Nó Thích Mày

chương 68: hoa nào rồi cũng tàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ họng Ly chợt nghẹn ắng, lườm Tùng như lườm kẻ thù. Cặp kính của Ly lóa trắng, không trông thấy mắt đâu làm Tùng phải rùng mình khi nhìn vào. Tùng là một người có vẻ ngoài nổi trội, hiển nhiên sẽ thu hút những học sinh cùng lớp, chính vì vậy nên đám bạn của nó cũng kéo đến nhìn Ly. Ly một lần nữa trở thành trò cười, cái lần mồm có mùi mắm tôm cũng chưa nhục bằng lần này. Ở quán kem có người lạ thì bớt xấu hổ, còn ngay trường mình học thì nó sẽ thành cái gì?

Ly đứng bật dậy, mặt chuyển sang đỏ đến kinh hãi, cục tức ngày hôm nay quá to rồi, Ly sẽ tính sổ với thằng nhóc đó sau. Còn bây giờ, trong trạng thái bức bối ngột ngạt, Ly hừng hực bỏ về lớp. Tùng không quên vẫy tay chào chị rất phải phép:

- Đi đứng cẩn thận hơn nhé chị mắm tôm!

...

Chỉ mới đầu năm thôi, qua một tuần đến trường, bao nhiêu bài kiểm tra phút ập tới khiến học sinh ngột thở vì học, và đến ngày trả bài thì thế này đây...

Nguyễn Trọng Sơn, ngôi sao sáng nhất A lúc này với full Toán, Lí, Hóa đã được cả lớp tôn vinh. Có điều Sơn lạnh lùng hơn người bình thường nên khá khiêm tốn chứ nếu là Tuấn Anh, cậu ta sẽ vỗ ngực ra oai ngay lập tức và tự ảo tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Nhưng lần này rồi sao, bài kiểm tra của Tuấn Anh không có gì đặc biệt ngoài điểm Lí sáng chói như mặt trời ban ngày.

Điểm chia đôi của Vương Tuấn Anh lần này đúng là thảm hại, năm cuối rồi học sút như vậy thì cũng đáng lo lắm, càng hoảng hơn khi một đứa học kém như Hoa Anh Thảo còn được ,. Tuấn Anh chỉ còn nước tự lẩm bẩm:

- Toang! Toang thật rồi.

Trong khi đó, cái Thảo lại cứ vo ve xung quanh chỗ Châu, mượn bài kiểm tra của Sơn để so lỗi sai, nhìn có gai mắt không cơ chứ? Thảo từ bàn một nói chuyện với Châu bằng cái volume giọng rõ khủng bố khiến đứa bàn cuối cũng nghe được:

- Tao thích con trai học giỏi, nhất là Toán Lí Hóa.

Châu mới nghiêng đầu nhìn Thảo, cười khì khì đầy nham hiểm:

- Tưởng mày thích kiểu công tử đẹp trai, nhà giàu cơ mà?

- Không, sao mà đủ được? Giờ chọn chồng phải thêm cái học giỏi nữa để sau này sinh con, con tao trong tương lai phải thông minh...

Vừa dứt lời, thằng Minh đi ngang qua chợt dừng lại, xù lông lên:

- Thông minh hay thông Minh?

Thảo khù khờ nhận ra ý Minh nói, gãi gãi đầu rồi phô ra một nụ cười hết sức thảo mai:

- Ý tao thông minh tức là thông thái.

Thằng Thái bàn bên dưới chột dạ, ngoái cổ sang lườm Thảo. Thảo bế tắc chẳng biết làm gì, bị cả Minh lẫn Thái nhắm đến nên đành quay ra hỏi Châu xem "thông minh" trong Tiếng Anh là gì. Nhưng con bé ngây dại ấy đâu có ngờ Nguyễn Quỳnh Châu bạn thân nó lại mất dạy hơn nó tưởng, xong Thảo quay ra nhìn hai thằng con trai kia bằng ánh mắt sáng bừng:

- Ý tao là stupid!

Thái hiền nên bó tay rồi, nhưng Minh thì đưa tay vỗ vào má Thảo một cái dằn mặt. Đó không phải một cái vỗ má yêu thương, cũng không hề đau đớn, nó chứa ẩn tình, rất nhiều ẩn tình là đằng khác.

Châu cười khẩy, cái vỗ má kia tưởng như trước giờ chỉ dành cho cô, tưởng rằng đó là thứ huyền thoại khiến cho Châu rung động bất kì lúc nào. Hoá ra chỉ là là một cái vỗ má rẻ tiền mà ai cũng có thể dễ dàng nhận được bởi "cao thủ tán gái", càng khó chịu hơn khi người đó lại là Thảo. Một cảm giác gai gai cứ gợn lên trong lòng Châu cho đến khi Sơn lay lay vai cô:

- Châu!

- Hả?

Sơn từ đầu đến giờ không có vẻ gì là quan tâm mọi thứ xung quanh cho lắm, cậu ta chìa quyển vở Văn ra và nói:

- Mày soạn hộ tao bài hôm nay đi, tí nữa tao giảng Toán cho!

- Ok, để đấy lát tao làm.

Châu nhận lời Sơn không chút băn khoăn, đó là điều trước giờ Châu ít làm. Cô không phải một người thích giúp đỡ và chả mấy khi làm những chuyện mà bản thân không có lợi ví dụ như chép bài, làm bài hộ người khác, trừ khi có hứng. Vậy mà đối với "bạn mới" rõ là nhiệt tình.

Sơn nhẹ nhàng vén tóc Châu ra sau mang tai, hỏi:

- Mày xoã tóc không nóng à?

- Không, tao quen rồi, trong lớp mát mà!

Châu chăm cắt tóc lắm, tóc lúc nào cũng để ngang vai không hơn không kém, vả lại con gái ai cũng muốn đẹp, không cần thiết thì buộc làm gì. Con trai thì khác, họ không thích vướng víu, nhất là cái mùa hè này, phòng có bật điều hoà lạnh đến mấy nhưng trông lũ con gái thả tóc cũng phát ngốt.

Sơn mở hộp bút Châu lấy ra cọng dây chun, hồn nhiên túm tóc con bé lại định buộc vào cho gọn. Châu là Châu ghét nhất khi bị con trai nghịch tóc, vốn dĩ là đã cản Sơn lại rồi nhưng không biết cơ sự ra sao mà sau khi liếc qua Minh, Châu lại mặc Sơn buộc tóc cho mình.

Minh rụt cổ lại, trong lòng khó tả, không biết mình đang vui buồn hay bình tĩnh luôn, chỉ đơn giản là cậu cảm thấy Châu rất kì lạ, rõ ràng có động thái từ chối Sơn, vậy mà tự nhiên liếc Minh một cách khó hiểu rồi lại mặc cho Sơn muốn làm gì thì làm.

Minh cảm thấy mình như có lỗi lầm gì không bằng, sáng bị Sơn liếc, chiều bị Châu liếc, hai cái con người này có thù oán gì với cậu chăng?

Thảo ngồi xem phim tình cảm sắp hết chịu đựng rồi, vùng vằng đứng lên:

- Đây là lớp học, không phải rạp chiếu phim!

Thảo kêu lên rõ to rồi bỏ về ôm Ly, than vãn rằng Châu có trúc mã nên trêu ngươi đứa thiếu hơi trai như Ly và Thảo. Ngặt nỗi Ly đâu có quan tâm, Conan vừa ra tập mới, Ly ngồi Ly đọc truyện.

...

Một hôm nào đó, lớp tổ chức liên hoan cho những bạn có sinh nhật rơi vào quý tháng tám, chín, mười, trùng hợp thay cô Thu phải đi họp chủ nhiệm gấp nên chỉ có vài bác phụ huynh trông lớp, thành ra lớp học như cái chợ vô tổ chức.

Hôm nay Minh số hưởng lắm nha, được em A khối tặng cho hai con lợn nhồi bông màu hồng cute siêu cấp vô địch. Trong khi cả lớp mở nhạc xập xình như đi club, tranh nhau bánh kẹo như đánh giặc thì Minh vác lợn bông xuống bàn cuối ngồi với Tuấn Anh, mỗi thằng một con lợn, dựa vai nhau ăn thạch rau câu. Đúng là bọn dở!

Tuấn Anh vừa mút thạch vừa giải mấy bài Lí liền, Minh hôm nay đến kì bị hâm nên cứ dụi dụi vào Tuấn Anh, nhõng nha nhõng nhẽo:

- Sao Tanh cứ học mãi thế? Lí liếc cái gì vứt mẹ nó đi!

Thật ra từ lâu chuyện này đã không có gì ngạc nhiên. Minh đối với bạn bình thường có vẻ khá lạnh nhạt nhưng một khi đã thân với ai thì toàn bộc lộ ra những trò bựa bựa, đặc biệt là đối với Tuấn Anh. Bây giờ còn đỡ chứ hồi cấp II chơi với nhau, Tuấn Anh luôn là nạn nhân của Minh. Nào là bị Minh nhận làm vợ, nào là bị Minh lấy tay ra cắn cắn nhá nhá làm trò hickey rõ là bẩn. Có thể mấy em gái nai tơ khối dưới ai cũng nghĩ Kim Bảo Huy Minh vừa nam tính vừa đàn ông, lâu lâu có chút lạnh lùng nhưng thực ra đéo phải như vậy, ở gần bạn Minh mới biết bạn ý bị khùng. Cuối cùng người khổ nhất vẫn là Tuấn Anh, sau đó là Nhật.

Từ cái ngày trả bài Lí điểm đỏ chót, Tuấn Anh cứ rảnh rảnh lại lôi sách vở ra học một cách bất bình thường. Buổi tối Nhật cũng kêu váng trời vì Tuấn Anh không chơi game với nó. Minh cũng không hiểu tại sao Phượng Hoàng tạm dừng các cuộc bay nhảy để vùi đầu vào sách bút, gãy cánh thật rồi chăng? Minh búng tai thằng bạn thân:

- Học đéo học lắm thế? điểm thôi làm gì căng?

Tuấn Anh buột miệng đáp:

- Tao không thể để một thằng giỏi Toán như tao ngu Lí được.

Minh bắt đầu cáu rồi, vì quá bất lực nên lặng lẽ đứng lên, giật lại con lợn nhồi bông không cho ôm nữa. Cậu nhếch mép bỏ đi, không quên cằn nhằn Tuấn Anh một câu:

- Thằng điên!

Chạy lên bàn giáo viên rót nước ngọt uống, Minh cứ thấy cuộc sống cậu bỗng trở nên thiếu thiếu một cái gì đó và nhạt nhẽo lạ thường. Tuấn Anh ngồi học như bị bỏ bùa, Nhật cả ngày cày game, Thảo thì chẳng bao giờ đoái hoài đến cậu, còn mấy em gái khối dưới cũng xinh đấy, thế mà Minh không mấy hứng thú như trước nữa. Ngoài những thứ trên, Minh còn cảm thấy có một lỗ hổng, rõ ràng có một cái gì đó thiếu hụt trầm trọng, nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ ra tóm lại là thiếu thứ gì.

Một góc lớp khác, Ly tối ngày cứ chú tâm vào mấy quyển truyện, đọc hết truyện tranh rồi đến tiểu thuyết. Truyện Ly đọc toàn là thuê của cái Nhi học cùng lớp, nó ngốn một đống ngôn tình đến mức Thảo nhìn mà Thảo tức. Có hai đứa bạn, một đứa bỏ bạn theo trai, một đứa bỏ bạn theo truyện, nghĩ có tức không cơ chứ? Mỗi lần không có ai chơi cùng, Thảo thường lôi giấy bút ra vẽ vời linh tinh.

Minh đi ngang qua, đang rảnh háng nên muốn gây sự chú ý với Thảo. Minh xoa đầu Thảo đầy nâng niu, còn Thảo thì thái độ ra mặt, trợn trừng trợn tráo với Minh:

- Vô duyên!

Minh nở nụ cười mãn nguyện, đó là nụ cười đã khiến không biết bao cô gái xao xuyến. Thật ra một số thằng con trai cố tình gây sự với con gái không phải vì nó rảnh, mà nó muốn tiếp cận. Minh bĩu môi cái nhẹ trước bức hình anime đang dở dang của Thảo:

- Vẽ xấu vãi!

- Xấu kệ tao!

- Không kệ làm gì nhau?

Ly chăm chú đọc truyện đến mấy cũng phải hóng hớt lén nhìn trộm hai đứa cãi nhau. Từ hồi lớp Ly đã thấy Minh và Thảo hợp đôi vãi cả chưởng, nhất là lúc bọn nó cãi nhau trông cứ như mấy cặp trong ngôn tình ấy. Còn bây giờ Ly vẫn thấy hợp, chỉ là không còn cà khịa nhiều như trước. Có lẽ bởi con người dần trưởng thành, biết suy nghĩ hơn, sẽ tém tém lại bản tính trẻ con.

Cái Thảo ấy à, mặc dù không có ý với Minh là thật, nhưng mỗi lần bị Minh trêu, Thảo cứ giãy nảy lên cho bằng được, thành ra hai đứa lại chí chóe. Có thể việc này chả có gì đáng để bàn bạc, nhưng đối với Châu thì nó luôn để ý từng chi tiết. Phải người trong cuộc mới hiểu được, đâu có ai muốn crush với bạn thân xảy ra nhiều va chạm. Và trong chuyện này, Hoa Anh Thảo không sai, mỗi tội nó quá hồn nhiên để có thể nhận ra một chân lí rằng: crush, người yêu, vợ/chồng của bạn thân là thứ cấm kị không được động vào, tránh càng xa càng tốt.

Minh cho Thảo hộp sữa, cười cợt:

- Uống sữa bò để cải thiện trí "THÔNG MINH"!

Cậu cố tình nhấn mạnh để nhắc lại vụ sáng nay làm Thảo cười ngất. Thảo tưởng Minh tốt bụng như nào, hóa ra muốn chọc đểu cô. Nhưng không, Minh chỉ đơn giản muốn làm Thảo cười, nhưng sau đó Thảo lại từ chối:

- Tao không thích uống Vinamilk.

- Không uống thì thôi.

Minh rút lại hộp sữa, quay người ra sau thì huých phải Châu. Châu kêu lên "ai da" rồi chăm chăm nhìn Minh. Bình thường Châu đứng trước Minh đều tự tin ngút ngàn, hôm nay lại đâu ra chút rụt rè. Châu cứ nhìn chằm chằm vào hộp sữa trong tay cậu, mím môi giây lát. Minh nghĩ Châu muốn uống sữa nên bối rối đưa Châu:

- Cho mày.

Châu hết mím môi đến cắn chặt hai hàm răng, cố gượng cười, lắc đầu khách sáo:

- Không uống.

Chính Minh cũng không hiểu tại sao cậu lại mời Châu hộp sữa, nhưng vấn đề ở đây là ít khi cậu bị Châu khước từ đâm ra hơi quê, cũng may lớp mở nhạc to, tắt bớt điện nên không ai biết Kim Bảo Huy Minh có ngày nhục nhã như này. Mời sữa hai cô gái, liên tiếp bị cả hai từ chối. Cậu cố tình tỏ vẻ đáng thương:

- Bạn mới cho sữa mày nhận, tao thì không à?

Trái ngược với sự nhõng nhẽo của Minh, Châu hoàn toàn nghiêm túc, vô cảm cất tiếng nói:

- Tao không dùng đồ thừa của người khác.

Đối diện với Châu lúc này, không hiểu sao Minh bỗng cảm thấy thái độ cô gái trước mặt cậu bây giờ đang muốn nói rằng...cô ấy hết thích cậu thật rồi. Phải chăng hoa nào rồi cũng tàn, tình nào rồi cũng tan...

______

Các cậu đoán xem tôi có bẻ lái cho Châu uncrush Minh không? :))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio