Đầu buổi chiều, Nguyễn Trọng Tùng đã chực chờ đứng ngoài cửa lớp. Cô gái lươn lẹo nào đó đánh hơi thấy mùi nguy hiểm nên phải lén trốn xuống góc khuất cuối lớp nơi có cái thùng rác.
Tùng bên ngoài ló đầu vào, luôn miệng nói:
- Cho em gặp chị Châu! Chị Châu có ở lớp không ra nói chuyện với Tùng đẹp giai nhất giải ngân hà xem nào! Chị mít ướt ơi! Có muốn em nói hết bí mật của chị cho cả trường biết không? Chị Châu! Chị Châu đâu rồi ạ?
Sơn chớp mắt liên tục, đưa mắt nhìn Tùng vô cùng kì thị. Sơn không hề muốn nhận Tùng làm em trai bởi vì quá mất mặt đi thôi. Thằng anh bảnh bao phong độ bao nhiêu thì thằng em trẻ trâu bấy nhiêu. Nhưng Tùng lại thú vị hơn hẳn. Giọng nói của Tùng cực hay nên có nói gà nói vịt thì ai cũng muốn nghe, vả lại con gái thường thích những thằng có sức ảnh hưởng lớn như này.
Ly sốt sắng hết cả lên, may hôm bữa đùa thằng Tùng rằng mình tên "Châu" không thì bây giờ nhục mặt. Lúc ấy Ly không muốn nói tên thật của mình, mà nếu không nói thì Tùng sẽ làm phiền tới cùng, đầu óc cuống quá nên khai vội tên "Châu". Vậy mà không ngờ Tùng lại phiền phức đến thế, bố sư cái thằng mặt dày vô liêm sỉ. Ly chẳng biết kiếp trước đã đắc tội tày trời gì để bây giờ lọt vào tầm ngắm của Tùng. Rõ là phiền!
Ở trong lớp giờ đây không còn an toàn nữa nên Ly phải lén lút trốn ra cửa sau, chạy thục mạng vào nhà vệ sinh nữ. Thật may là Tùng không phát hiện ra.
Châu là nạn nhân bị Tùng réo mãi. Cô cáu lắm, nghiến răng chạy ra hành lang ba mặt một lời với Tùng. Châu điềm tĩnh đi đến, giương mắt nhìn Tùng đầy phẫn nộ, quát lớn:
- CÓ CHUYỆN GÌ?
Tùng đứng đực ra, nhìn nét mặt Châu lúc giận dữ thật kinh khủng. Đúng là giọng con gái miền Bắc, nghe mà rợn người. Tùng chưa kịp phản kháng thì Châu gia giả quát tiếp:
- Mày là cái thằng Tùng đẹp trai nhất dải ngân hà hôm trước nhắn tin cho tao phải không? Tưởng thằng điên nào hoá ra là idol giới trẻ Nguyễn Trọng Tùng. Gớm! Vừa vừa phải phải thôi nha em, có việc thì gọi chị hẳn hoi, sồn sồn sồn sồn lên như chó sủa, ai nghe? Láo nháo có ngày rụng hết răng đấy!
Tùng câm nín không dám nói năng thêm một lời nào nữa. Cậu không biết người đang chửi này là ai, và cũng không muốn biết. Cậu không hiểu tại sao mình lại bị chửi, cũng không muốn hiểu. Chỉ biết là lời lẽ Châu chửi mình chẳng khác nào kiểu chửi đánh ghen "Tuesday".
Tùng lễ phép giơ tay xin được phát biểu, giọng nói thỏ thẻ:
- Chị là ai vậy ạ?
- Ơ hay, thế mày đến tìm ai?
- Em tìm chị Châu ạ! Lớp có mấy người tên Châu hả chị?
- Cả khối chỉ có một thôi em ạ!
Châu giơ trước mặt Tùng tấm thẻ học sinh ghi rõ ràng ba chữ "Nguyễn Quỳnh Châu". Tùng nuốt nước bọt cái "ực", trong lòng nhiều cảm giác khó tả đan xen. Chợt nhận ra đã bị chị gái mắm tôm tặng cho một cú lừa đau đớn, Tùng như sụp đổ. Cậu ta xoa xoa đầu:
- Xin lỗi em nhầm.
- THẤY CHƯA? Trước đã bảo nhầm rồi, lươn khươn vừa thôi, dai như đỉa ý! Mẹ mày!
Châu gằn hai chữ "mẹ mày", suýt xoa lườm Tùng. Và Tùng có lẽ đã sớm phải chùn bước. Cậu ta mới nhập học, làm sao mà biết Nguyễn Quỳnh Châu khét tiếng là chửi gắt. Còn Sơn thì tủm tỉm ngồi chống tay lên cằm cười tươi ơi là tươi, con gái lúc chửi cũng đáng yêu ghê cơ.
Gần sát giờ học rồi còn bị làm phiền, Châu xua tay đuổi Tùng về lớp. Nhưng cậu ta vẫn đứng khựng ở đó, nheo mắt soi mói Châu rồi bất giác nhảy cẫng lên, ngoác miệng cười, nói nhỏ:
- Em nhớ ra chị rồi! Em gặp chị hồi đi Nha Trang này! Tan học em đợi ngoài cổng nha!
Tùng phởn, chạy béng về lớp. Châu thì nhún vai ngơ ngác, đần mặt ra. Câu chuyện đang quá rắc rối. Toán khó đến đâu Châu cũng tìm được cách giải, nhưng những đáp án về Nguyễn Trọng Tùng thì Châu chịu thôi. Thằng bé thật là khó hiểu, hết nhận nhầm người rồi còn hẹn gặp ngoài cổng trường, rốt cuộc là có ý gì đây? Cũng may Tùng không nói to, chứ nếu thế thì cả lớp này sẽ lại đồn Châu với Tùng có tình ý mất.
Hàng loạt bài kiểm tra ồ ạt tới rồi đi, Tuấn Anh thi xong Lý mà lòng sảng khoái nhẹ nhõm hơn cả sau khi giải quyết nỗi buồn. Mới là kiểm tra một tiết mà nó đã dốc sức học như vậy rồi, thử hỏi sau này thi đại học, nó học kinh khủng như nào nữa? Buồn cười thay, kiểm tra xong, Tuấn Anh lật mặt độ như trở về phiên bản gốc vậy, nó lại ăn chơi phá phách như thằng giặc.
Tan học, con Châu cắp đít đi làm thêm, con Ly mau chóng đeo khẩu trang đội mũ kín mít để tránh gặp Tùng. Cả lớp đã về gần hết, Thảo phải ở lại câu lạc bộ mĩ thuật để làm đạo cụ trang trí cho / sắp tới. Lúc cất sách vở chuẩn bị xuống phòng câu lạc bộ, Thảo nhận ra quai balo bị tụt, không thể đeo được, kèm theo đó là thằng "phượng hoàng gãy cánh" đang khanh khách cười ở bàn cuối. Quả nhiên, Tuấn Anh đúng là đứa lắm trò, tháo dây balo ra là muốn khiêu chiến hay gì? Thảo bực dọc đi xuống, vứt cái balo nặng trĩu xuống bàn, chống hông thở dài:
- Chỉnh lại cho bố!
Tuấn Anh nhướn chân mày, mắt long lanh vô tội:
- Tại sao?
- Tại cái đầu....! Không phải mày tháo dây balo của tao thì ai?
- Ảo tưởng à? Tao thèm vào, mày nghĩ mày ngon?
- Thèm với ngon cái giề? Chỉnh lại để bố mày còn đi có việc.
- Tao có làm đâu mà phải chỉnh.
Thảo đã bận thì chớ, Tuấn Anh còn mua thêm việc, nhất định không chịu nhận lỗi. Thảo tức quá, không có thời gian tranh luận nên ấm ức tự chỉnh lại dây. Nhưng không, Thảo đâu có biết chỉnh, từ trước cũng không biết chỉnh, lúc nào cũng nhờ mẹ, nhờ Ly, nhờ Châu làm hộ thôi. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc, ngờ nghệch của Thảo, Minh ngay đó bật cười:
- Có mỗi cái quai balo cũng không biết làm. Gà!
Thảo đang bực Tuấn Anh đâm ra giận cá chém thớt, câng câng mặt lên cà khịa Minh:
- Kệ tao! Mày lo cho cái thân mày đi, thằng Sơn hơn bị ngon đấy.
Minh biết Thảo đang ngầm nói đến vấn đề gì nhưng cậu vẫn ra vẻ thong thả, không mảy may quan tâm, ngược lại Minh còn đắc chí vỗ ngực:
- Dăm ba cái dây balo, không biết chỉnh thì nhờ anh Huy Minh một tiếng, anh giúp cho.
Thảo phụng phịu, tại sao ai cũng muốn ngồi lên đầu cô hết vậy? Minh với Tuấn Anh hết lần này đến lần khác bắt nạt Thảo. Con gái trong cái lớp này chết hết hay gì mà có mỗi Thảo bị đè đầu cưỡi cổ như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, Thảo thấy Minh cũng chân thành, nhún mình nhờ nó một tiếng cũng không mất miếng thịt nào. Thảo cười tươi rói để lộ hàm răng đều như bắp, giọng ngọt xớt:
- Huy Minh chỉnh lại hộ tao nhá!
Minh phởn, gãi đầu cười tủm tỉm, tự giác lấy balo Thảo chỉnh đâu ra đấy. Tuấn Anh quạo, chửi Minh:
- Cái thằng mặt lợn này! Dại gái vãi, đéo xứng đáng làm bạn tao.
Minh kệ, Minh còn đang ngập trong sự suиɠ sướиɠ, mấy khi được Thảo chủ động nhờ vả mà. Ở đời phải biết nắm bắt cơ hội.
Thảo nhận lại cái balo hoàn chỉnh, hứng khởi chạy đi, không quên nở nụ cười tỏa nắng:
- Cảm ơn Minh nha!
Tuấn Anh khinh bỉ lườm Thảo, con gái gì mà đến cái quai balo cũng không biết lắp vào. Nhìn sang thằng Minh bạn thân, Tuấn Anh cũng khinh bỉ không kém, chơi với Minh bao nhiêu lâu mà giờ mới thấy bộ mặt ngu si của nó khi được gái cảm ơn.
Thảo dưới phòng mĩ thuật, vừa gấp hoa giấy vừa ngủ gật. Vừa bận việc học, vừa chăm chút cho câu lạc bộ, vừa nghĩ cho làn da của mình vì đợt này thức khuya nhiều, lại vừa nghĩ xem tí nữa mua gì ăn, tiếp đến là tưởng tượng ra khung cảnh một Hoa Anh Thảo béo như con lợn đang lăn lông lốc.
Gập xong hơn một trăm hoa giấy mới chỉ đạt nửa tiêu chuẩn, sau đó còn phải dùng súng bắn keo để gán lại, bao nhiêu là việc. Những thành viên khác trong câu lạc bộ thì mỗi người một góc, ai làm việc người nấy. Thảo lờ đờ lắm rồi, gấp nốt một bông hoa nữa rồi mắt nhắm lại, đầu dần dần gục xuống bàn.
"Phóc"
Tuấn Anh búng mạnh vào trán Thảo khiến con nhóc tỉnh ngủ. Thằng dở hơi kia không biết thương hoa tiếc ngọc lại còn mỉa mai:
- Suốt ngày ngủ, muốn tu thành lợn hả?
Thảo vẫn giận chuyện hồi chiều nên sưng sỉa, mặt nặng mày nhẹ:
- Kệ tôi, không liên quan đến bạn.
Tuấn Anh hớn hở:
- Hôm nay học thêm ở trường, cô cho tan sớm nên tao...
- Có hỏi đâu mà trả lời.
Thảo dỗi, giọng lạnh băng. Tuấn Anh đương nhiên không hiểu được suy nghĩ bọn con gái, càng không biết là Thảo giận dai nên vẫn vô tư. Cho đến khi bị Thảo phũ phàng nói với cái giọng lạnh lùng thì cậu mới thấy hơi có lỗi, mặt ngơ ngác, gãi đầu:
- Định rủ mày đi ăn cháo, không thích thì thôi vậy.
Im lặng, im lặng, im lặng. Tuấn Anh bối rối, tiếp tục gãi đầu. Sau không thấy động tĩnh gì thì lặng lẽ xoay gót giày bỏ đi. Ngay giây sau thì bị Thảo túm lại gấu áo, Thảo ngập ngừng nói:
- Tao ăn.
- Ừ.
- Mày trả tiền.
- Ừ.
Thảo cười hề hề, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Giận thì giận chứ thương vẫn thương, lần đầu được Tuấn Anh mời đi ăn, sao nỡ khước từ nổi.
Trong lúc chờ cháo, Thảo ngồi lướt điện thoại. Lần đầu tiên đi ăn chỉ có hai đứa như thế này, không tránh khỏi sự ngại ngùng. Trời khá tối nên xung quanh cũng yên lặng hơn, Thảo bên ngoài thảnh thơi chơi điện thoại nhưng thật ra trong lòng như có kim chích, không tài nào bình tĩnh nổi.
Đi ăn với crush, đi ăn với crush, đi ăn với crush.
Sướng.
Lúc cháo ra, Tuấn Anh có hỏi Thảo một câu:
- Mày thích ăn quẩy không?
Trong đầu Thảo chớp nháy lên một suy nghĩ, phải chăng Tuấn Anh hỏi vậy là muốn nhường phần quẩy của nó cho Thảo? Thảo trả lời thật lòng với một tia hi vọng to lớn:
- Thích.
Tuấn Anh xị mặt, cười chẹp miệng:
- Chán thế, tưởng không thích thì cho tao.
Thảo...tắt điện. Hi vọng thật nhiều để thất vọng nhiều hơn nữa. Con Ly thường hỏi rằng thằng Tuấn Anh có cái cống rãnh gì mà Thảo thích nó. Đúng là chả có gì ngoài sự kém tinh tế.
Tuấn Anh thật thà lắm, phát biểu thẳng thắn:
- Đi ăn với mày, tao thấy cứ kiểu mẹ mẹ gì ý. Chả có chuyện gì để nói.
- Thế sao mày lại rủ tao?
- Tao không nỡ để một chàng trai hoàn hảo như tao ngồi ăn một mình, có lỗi với bản thân lắm. Mày chưa đủ đẳng cấp để ngồi ăn riêng với tao như này đâu, chỉ là miễn cưỡng thôi. Tao sẽ coi mày là pet. Mà nuôi chim lợn có tính là pet không nhỉ?
- Bớt sỉ nhục tao đi!
Thảo quá bất lực khi chơi với một đứa tự luyến cao như Vương Tuấn Anh. Quá bất lực.
- Êu Chim Lợn! Tao muốn hỏi mày cái này lâu lắm rồi, giờ mới nhớ ra.
- Sủa đi!
Tuấn Anh lườm Thảo bằng ánh mắt "con này mày khá", dám ăn nói bố láo với Tanh Phượng Hoàng. Nhưng rồi lại thôi, cậu không chấp, "sủa":
- Hôm trèo tường mua bánh tráng, mày "ghen" gì đấy?
Thảo giật mình, tay đang xúc thìa cháo bỗng lơ lửng trên khoảng không vô định, mắt căng ra, hai gò má ửng hồng, miệng cứng như đá:
- Ghen gì?
- Ờ thì, con Châu nói với mày ghen ghen cái đéo đéo gì ý, rồi tự nhiên mày gào lên "TAO KHÔNG GHEN". Đéo nhớ à?
Thảo luống cuống, hết vuốt tóc rồi mắt đảo khắp nơi, chân tay run run, không dám nhìn thẳng Tuấn Anh:
- Ghen gì? Mày nói gì thế? Tao ghen gì đâu?
Tuấn Anh đa nghi nhìn Thảo, cười đểu:
- Tao suy nghĩ mất mấy ngày rồi, hôm đấy tao bế con Châu...
Đến đây, Tuấn Anh ghé đầu xuống thấp, thì thầm bằng giọng điệu vô cùng ám muội:
- Mày ghen với tao đúng không?