Lê Thị Tường Ly, một nữ sinh ưu tú của Trung học phổ thông Ước Mơ. Chẳng nổi trội như hot girl bậc nhất Lê Gia Linh, chẳng xinh đẹp như thiên thần Hoa Anh Thảo, chẳng tài giỏi như thiên tài Nguyễn Quỳnh Châu, nhưng Ly với biệt danh thiên lôi lại có nhiều nét đẹp riêng về cả ngoại hình lẫn cá tính.
Chuẩn mực của cái đẹp là làn da trắng bóc lòng trắng trứng gà nhưng Tường Ly lại sở hữu nước da mang theo màu của nắng. Con gái không nên cao quá, lùn lùn xinh xinh một tí như Thảo và Châu thì mới dễ có người yêu, nhưng Ly thì không, chiều cao của Ly sánh được bằng với các bạn nam bình thường trong lớp với con số lên đến m, trong khi Châu chỉ cao m và Thảo là m. Chính vì vậy, mỗi khi đi cạnh Ly, Thảo Châu giống như chim con cần chim mẹ bảo vệ. Nhiều khi người ta còn nghĩ Ly mới là chồng của Thảo và Châu chứ không phải kiếp vợ lẽ, lí do đơn giản vì Ly biết võ, ngoại hình đến tính cách đều ra dáng một soái tỉ xinh đẹp Đứa nào bố láo động vào bạn chị, chị chém chết không tha.
Vậy nhưng, mấy ngày nay, Ly rất lạ, mềm nhũn như cọng bún thiu, vẻ cứng cáp mọi ngày của Lê Thị Tường Ly bỗng vụt bay theo gió. Trong giờ học, Ly cứ lẩn mẩn nhìn ra ngoài cửa đến cái mức mà mỗi khi cô giáo Anh gọi trả bài, Ly đều ngơ ngác đứng lên như kẻ mất hồn. Luôn là con cưng của cô Anh vì Ly là người học giỏi Anh nhất lớp, giờ đây không ít lần Ly làm cô thất vọng.
...
Dạo này, không ít lần Châu và Ly canh Tuấn Anh đi qua Thảo, cố tình đẩy mạnh hai đứa Lợn và Phượng Hoàng vào nhau, thậm chí là có lúc Thảo bị đẩy một phát suýt gã chổng vó vào nhà vệ sinh nam, nhục cả mặt! Đẩy vào người crush đúng là sướng, nhưng mà lộ liễu vl.
Một lần Tuấn Anh vay của Châu k mà đòi mãi không trả, luôn mặt dày nói là bố mày đéo có tiền, kèm theo một slogan quen thuộc:
- Mày cho tao vay là mày ngu rồi, lần sau đừng cho tao vay nữa!
Mẹ kiếp, Vương Tuấn Anh không biết đã nói câu đấy với bao bạn trẻ nhẹ dạ cả tin, đâu phải nó không có tiền giả, nó là cố tình quỵt trắng trợn để trêu ngươi Châu chứ còn gì nữa, mới hôm trước thấy cầm mấy tờ polime xanh mới tinh mà có k cũng đéo chịu trả.
Nay thấy Tuấn Anh vừa xuống căn tin mua một cây xúc xích rán thơm phức dưới căn tin mang lên lớp, Châu ngứa mắt quá, lên cơn phá đám. Chợt nhớ đến cái vụ tham quan năm trước, Tuấn Anh nhờ Thảo bóc xúc xích ăn liền hộ, tiện đang đứng bên cạnh Thảo, Châu đẩy mạnh Thảo ngã dúi dụi lên người "Tanh Phượng Hoàng". Hai đứa ngã dập mặt xuống đất, que xúc xích cũng bay theo trọng lực rơi xuống sàn một cách xót xa. Tuấn Anh cay đắng rít lên:
- Mẹ!!! Chó má súc vật!
Tuấn Anh quen thói chửi bậy khó bỏ, không phân biệt nam nữ, cứ cáu là chửi vô mặt người ta. Giờ là đang chửi Thảo làm cậu bị ngã chứ Tuấn Anh đâu biết Châu mới là nguyên nhân thực sự.
Thảo cũng hú hồn chứ bộ, tại Châu bất ngờ đẩy, Thảo thường thường đã nhẹ cân, gầy chỉ bằng que tăm, Châu đẩy mạnh phát là đủ ngã túi bụi.
Cũng vào lần tham quan năm trước, Minh đèo Thảo trên con xe đạp cho thuê ở Sun World, Minh ngã đè lưng lên người Thảo. Nhưng giờ Thảo ngã vào Tuấn Anh là ngã úp người xuống, tiếc là Tuấn Anh cũng ngã úp xuống hôn đất chứ chẳng phải ngửa người lên trời, không có tí trữ tình lãng mạn nào như trong ngôn tình.
Bị một vật thể lạ nằm trên lưng, Tuấn Anh cựa quậy ngúng nguẩy:
- Cút! Đcmm, nứиɠ à?
Thảo luống cuống đứng dậy, phủi phủi váy. Chết tiệt, may là không bị hớ hênh. Hoa Anh Thảo người ngợm mảnh mai bé bé xinh xinh nhưng vòng nào ra vòng nấy, chính vì dậy thì sớm hơn các bạn nên cả dáng người đến khuôn mặt cũng hoàn thiện hơn, nhìn Thảo bây giờ như đang trong thời thiếu nữ độ tuổi xuân sắc mười bảy mười tám.
Tuấn Anh bật dậy, ê ẩm ôm lấy thân mình, suýt suýt xoa xoa:
- Mẹ! Đau vãi linh hồn, đéo hiểu người hay lợn nữa, đi đứng mắt để sau gáy à?
Thảo đứng chôn chân tại chỗ, giờ nói xin lỗi cũng không đúng mà chửi lại cũng không nên. Một con bé mít ướt mong manh như Thảo nghe Tuấn Anh nói mấy câu phũ phàng thôi là mắt rơm rơm muốn khóc rồi. Người ta là con gái mà, không thương thì thôi còn nặng lời. Vương Tuấn Anh bao giờ cũng thế, chỉ chửi cho sướng mồm mà không chọn lọc đối tượng chửi, nhiều lúc nói năng cộc cằn mà không biết rằng mình đã vô tình làm một đứa con gái tổn thương. Đúng là cái thằng tính đàn bà, không ga lăng phong độ gì cả.
Mặt Thảo sưng lên như bị cả tổ ong bâu vào đốt, nước mắt chực trào dâng, hậm hự lườm Tuấn Anh bằng con mắt căm thù. Thanh niên nào đấy ngã úp người xuống đất đã đau đầu, đau chân, đau bụng, đau lưng thì chớ, mất cả một cây xúc xích to đùng rồi còn bị gái lườm, tức tối chửi thêm phát nữa cho bõ ghét:
- Khóc khóc cái củ cải, suốt ngày khóc, lêu lêu đồ mít ướt, lêu lêu!
- Im mồm!
Thảo quát lên, chưa bao giờ bức xúc với Tuấn Anh như bây giờ. Tất cả là tại con dở hơi Nguyễn Quỳnh Châu ý, tự nhiên đẩy người ta vào crush làm quái gì, thừa hơi à, ai mướn? Châu với Tuấn Anh, cô cháu mất dạy y hệt nhau, không khác gì cả.
Châu ở góc bên kia chứng kiến, thầm ôm miệng chất vấn bản thân. Đây không phải chuyện vui đáng xảy ra, nhưng mà thấy hai đứa kia cãi nhau mà Châu thấy cứ rộn ràng sao sao ấy, tính cà khịa nó ngấm vào bản chất rồi biết làm sao bây giờ.
Thảo hất váy giậm chân bỏ đi chỗ khác, ấm ức tức tưởi lên cơn khó ở, gặp ai cũng ngứa mắt.
Châu thấy thế sự khá căng, không dám đùa dai, đợi vào tiết Toán quay ra hẩy hẩy thằng Tuấn Anh bên cạnh:
- Mày không nên làm thế đâu, con gái dễ bị tổn thương lắm.
- ...
Tuấn Anh đang làm bài tập, nghe Châu nói chả hiểu gì, gãi đầu nhăn mặt:
- Là sao? Tao đã làm gì sai?
- Ngu thật ý, mày lớn tiếng với con gái là không đúng rồi!
- Ơ? Bố mày lớn tiếng với ai?
Châu bất lực với sự ngu ngơ của Vương Tuấn Anh. Cái thằng cha này lớp rồi chứ bé bỏng gì mà cứ trẻ con như vậy mãi, cái khuôn mặt đẹp trai nhưng baby đã đành, tính nó còn ngơ mà ngơ thật sự cơ. Ngoại trừ điểm nhà giàu, đẹp trai, học lực tương đối và cái tài đánh nhau chửi thề ra thì có cái mống lí do gì để Hoa Anh Thảo thích một thằng như thế?
Châu lắc đầu nhìn Tuấn Anh, lực bất tòng tâm thở ngắn dài:
- Không những ngu mà mày còn óc chó nữa, mày chửi sa sả con Thảo cách đây chưa đến phút, giờ mày còn hỏi ngây thơ như thế, thèm dép rồi phải không?
- Tao chửi nó thì liên quan đéo gì tới mày? Chim lợn nó vừa thôi!
- Nhưng mày không thấy mày bị quá cục súc với con gái à?
- Mày là cô tao, đéo phải mẹ tao nên đừng lên mặt dạy đời, ok? Tao chửi con Thảo thì kệ mẹ tao, sao tao lại không được chửi?
- Ơ nhưng mà nó thích mày mà!
- ...
Châu nói xong nhận ra mình bị hố, mười mấy năm tồn tại trên trần thế chưa bao giờ Nguyễn Quỳnh Châu lại lầm lỡ nói ra một câu tai hại như vậy. Thật ra, vì cái tính bao đồng của mình mà Châu từ lâu đã muốn nói với Tuấn Anh rằng Thảo thích nó, nhưng vì Thảo không cho tiết lộ nên Châu không dám phạm thượng. Cái suy nghĩ muốn nói cho Tuấn Anh nó đã quanh quẩn thường trực trong đầu Châu từ lâu rồi rồi, giờ nó sẵn trào ra thôi.
Cái câu nói ấy làm Tuấn Anh đang chửi sung cũng phải lặng người, câu nói ấy vừa có chút vô tình nhưng có cả sự cố ý. Vô tình vì Châu không muốn sống hộ Thảo, cố tình vì tư tưởng của Châu khác Thảo: thích một người thì nên nói cho người ta biết.
Nguyễn Quỳnh Châu từ trước tới nay, chưa từng có suy nghĩ nào giản đơn.
Tuấn Anh kiểu không tin nổi vào tai mình, nhíu mày khẽ hỏi:
- Mày vừa bảo gì á?
- Tao đùa đấy, con Thảo không thích thể loại như mày đâu.
- Mẹ! Làm bố mày tưởng thật, hú hồn con chồn. Nhưng mà tiếc thật, tao vừa đẹp trai vừa tài giỏi xuất chúng, người bình thường không thích hơi lạ. Nhưng mà riêng con Thảo ấy thì chắc đéo thích tao đâu, vì nó làm gì bình thường. Tao quý nó nhưng để thích thì cho tao cũng không thèm, con gái gì mà hở tí là khóc, õng a õng ẹo như con ất ơ, đã thế còn đần, được mỗi cái mặt xinh.
Tuấn Anh tự mãn cười khanh khách, lỡ miệng cười to quá, lại còn ngồi ngay bàn một, tiếng cười của cậu ta lọt ngay vào tai cô Thu đang giảng bài. Cô Thu dừng lại, lập tức bắt nó đứng ra góc xó. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù dạo gần đây Vương Tuấn Anh có học giỏi lên rõ rệt thì nó vẫn là một thằng lắm mồm không có thuốc chữa, ngồi ngay bàn đầu cạnh Châu còn ba hoa bốc phét được nữa thì cô Thu bó tay rồi.
Ở dưới, Châu chống cằm suy tư. Nếu Thảo nghe được những gì Tuấn Anh nói, liệu nó có buồn không? Hai má lúm đồng tiền của nó có còn hiện lên trên má được nữa không? Có còn tâng bốc crush được thêm một câu nào nữa không? Thằng phượng hoàng đấy là một con phượng hoàng gãy cánh có một không hai, con trai nói xấu con gái là chuyện vô duyên nhất trên đời này. Cái loại người này tốt nhất không nên u mê đến ngây ngốc như Hoa Anh Thảo.
Nghĩ lại, Kim Bảo Huy Minh lạnh lùng với tình cảm của Châu là thật, nhưng thằng oắt nóng nảy chỉ biết nói những lời khó nghe như Tuấn Anh, nếu biết chắc chắn Thảo thích nó, nó sẽ tuôn ra những câu từ như nào nữa đây? Nếu từ chối tình cảm, Vương Tuấn Anh sẽ còn phũ phàng đến cỡ nào?