Sáng, đến lượt bàn Minh trực nhật nên cậu phải đến sớm. Minh ngoài việc trực nhật ra thì chả bao giờ dậy sớm cả, chưa kịp ăn sáng đã sấp sấp ngửa ngửa chạy lên lớp vệ sinh các kiểu con đà điểu.
Vừa đặt cặp xuống thì thấy hộp bánh su kem để ngay ngắn trên bàn. Minh cầm lên ngắm nghía, nhìn cái vỏ hộp là biết bánh của cửa hàng nhà Châu bán. Nhưng phải dịp nào đặc biệt lắm lắm lắm Châu mới tặng bánh cho Minh, chẳng hạn như lần co giật năm trước ý. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường, không lẽ Châu bị rảnh? Trời, mới hôm qua còn làm bộ không quan tâm nhau, thế chắc là hôm nay nhớ Minh quá nên thả thính chứ gì. Thấy chưa, Châu tỏ ra bình thản thế thôi chứ lại chả thích Minh quá ấy.
Nhưng mà thôi cũng được, Minh cũng thích ăn bánh, Châu cho thì Minh lấy. Minh cười khúc khích, đẹp trai quả là có lợi, chả cần tốn công tán mà gái cứ chạy theo nườm nượp.
Minh vừa ngốn xong hộp bánh chưa được bao lâu thì thấy Châu đeo cặp đi vào lớp. Quái, Minh tưởng Châu phải đến sớm hơn thì mới để bánh trên bàn Minh được chứ, chẳng lẽ Châu vẫn còn kiêu đến mức mà đặt bánh ở đấy rồi lúc sau giả vờ như vừa mới đến lớp? Con nhỏ này, chết cũng không bỏ nổi cái tính sĩ diện.
Minh ăn xong ngon lành, đi ngang qua chỗ Châu, mỉm cười thân thiện:
- Cảm ơn nhá!
Châu ngơ ngơ nhìn Minh, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:
- Cảm ơn gì?
- Bánh!
- Bánh gì?
- Thôi đi, không phải ngại.
- Ngại đéo gì?
Mặt Châu khó hiểu thật sự, Minh lúc đầu tưởng Châu ngại không dám thừa nhận nhưng mà thấy nét mặt hiện rõ dấu hỏi chấm của con nhóc, Minh cũng lâm vào một mối nghi vấn to đùng. Cậu giơ vỏ hộp lên, nghiêm túc hỏi:
- Bánh của mày đúng không?
- Không, bánh nhà tao bán, không phải của tao.
Minh đơ người ra, chép miệng suy tư. Vậy thì hộp bánh này của ai mới được? Lẽ nào do Minh quá ảo tưởng nên mới nghĩ là của Châu tặng?
- Anh Minhhhhhhhh!
Khi Minh còn đang phân tích xem hộp bánh của ai thì bỗng nhiên thấy cả sau lưng mình nặng trĩu như có người nào đó đè lên.
- Anh Minhhhhh! Ai lớp diu!
Hồng chạy thẳng vào lớp A như tên bắn, nhảy bỗ lên lưng Minh, tay vòng ra trước ôm cậu rõ chặt.
Còn Châu thì không thèm nhìn.
Minh nghe cái giọng nói quen thuộc đấy, đoán được ra luôn chủ nhân của hộp su kem là ai, là Nguyễn Thuý Hồng B chứ còn ai vào đây? Tưởng rằng em Hồng sẽ không làm phiền cậu nữa, nhưng mới được có mấy tháng thôi mà lại thế rồi. Con nhỏ này quá lì lợm đi thôi, mấy cái đứa mắc bệnh tiểu thư là y như rằng sống theo phương châm muốn gì có đấy. Thấy chưa, Minh thì suиɠ sướиɠ gì đâu, đẹp trai quá cũng khổ lắm cơ.
- Anh Minh, lúc trước anh lừa em em biết thừa. Nhưng sau một thời gian đi khắp cái trường này, em cảm thấy anh là người tốt nhất để xứng đáng được em thích!
Minh toát mồ hôi hột, thở dài không biết nói gì. Đẹp trai, hào hoa, lãng tử, ôi sao bao nhiều cái đẹp đều đổ dồn lên gương mặt Kim Bảo Huy Minh thế này, bởi thế người ta mới bảo hồng nhan thì bạc phận.
Trước mặt Châu là Minh và một cục tạ trên lưng, Châu liếc qua đầy khinh bỉ rồi cúi xuống nghịch điện thoại dưới ngăn bàn tiếp. Nhìn Hồng, Châu lại thấy bóng Châu trong đấy, hẳn là trước đây Châu rất đáng ghét có đúng không? Khác với Hồng, Châu chưa bao giờ tán tỉnh Minh một cách khoa trương như vậy. Ghét Hồng bao nhiêu, Châu lại ghét cả bản thân mình. Tự hỏi tại sao lúc trước lại hạ mình đi tỏ tình một thằng con trai rồi sau đó bị từ chối, vẫn tiếp tục thích người ta.
Nhưng Hồng cũng đáng thương, vì Minh có thể sẽ chẳng bao giờ thích Hồng, vậy mà Hồng lại cố chấp theo đuổi Minh, giống như Châu ý. Nhưng Châu có chút khâm phục Hồng, vì em ấy dám bày tỏ tình cảm, dám nói to cho cả thế giới biết mình thích Minh. Còn Châu thì sao, cả thế giới cũng biết Châu thích Minh, nhưng chưa ai thấy Châu mặt dày hét lên rằng tao thích mày với Minh như Hồng làm. Châu vẫn chưa thể vượt qua cái rào chắn mang kiêu ngạo.
Châu muốn nói với Hồng: Minh sẽ chẳng thích lại em đâu, vì người trong lòng cậu ấy bây giờ là Hoa Anh Thảo.
Con gái theo đuổi con trai ừ thì cũng dễ thương đấy, nhưng Châu thì không đủ can đảm để tán tỉnh một người. Đút điện thoại vào túi áo khoác, Châu bước ra khỏi lớp, chứ nhìn bọn kia cõng nhau ngứa mắt lắm.
...
Hôm nay Thảo đã có thể đi học lại, nhưng di chuyển cứ khấp khiểng chân thấp chân cao, lên cầu thang phải có người hộ tống đi cùng. Nhà Thảo thì bao nhiêu bác giúp việc chắc không đếm xuể, nhưng lại chẳng chịu để bác nào đưa lên cầu thang. Học sinh cấp III chả sĩ diện quá còn gì, lớn tướng rồi mà có người kè kè đi bên cạnh xấu hổ chết.
Nhưng mà lò dò mãi lên được độc mấy bậc cầu thang, người người đi lên đi xuống như đi chợ cũng không ai ngó ngàng đến Hoa Anh Thảo. Chính ra có mấy anh trai khác lớp định giúp nhưng Thảo ngại nên thôi.
Tuấn Anh trùng hợp vừa đến trường, gặp Thảo đang khổ sở lết từng bậc cầu thang, buồn cười chạy ra trêu:
- Hello què!
Thảo nhìn crush bằng ánh mắt chán nản và bất lực, đến lúc Thảo bị bong gân thế này, cậu ta cũng không thể nào nói năng cho tử tế lịch sự hơn.
Tuấn Anh thấy Thảo đi lại khó khăn quá, không những không giúp mà cố tình nhảy nhót trên cầu thang để chọc ngoáy Thảo cho vui. Cậu đi thong thả từ bậc thấp nhất lên đến bậc cao nhất, rồi lại từ bậc cao nhất bước xuống bậc thấp nhất, cứ vi vu vi vu lượn qua lượn lại trước mặt Thảo. Thảo muốn phớt lờ mà không được, tức quá mà!
Nếu nói Ly là người số một trong việc cà khịa trêu ngươi thì chắc Tuấn Anh là số đặc biệt luôn.
Trêu Thảo chán chê, Tuấn Anh chống nạnh, cười:
- Hô hô, hô hô hô! Hót gơn Hoa Anh Thảo bị què hô hô!
Thảo bĩu môi, không thèm chấp. Thằng quỷ, đã không giúp được gì thì chớ, nếu Thảo không bị bong gân thì giờ này hai đứa chắc chắn sẽ đuổi nhau trong nhà vệ sinh.
- Này, cần tao giúp không?
Thảo mãi mới lên được nửa cầu thang, Tuấn Anh thương tình nên ngỏ lời giúp. Ai ngờ Thảo cười khẩy, kiêu căng khước từ:
- Đéo cần!
Tuấn Anh trợn mắt lên, Hoa Anh Thảo dạo này láo, quá láo! Ỷ lại thân mình mang giới tính cái mà tưởng Tuấn Anh sợ à? Còn khuya! Không khiến thì thôi, Tuấn Anh hất hàm:
- Nhớ mồm!
Cậu nói xong chạy béng đi luôn. Thảo thấy cũng hơi tiếc, tại cái mồm lỡ lời mà mất đi cơ hội được crush giúp đỡ. Nhưng thôi, con gái thì không được dễ dãi.
Những tưởng Tuấn Anh đi luôn, ai mà ngờ vài giây sau nó lại xuất hiện, không nhân nhượng nhấc bổng Thảo lên. Thảo hú hồn, không ngờ được sự việc trước mắt. Crush ơi sao ngươi có thể ga lăng thế chứ?
Nhưng mà... Tuấn Anh bế Thảo như vác lợn ý!
- Riêng với tao thì không cần giữ giá, cần giúp đỡ cứ nói thẳng, bạn bè với nhau ngại gì?
Nghe Tuấn Anh nói ra câu triết lí, Thảo chợt rung rinh rung rinh, yên vị cho người ta bê mình lên lớp.
Tuấn Anh vừa đi vừa than:
- Nặng như chó! Thằng Minh hôm trước vác được mày là một kì tích!
Thảo cạn lời, không hiểu là đang được đấm hay xoa. Gì đâu mà tự nhiên bế người ta lên, xong chê ỏng chê eo. Thảo đâu có mướn đâu, tại nó tự nguyện chứ bộ. Nhưng mà Tuấn Anh phóng đại sự thật quá rồi, người Thảo bé tí, chỗ cần nở thì nở, chỗ cần teo cũng teo, vỏn vẹn được gần năm chục cân thôi chứ nặng gì đâu.
Đi có mấy bước mà học sinh lướt ngang qua ai cũng nhìn hai đứa như vật thể lạ vậy, Thảo cũng chỉ là con gái mới lớn, người ta nhìn chăm chăm thì Thảo cũng ngượng, vùi mặt xuống vai Tuấn Anh. Tuấn Anh thì thấy bình thường, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, mấy đứa đi qua cứ nhìn nhìn đều bị cậu ta suồng sã chửi:
- Chưa thấy người què à, nhìn nhìn cái gì? Móc mắt cho bây giờ?
Ai bị chửi rồi cũng thu ánh nhìn lại, nhưng cũng có một số người lén chụp lại khoảnh khắc này rồi đăng lên mạng xã hội câu like. Sau sự cố /, tin Hoa Anh Thảo bị ngã bong gân đã lan cho cả trường biết, nhưng cái tin này làm sao mà giật tít bằng việc Vương Tuấn Anh bế Hoa Anh Thảo được. Có thể là bạn bè với nhau thật, nhưng học sinh giờ hay sân si lắm, thấy con này thằng kia gần gũi với nhau một tí là gán ghép rồi đặt điều, nhất lại là thằng không bao giờ chơi với con gái như Tuấn Anh.
Còn thế giới của Vương Tuấn Anh, cậu ấy đơn giản lắm, đến cả suy nghĩ về những định kiến xã hội đều rất trẻ con. Cái vẻ vô tư đó, có thể mạnh dạn làm tất cả những gì mình muốn đã khiến không biết bao người ngưỡng mộ, vì cậu ấy sống một cuộc sống đủ đầy, không bao giờ suy nghĩ một cách phức tạp hoá về những lời bàn tán chỉ trích mà người đời áp đặt lên mình. Sống một cuộc sống thư thả, ung dung tự tại, chỉ có thể là Tuấn Anh.
...
Minh trong lớp loay hoay với Hồng đang bám trên lưng mình, thấy Tuấn Anh vác Thảo vào lớp, chợt lòng Minh bốc lên một mùi chua lòm của giấm. Eo ơi thử đối chiếu hai cặp xem, đôi Tuấn Anh-Thảo thì bồng nhau rất tình cảm, đôi Minh-Hồng thì như kiểu vật nhau không bằng.
Tuấn Anh đặt Thảo ngồi xuống bàn, phủi phủi tay như mới làm được việc lớn, đắc chí gật đầu:
- Giúp một lần thôi đấy!
Hồng dễ dàng nhận ra Minh đang nhìn Tuấn Anh với ánh mắt vô cùng ghen tị, Hồng nhảy xuống khỏi lưng Minh, kiễng chân lên ghé sát tai anh mà thì thầm:
- Hoa Anh Thảo chị ấy thích Vương Tuấn Anh rồi.
Từng chữ thoát ra từ miệng Hồng, Minh đều nghe rất rõ, câu mà Hồng nói làm Minh bất giác nổi da gà. Cậu quay ra nhìn Hồng bằng ánh mắt chất chứa đầy nghi vấn. Hồng thì thâm rồi, cái gì chả nhìn thấu, xem ra Minh ngây thơ hơn con bé tưởng, nhưng Hồng lại thích mấy anh trai kiểu bên ngoài ngầu ngầu nhưng bên trong ngây ngô như Minh. Cô cười với anh một nụ cười ẩn ý, rồi lại thầm thì với Minh thêm một câu:
- Cao thủ tán gái như anh, sao lại không nhận ra ánh mắt si mê lúc chị Thảo nhìn anh Tuấn Anh nhờ? Con gái sẽ không bao giờ để cho một thằng con trai mà mình không thích chạm vào người.
Hồng chỉ để lại hai câu nói, đủ để làm Minh quay cuồng trong những sự nghi ngờ. Giờ mới để ý, sâu trong đôi mắt to tròn, long lanh như búp bê của Hoa Anh Thảo dường như có sự xuất hiện của Tuấn Anh, chứ không phải Đoàn Đức Minh mà Minh đã nghĩ bao lâu nay. Bình thường, có lẽ chưa bao giờ Minh thấy Thảo nhìn lén Tuấn Anh, nhưng từ lúc Hồng nói, Minh mới để ý sắc mặt của Thảo trở nên ửng hồng sau khi được Tuấn Anh bế.
Tại sao Minh và Châu lại giống nhau đến vậy, giống từ tính cách kì cục khó hiểu cho đến đường tình duyên, không lẽ cái quy luật crush thích bạn thân cứ lặp đi lặp lại như thế? Nhưng không, còn chưa biết thực hư ra sao, Minh không thể vội quyết định Hoa Anh Thảo thật sự thích bạn của cậu được.
Nhưng có một người có thể cho Minh đáp án, đó là bạn thân của Thảo.