, bước đi vững vàng từng bước hướng vào bên trong tòa tháp.
Đối phó với nữ nhân chạy trốn thì biện pháp tốt nhất chính là chém thương hai chân nàng