Để chuẩn bị cho ngày /, lớp nào cũng rộn rộn ràng ràng, sáng tối tất bật. Chỉ còn gần hai tuần nữa thôi sẽ diễn ra Đại hội / - ngày hội diễn ra những cuộc thi và sân chơi bổ ích cho những học sinh ưu tú tài giỏi của Trung học Cơ sở Ước Mơ.
Theo như kế hoạch dự định, đại hội sẽ diễn ra vào buổi sáng thứ bảy với ba phần chính, bao gồm nhiều tiết mục văn nghệ hát múa kịch đặc sắc giữa học sinh và thầy cô. Phần được chờ đón nhất là cuộc thi Cặp đôi Mơ Ước - Thời trang và phong cách. Mỗi lớp bắt buộc phải chọn ra một cặp trai tài gái sắc có ngoại hình xinh đẹp, chọn ra những phong cách đặc biệt nhất, sau đó cặp đôi sẽ catwalk theo lối đi từ sân khấu xuống trung tâm sân trường.
Hiển nhiên, ứng cử viên sáng giá nhất của A là Hoa Anh Thảo, luôn luôn là Hoa Anh Thảo. Mỗi tội, trai đẹp đầy rẫy trong lớp quá nhiều, mà toàn hàng cực phẩm đẹp ngang ngửa nhau, bảo chọn ra e là không dễ.
Tuấn Anh xông xáo nhố nhăng chạy lăng xăng vào lớp, hiên ngang đứng trên bục giảng, cầm cái gậy sắt mới lụm vặt ở đâu giơ lên kêu gọi mọi người:
- Anh em mình đăng kí mấy tiết mục đê!
Chưa ai kịp tán thành hay phản bác, Tuấn Anh lại nhí nha nhí nhố cầm que sắt lên vung vẩy tiếp:
- Tao sẽ lên đấy hát, tao sẽ toả sáng trước toàn thể dân Ước Mơ, Vương Tuấn Anh hát hay đẹp trai siêu sao A is the best!
Ở dưới lớp thi nhau nôn nôn oẹ oẹ, có thằng hẩy mũi khinh bỉ:
- Mày hát gì? Hát bô lê rô hay nhạc thiếu nhi?
Tuấn Anh giơ gậy sắt lên, doạ nạt thằng nhóc vừa lên tiếng kia, cậu ta lại vung vẩy cây sắt lên không trung, tự cao tự đại:
- Hát thì tầm thường quá, giờ đang hot cái kiểu nhảy hip hop ế, hay nhảy nhạc Kpop nhể? Thế mới xứng tầm Tanh Phượng Hoàng.
- Phượng Hoàng gãy cánh ý!
Tuấn Anh càng tự cao bao nhiêu thì bọn bên dưới càng cà khịa bấy nhiêu, nhưng mà vui. Cái kiểu boy cute hay tự mãn như Tuấn Anh là thành phần gây cười nhất của A, chẳng trách sao lắm gái theo. Anh giai đây không có thú vui tán gái như Minh, bù lại cái mặt tiền của anh chính là nam châm hút gái sẵn rồi, không tán ai thì thôi chứ đã tán là gái đổ nườm nượp không thua kém gì Minh nhé.
Thảo mới mua được túi bánh tráng trộn siêu to dưới căn tin. Trời ạ, chỉ cần bỏ ra nghìn thôi là có dư dả một đống bánh tráng, thêm hai quả trứng cút, một chút xoài xanh và nắm bò khô, trộn lên thì ngon tuyệt cú mèo. Nhắc đến cái vị sa tế ngấm vào bánh tráng thôi lại thấy thèm.
Túi bánh tráng vô tình đập thẳng vào mắt Tuấn Anh, lửa trong con phượng hoàng từ từ trỗi dậy. Cái xúc xích hôm trước bị rơi, Tuấn Anh còn lâu mới quên, gì chứ nhắc đến tâm hồn ăn uống thì Thảo Lợn sao bằng Phượng Hoàng gãy cánh. Chả trách sao tầm này của năm trước, Tuấn Anh mũm mũm một tí trông cute cực kì, giờ đéo hiểu sao phát triển chiều dọc nhiều quá nên thành ra trông gầy hơn nhiều. Còn Thảo ý, mãi chả cao lên tí nào, ăn lằm ăn lốn chỉ thấy béo thôi. Thời gian học của Thảo đổ hết vào việc tập thể dục, mua sắm với make up làm đẹp, bảo sao suốt ngày ăn trứng ngỗng.
Vừa mở túi bánh tráng ra chưa kịp đớp miếng nào, Tuấn Anh xông đến nắm lấy cổ tay Thảo, vênh váo hổ báo:
- Cho miếng! Nhanh!
Xin ăn style cục súc kiểu Vương Tuấn Anh, Hoa Anh Thảo không sợ, quen rồi, không cho thì cậu ta cũng đâu dám oánh. Thảo giấu hộp bánh tráng đi, mặt cũng vênh lên, lè lưỡi trêu ngươi:
- Đéo cho thì mày làm gì tao?
- À con này láo nhờ? Hôm nay ngứa đòn đúng không?
Cổ tay nhỏ nhắn của Thảo bị Tuấn Anh vặn đến muốn gãy cả ra, Thảo ú ớ hét lên mấy tiếng. Hoa Anh Thảo chả ki bo đến mức không cho nổi người ta miếng bánh tráng, ngặt nỗi con gái dễ thương thôi đừng dễ dãi kẻo người ta lại nhảy lên đầu mình ngồi ỉa.
Tuấn Anh chửi tiếp:
- Ăn miếng trả miếng, lấy xúc xích trả bánh tráng, nhanh!
Bị Tuấn Anh vặn cổ tay đến suýt khóc, Thảo chun chun mũi. Mẹ nó, cổ tay vàng ngọc nhà người ta, đã không nâng niu thì chớ, vặn không ngần ngại thế đấy. Nhưng cổ tay đau, còn tim thì cứ đập rộn ràng. Thảo vờ nhìn ra xa xăm, đánh lừa Tuấn Anh:
- Cô Kim Ánh kìa!
Tuấn Anh thót tim, cô tổng phụ trách Kim Ánh là huyền thoại phù thuỷ của Ước Mơ, Tuấn Anh nghe là sợ tái mặt, buông tay Thảo ra. Đến khi biết mình bị lừa, Thảo đã giật tay lại, cao chạy xa bay.
Tuấn Anh đuổi theo, miệng réo liên tục:
- Cho miếng thôi! Một miếng thôi! Ích kỉ thế nhờ?
Thảo rất thông minh, nhắm nhà vệ sinh nữ mà chạy thục mạng, lấy độc trị độc cứ thế mà triển. Không biết bao nhiêu lần thằng Tuấn Anh bị Thảo rượt đuổi, phải chạy vào nhà vệ sinh ẩn nấp.
Minh vào nhà vệ sinh nam, Châu cũng có thể chạy vào; Tuấn Anh vào nhà vệ sinh nam, Thảo cũng dám xông vào. Nhưng Thảo vào nhà vệ sinh nữ, Tuấn Anh có ăn gan trời cũng không dám, trừ khi nó bị biếи ŧɦái. Vẫn phải công nhận một điều rằng, dù là nhà vệ sinh nam hay nữ thì đây cũng là nơi gắn kết đường tình duyên của Hoa Anh Thảo và Vương Tuấn Anh.
Thảo cầm bánh tráng vào nhà vệ sinh, thật là dã man, may mắn là cơ sở hạ tầng của Ước Mơ rất xịn sò nên nhà vệ sinh cũng thơm tho sạch sẽ, cơ bản là học sinh khá văn minh và có ý thức gìn giữ. Mỗi tội cái vụ làm hỏng cửa nhà vệ sinh năm trước là ngoại lệ.
Tuấn Anh cay cú, chống tay đứng ngoài sủa liên tục, tướng tá như một ông cụ non.
- Mẹ con chó lợn lòi kia! Chơi bẩn vừa thôi, hôm nay mày hơi bị láo lone đấy, dám chống đối phượng hoàng hả? Bố mày nhả lửa thiêu trụi lông lợn nhà mày bây giờ.
Một mình đứng ngang tàng trước cửa WC nữ chửi rủa điên cuồng, Tuấn Anh không nản chí, trong đầu có gì thì chửi cái đấy, sợ đếch gì bố con thằng nào. Chỉ không hiểu sao cái Thảo chẳng phản biện lại, chắc chả sợ rúm ró trong đấy rồi chứ gì.
- Có ngon thì ra đây xem ai hơn ai, để tao chống mắt lên xem mày trúi trong cái hố xí được bao lâu, mùi cứt thơm kh....
Một người phụ nữ từ bên trong bước ra, nhìn chằm chằm Tuấn Anh. Cậu ta tuy đang chửi hăng say nhưng khi thấy người phụ nữ kia thì miệng bất chợt cứng ngắc, con ngươi mở căng ra, hốt hoảng nhìn cô tổng phụ trách.
Cô Kim Ánh mặt nghiêm kinh khủng khiếp, nhìn ánh mắt sắc sảo kia là tay chân tự nhiên rụng rời thành cát bụi, cô xách tai Tuấn Anh lên, răn đe:
- Anh Tuấn Anh phải không, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi phải nhắc nhở một học trò cá biệt như anh. Anh còn dây thần kinh xấu hổ không?
Tuấn Anh mặt trắng bệch, nghèn nghẹn không nói lên lời, trong lòng sợ sệt như quỷ hút hồn, trong khi cô tổng phụ trách còn véo tai đau mạnh gấp nhiều lần, vừa véo vừa quát:
- Anh có biết anh mắc tội gì không?
- ...
- Anh mặc quần xắn ống thấp ống cao, cắt kiểu gì rách hết đầu gối, ăn mặc lôi thôi luộm thuộm như mấy thằng chợ búa ấy. Đồng phục thì không mặc, dây giày đi loè loẹt đủ bảy sắc cầu vồng tôi còn chưa nói đến. Anh biết đây là đâu không, nơi công cộng mà anh nói năng to mồm như thế à? Anh văng tục cho ai nghe? Phượng hoàng phượng hoẽo cái gì có cần tôi cắt mỏ không? Anh thiêu trụi lông ai, thiêu tôi đây này!
- ...
- Vừa nãy anh gào mồm lên chửi to lắm cơ mà? Sao không nói tiếp đi?!
- ...
- Anh rảnh quá phải không anh Tuấn Anh? Hay là lại đang bắt nạt đứa nào? Đánh đấm suốt ngày chưa đủ hả? Con gái con trai cũng không tha, anh xem lại mình đi, nhìn từ đầu đến cuối có ra thể thống gì đâu, nhìn như cái thằng đi đòi nợ ý. Anh đứng đây chửi bới cái gì không biết, đầu óc anh có vấn đề à, hay anh không biết đánh vần, chữ "Nhà vệ sinh nữ" to như này anh không thấy hả? Hay anh không phân biệt được giới tính của mình?
Nghe cô Kim Ánh chửi, đám học sinh xung quanh hả hê lắm, nhất là mấy đứa có thù oán với Tuấn Anh. Kim Ánh là bà cô tổng phụ trách chửi gắt nhất nhì Ước Mơ, đã gắt lại còn chửi nhiều, vì thầy cô trường này quá nhiều người nghiêm khắc nên Ước Mơ mới trở thành một trường cấp III chất lượng cao cả về giáo dục lẫn nề nếp, chỉ tồn tại số ít mấy thành phần cá biệt như Vương Tuấn Anh.
Cô Kim Ánh véo tai Tuấn Anh đau đến mấy cũng không hề hấn gì với thằng thanh niên trai tráng da mặt siêu dày, cơ mà miệng thì không bao giờ hết lời để chửi:
- Tôi nói cho anh biết, đã là học sinh Ước Mơ thì hành xử ăn nói cho nó đúng đắn, câu từ của anh nghe rất là phản cảm anh biết không? Nói với anh cứ như nước đổ đầu vịt ấy, hết tiết cuối xuống phòng giáo vụ gặp tôi, tôi phải trao trả anh lại cho mẹ anh dạy dỗ thôi.
Bất lực, cô tổng phụ trách dừng lại việc mắng học sinh. Đám trai gái quanh đấy xúm vào nghe ngóng. Đến khi "phù thuỷ" rời đi, Thảo mới ló đầu ra cười vào mặt Tuấn Anh khiến cậu thối cả mũi. Tuấn Anh lườm nguýt Thảo đầy cay đắng, cốc mạnh vào đầu con nhỏ trước hành lang khối , cái cốc đầu nhìn có vẻ lãng mạn đầy âu yếm nhưng mà đau vãi cả chưởng. Tuấn Anh còn không quên đưa hai tay lên vò đầu Thảo đến rối bù xù lên như tổ gà cho bõ ghét, bực hết cả mình.
Xót thay cho mái tóc của Thảo, mới hôm qua vừa đi cắt tỉa dài đến giữa lưng, dưỡng ủ làm xoăn sóng các kiểu con đà điểu, giờ chả khác gì con điên.
Tiết sinh hoạt lớp, cô Thu cân nhắc kĩ lưỡng xem ai đủ tiêu chí để đi thi Cặp đôi Mơ Ước - Thời trang và phong cách. Nếu mà nhìn lướt qua thì sẽ thấy lớp này quá nhiều nam thanh nữ tú, bảo chọn ra hai đứa đi thi, cô Thu chịu. Cô là thích thằng nhóc Huy Minh kia kìa, mặt mày sáng sủa, thân hình cao ráo, mỗi tội hay a dua quậy phá cùng thằng Tuấn Anh nhưng cũng ngoan hơn nhiều, một phần tại cô Thu không biết ngoài cái tên Vua Tốc Độ ra thì Kim Bảo Huy Minh còn nổi tiếng hơn với biệt danh Cao Thủ Tán Gái. Cô quyết định:
- Giờ các bạn tự tiến cử nhau đi, cô chọn lại bảo thiên vị. Nào, ai muốn tự đề cử không?
Mười sáu tuổi đầu rồi, các con người ngồi đây ai ai cũng năng nổ muốn thể hiện bản thân, ai ai cũng muốn được chọn đi thi, điển hình là Vương Tuấn Anh, người giơ cánh tay cao nhất.
Cô Thu từ năm trước mới nhận lớp đến năm nay vốn đã không có thiện cảm với Tuấn Anh cho lắm, học sinh gì mà nghịch ngợm phá phách không tài nào dạy bảo, vừa bập bẹ vào trường đã đòi lên làm trùm, các thầy các cô ở đây đâu có ai là không biết bố nó làm to, mẹ nó thì lót sẵn tiền cho con trai đi, không hư thân mới làm lạ. Ngược lại, thành tích của học trò này không tồi nên cô cũng không khắt khe mấy. Thật ra Tuấn Anh mắc tội gì cô Thu biết hết mà, biết rành rọt đầu đuôi ngang luôn. Nhiều lúc chính Tuấn Anh cũng không biết tại sao cô lại biết được tội của mình, rõ ràng chỉ có học sinh trong lớp mới biết, thế quái nào lại đến tai cô, chắc chắn có gián điệp.
Cô Thu gọi Tuấn Anh phát biểu, nó nói:
- Với khuôn mặt đạt được đủ chuẩn mực của cái đẹp, con xin tự bầu cử mình là nam chính của cuộc thi, làm đại diện của A.
Cả lớp vỗ tay ào ào, cô Thu cười, gật gù:
- Nếu tôi không nhầm thì cậu vừa bị nhắc nhở tội nói bậy và trang phục đấy. Thế cậu định theo phong cách thế nào đây? Quần rách hả?
Thật lòng mà nói, các giáo viên cũng ưa vẻ ngoài điển trai bảnh bao của Tuấn Anh, mỗi tội là thằng bé này nhìn từ đầu xuống chân rất là nổi loạn luôn. Tóc cắt tỉa khá gọn gàng không nói làm gì, trời tầm này chưa đến mức lạnh cóng tay chân, vẫn có thể mặc áo khoác đồng phục nhưng Tuấn Anh lại mặc áo khoác full đen trông bụi bụi. Quần đồng phục đông xuân là quần vải xanh đen hoặc xanh tím than, còn Tuấn Anh lại mặc quần vải đen rách rách đầu gối trông sành điệu lắm, đặc biệt là đi đôi giày có cái dây buộc đủ màu của cầu vồng. Nhưng sao các thầy cô không để ý là Nguyễn Quỳnh Châu đi hẳn giày đế cầu vồng luôn chứ đừng nói là mỗi dây giày, hai chiếc giày hai màu đế khác nhau, nhìn còn phá cách hơn cả Tuấn Anh. Tất nhiên là học sinh đi giày màu mè đến mấy cũng chả vi phạm nội quy gì cả, chỉ là không hiểu Tuấn Anh ăn ở kiểu gì mà cô nào cũng đi.
Cô cháu nhà này, style giống nhau y đúc, khác là Tuấn Anh thích lách luật, Châu thì ngoan hơn khối.
Cô Thu suy nghĩ mãi, thấy vị trí đi thi cuộc thi Thời trang và phong cách cũng khá ổn với Tuấn Anh, cả lớp cũng đồng tình. Vương Tuấn Anh phù hợp thế còn gì, vừa dám thể hiện bản thân, vừa sở hữu dáng người đẹp. Còn Minh ấy, không ham cho lắm, Minh lười bỏ mẹ ra, thi thố làm gì cho phiền phức.
Cô Thu hỏi:
- Thế cậu muốn bạn nữ nào thi cùng cậu? Tôi cho cậu chọn.